Bên ngoài tháp thời gian chỉ mới ba năm trôi qua, cách thời gian tái phong ấn của núi Chiến Thần còn thêm gần hơn một năm nữa, và trong tháp thời gian sẽ còn khoảng gần mười mấy năm.
Cổ Thần không ngừng nghỉ, vẫn tiếp tục bế quan tu luyện, đầu tiên là luyện thành thạo "phá thiên chỉ" ở cảnh địa đệ nhất nghiêm tuấn thành, rồi sau đó củng cố lại tu vi ở cấp giá vụ hậu kì.
Rất nhanh, mười ba năm đã trôi qua, thời gian trong tháp, đã qua đúng năm mươi năm. Bên ngoài tháp, thời gian chỉ vừa mới trôi qua năm năm. Núi Chiến Thần một lần nữa lại phong ấn trở lại, những vu sĩ tinh anh ở bên trong núi, đều được gọi cả ra ngoài.
Cổ Thần nhận lại chiến thần lệnh từ tay của Chúc Hỏa Dung, sau đó khởi động tiên lực căn mệnh, triệu tập bốn cô gái quay trở về, và đây cũng là lúc đi về phía Tây Thùy phật môn rồi….!
Chẳng bao lâu sau, bốn cô gái quay trở về Chiến Thần điện, năm năm trải nghiệm ở trần thế, tuy rằng thời gian không phải là dài, nhưng cũng đã trông thấy nhiều biến đổi của nhân sinh, đối với việc lĩnh ngộ quy luật sinh tồn, lại càng lên cao một tầng.
Trong trí nhớ, dường như thấp thoáng mở thêm một khiếu mới vậy, có dấu vết của quy luật đầy mơ hồ không chạm đến được.
Đạt đến được trình độ này, nếu nhanh thì hơn mười năm, chậm thì ba mươi năm, trên cơ bản là có thể một lần cảm ngộ được quy tắc đại đạo, là có thể bước vào bí cảnh độ hư.
Cổ Thần nói:
- Đại linh thế giới, đều là tín đồ của phật môn, họ tín ngưỡng phật có khả năng huyền dịu, đem đến cho họ mưa thuận gió hòa, hạnh phúc an khang, so với những con người và vu dân bình thường là hai cơ cấu xã hội hoàn toàn khác nhau. Lần này đến Đại linh, chúng ta có thể đi thong thả, thưởng ngoại phong cảnh phong tục của tây vực, đại đạo đồng nguyên, người khác nhau, cơ cấu xã hội cũng khác nhau, nhưng hàm chứa đại đạo thì lại giống nhau. Từ phương diện khác nhau, các góc độ thể nghiệm quy luật đại đạo, có lẽ nếu sắc sảo khôn ngoan thì có thể tự giác ngộ quy luật, một bước đi vào mật cảnh độ hư.
Tiểu Bạch, Mộng Tiên Âm, Tự Ngọc đều gật gật đầu.
Hư Tử Uyên nói:
- Đến Đại linh, e rằng không thể đi thong thả được đâu, tỉ vừa nhận được phi kiếm truyền tin của phụ thân, ông nói rằng Phạm Âm đã đi đến Đại linh đế đình, để đàm đạo đấu pháp với A Cưu La Vương, để báo thù cho cha, A Cưu La Vương tuy rằng chĩ là tu sĩ minh khiếu hậu kì, thế như cao thủ phật môn nhiều như mây, thế lực lớn mạnh, e rằng Phạm Âm có thắng đi nữa, đánh bại A Cưu La Vương, hắn cũng không có cách nào thoát thân, cho nên, phụ thân muốn chúng ta trợ giúp từ bên cạnh, để Phạm Âm có thể rút lui trong bình an.
- Phạm Âm đã đi Đại linh rồi sao?
Cổ Thần nói:
- Tốt, vậy chúng ta cũng đến Đại linh đô thôi, có đệ ở đây, phật môn đừng hòng đụng đến một sợi tóc của Phạm Âm, chúng ta đi!
Bốn cô gái quay về trong bảo tháp, Cổ Thần thu hồi bảo tháp, bay nhanh về hướng Đại linh đế đình, chỉ nữa canh giờ, đã bay được hơn mấy trăm vạn dặm, đến được Đại linh đế đô.
Đại linh là lãnh địa của phật môn, Đại linh đế đô, chính là trung tâm của phật môn.
Nhìn từ xa, từng tòa phật tháp, đứng sừng sững tại các nơi của đế đô, nó mang đậm một khí chât trang nghiêm, uy vũ, lớn mạnh, hào nhoáng, rộng rãi và cao thâm.
Khiến cho người khác trông vào, càng cảm thấy rung động sâu sắc, trong lòng chợt nảy sinh sự quỳ lễ.
