Chân Tiên


Một vị tu sĩ long tộc Minh Khiếu Kỳ thấy Kim Bằng Vương yếu thế, nguyên bản dám mở miệng, lá gan lớn chút, nói:

- Kim Bằng Vương tại thủy chi đại trận, ngươi bị nhốt trong trận. Nếu không có Cổ Thần tiền bối phá trận, cứu ngươi đi ra, ngươi ngay cả thủy chi đại trận cũng không ra được, vẫn còn bị nhốt lại bên trong trận ở lăng mộ Hắc Đế. Cổ Thần tiền bối cứu mọi người, ngươi có thể không tiếp thu ân tình của hắn. Thế nhưng tại thủy chi đại trận, Cổ Thần tiền bối có ân cứu mạng đối với ngươi, ngươi có thể nào quên? Ân tình ngươi đã quên hết sạch, một chút thù hận lại vẫn ghi nhớ trong lòng, Kim Bằng Vương, sao ngươi có thể như vậy?

Chúng tu sĩ tại đây vừa nghe, thế mới biết nguyên lai tại thủy chi đại trận, Cổ Thần cũng cứu Kim Bằng Vương một lần, trong mắt đối với Kim Bằng Vương càng khinh bỉ.

Thạch Hầu Vương và Kim Bằng Vương cũng đứng trước mặt Cổ Thần, cùng Kim Bằng Vương đối lập, Thạch Hầu Vương nói:

- Yêu tộc chúng ta tuy rằng là yêu, nhưng là ân cừu phân minh, có ân báo ân, có cừu báo cừu, Kim Bằng Vương, nếu Cổ Thần đạo hữu đã cứu tính mệnh của ngươi, có cừu oán gì, cũng có thể trung hòa với nhau. Chúng ta ở trong Mộ phần Hắc Đế đều nhờ Cổ Thần đạo hữu, mới có thể từ trong tay nhân tộc cường giả đào sinh, lấy phần ân tình đó, Thạch Hầu Vương ta ghi khắc trong tim, Kim Bằng Vương, ngươi nếu muốn tìm Cổ Thần đạo hữu báo thù, vậy phải hỏi qua Thạch Hầu Vương ta trước đã.

- Ta Ma Đằng Vương cũng sẽ không vong ân phụ nghĩa.

Ma Đằng Vương vẫn băng lãnh không nói, cũng mở miệng nói một câu.

- Ngươi... Các ngươi hai tên vô liêm sỉ!

Kim Bằng Vương tức giận đến nói lắp bắp, nếu là Thạch Hầu Vương và Ma Đằng Vương cũng đừng về phía Cổ Thần, cho dù Kim Bằng Vương hắn lông tóc chưa thương, lại là siêu cấp cường giả Hư Không kỳ, một mình hắn cũng không phải đối thủ của nhiều người như vậy.


Phải biết rằng, Thạch Hầu Vương trời sinh thân thể cường hãn, sức chiến đấu rất mạnh, đủ có thể so với siêu cấp cường giả Hư Không kỳ.

Thạch Hầu Vương và Ma Đằng Vương ánh mắt nhìn thẳng Kim Bằng Vương, cũng không lùi bước, Thạch Hầu Vương tuy rằng không phải địch thủ của Kim Bằng Vương. Nhưng Kim Bằng Vương cũng khó giết được hắn, nên Thạch Hầu Vương căn bản không sợ. Ma Đằng Vương là thực vật sinh linh tu sĩ, tuy rằng chỉ có tu vi Đằng Vân hậu kỳ, nhưng thực vật sinh linh trong đám Độ Hư cường giả đoàn kết thành một chỉnh thể, bởi vì thực vật sinh linh trong tu đạo, cường giả thành công cực nhỏ, do đó rất đoàn kết. Ma Đằng Vương có toàn bộ thực vật sinh linh cường giả làm chỗ dựa vững chắc, nên cũng không sợ Kim Bằng Vương.

Thạch Hầu Vương, Ma Đằng Vương, cùng với chúng long tộc cường giả đem Cổ Thần bảo hộ ở giữa, nếu Kim Bằng Vương muốn động thủ với Cổ Thần, thế tất muốn đại chiến một hồi với hai vị yêu vương cùng với long tộc cường giả trước.

- Tốt...thôi vậy, thôi vậy!

Kim Bằng Vương thấy không làm gì được Cổ Thần, khí thế giảm xuống, nói:

- Cổ Thần hôm nay có nhiều người như vậy thay ngươi trợ trận, bản vương liền tha cho ngươi một lần, bất quá, ngươi có thủ trảm trái tim của bản vương, bản vương vẫn sẽ ghi nhớ trong lòng. Trong lăng mộ Hắc Đế, ngươi và bản vương là quan hệ đồng minh, cứu bản vương là chuyện tất nhiên, nhưng bản vương không phải người vong ân phụ nghĩa, từ nay về sau, ta sẽ không tìm tới ngươi để trả thù. Thế nhưng ngươi không được xuất hiện ở trong tầm mắt của ta. Bản vương đến chỗ nào, ngươi đều phải cách xa ra, nếu lại để bản vương thấy một lần, tất trảm đầu chó của ngươi, hừ!

Kim Bằng Vương tức giận hừ một tiếng, xoay người một cái, nghìn trượng cự sí vỗ mạnh thân thể trong nháy mắt biến mất không thấy. Tiếp theo liền xuất hiện ở ngoài nghìn dặm, lại vỗ liền xuất hiện ở ngoài ba nghìn dặm, Kim Bằng Vương làm phi cầm bộ tộc, độn tốc cực nhanh, còn hơn Ngô Tinh.

Sau khi Kim Bằng Vương rời khỏi, Thạch Hầu Vương đối với Cổ Thần ôm quyền nói:

- Cổ Thần đạo hữu, Kim Bằng Vương tuy rằng vừa mới tự cho là đúng, lòng dạ chật hẹp, trừng mắt tất báo, thái độ làm người cũng không gian xảo, nói lời giữ lời. Ngươi có thể yên tâm, ngày sau hắn sẽ không chủ động tìm ngươi trả thù, đa tạ đạo hữu tại Mộ phần Hắc Đế tương trợ, Thạch Hầu Vương rất cảm kích, ngày sau nếu có khó xử, bản vương nhất định tương trợ, hôm nay tạm thời cáo từ. - .

- Cáo từ!


Ma Đằng Vương mặt vô biểu tình nói thêm một câu.

Cổ Thần gật đầu nói:

- Đa tạ nhị vị đi thong thả!

Thạch Hầu Vương và Ma Đằng Vương thân thể nhoáng lên liền biến mất không thấy, lại xuất hiện tại đông phương xa xa.

Chờ yêu tộc cường giả rời khỏi, Ngô Tinh khí thế rất nhanh liền suy giảm, sắc mặt càng tái nhợt, thân thể đều có chút lung lay sắp đổ, Ngô Tinh nói:

- Cổ Thần lão đệ, ngươi đi con đường nào?

Trong ánh mắt Cổ Thần lộ ra vẻ chờ đợi, nói:