Phật môn thịnh uy, bên trong mỗi một ngọn tháp cao đều là những cao tăng, họ tuyên dương phật pháp, làm an lòng dân, được chúng sinh quỳ lễ, được sức mạnh tín ngưỡng của chúng sinh, hóa thành phật pháp vô biên, sức mạnh vô cùng lớn mạnh.
Hơn nữa, trong một dãy núi lớn ở Đế đô phương tây, cách Đế đô gần ba ngàn dặm, có một ngọn núi, cao khoảng ba ngàn trượng, dường như được ai đó dùng tiên lực di dời, đỉnh núi bằng phẳng, diện tích to lớn. Trên thực tế, ngọn núi này không hẳn chỉ cao ba ngàn trượng, xem diện tích của đỉnh núi, có lẽ là một ngọn núi to cao vạn trượng, và bị ai đó dùng tiên lực, di dời toàn bộ dãy núi cao trên ba ngàn mét này.
Trên đỉnh núi, có một tòa tháp, phật tháp màu bạch kim,phát ra ánh sáng thuần khiết, tựa hồ có một sức mạnh tín ngưỡng vô tận, đang gia trì trên tòa phật tháp này. Bên ngoài tòa tháp, tạo thành vô số những luồng sáng vô cùng vô tận. Sức mạnh tín ngưỡng, xuyên thấu trời xanh, cả một bầu trời vạn dặm không một gợn mây, dưới ánh sáng thuần khiết, chu vi vạn dặm, bao gồm cả Đại linh đế đô, dường như là một cõi tịnh độ.
Phật tháp này cao đến tận mây, cao gần chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng, cộng thêm đỉnh núi cao gần ba ngàn trượng, đỉnh tháp xuyên qua đến mây trắng, vươn lên đến tận trời xanh muôn vạn trượng.
Đứng tại Đại linh đế đô, người bình thường đề có thể đứng từ xa ngắm được tòa phật tháp thuần khiết sừng sững xuyên mây này. Mỗi giờ mỗi khắc, đều có những phàm nhân và những kẻ tu phật đứng từ xa quỷ lễ tòa phật tháp thuần khiết này. Truyện YY - https://truyenfull.vn
Bên dưới phật tháp trên đỉnh núi cao ngàn trượng ấy, vẫn còn một số ngôi chùa và điện, rải rác khắp toàn bộ đỉnh núi. Phật tháp ấy, đứng chính giữa những tòa điện miếu này, cả một dãy chùa miếu này, quả thực là thánh địa của phật môn…thiên thiền tự.
Nghe nói rằng, tòa phật tháp cao chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng ấy, nó được xây dựa trên việc mô phỏng nguyên thần pháp tướng "nguyên" của thủy tổ phật môn.
"Nguyên" là đại năng của thời đại thái cổ, tương truyền rằng ngài phật pháp vô biên, sức mạnh vô cùng, khí độ vô lượng, tiên lực vô tận, nguyên thần của ngài cao đến chín triệu chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng, đã đạt được đến cực hạn của độ cao, tận cùng của trời. Ngài có công tham gia tạo dựng thế gian, phật pháp truyền đến muôn đời, phật tháp ấy được xây dựa trên độ cao nguyên thần của "Nguyên". Nhưng chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng bất luận là như thế nào cũng không thể xây lên nổi, ngoại trừ "Nguyên" ra còn ai có thể bước vào trong vùng trời cao chín vạn trượng?
Vì thế, lấy ý nghĩa của cửu cửu, phật tháp này, đã được xây với độ cao chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng.
Vốn vào thời đại thượng cổ, tu sĩ chỉ có nhục thân và linh hồn, nguyên thần nguyên thần , là chính là do linh hồn của "Nguyên" đã xuất ra, sức mạnh vô cùng vô tận, phật pháp vô biên, khí độ vô lượng, mạnh hơn hẳn so với Cổ Thần, các tu sĩ thời đại thái cổ, đều xem linh hồn của "Nguyên" như là một vị thần, và gọi là "Nguyên thần"/
Vì thế, cách gọi nguyên thần được từ từ lưu truyền. Về sau, được diễn biến thành cách gọi linh hồn của các tu sĩ khi đã tu luyện đến sau đại thành.
Cổ Thần đang bay trên bầu trời cao vạn trượng nơi gần Đại linh đế đô. Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt không phải là Đại linh đế đình trang nghiêm, uy vũ, lớn mạnh, hào nhoáng và rộng lớn, mà là từ xa cách đó hơn ngàn dặm, đã trông thấy tòa phật tháp thuần khiết cao tận mây xanh.
Sức mạnh của ánh sáng vô tận bên ngoài phật tháp, khiến cho Cổ Thần cũng cảm giác như vô lực. Dường như, đứng trước mặt nguồn sức mạnh tín ngưỡng vô cùng vô tận này, sức mạnh của Cổ Thần vốn không thể sánh lại được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...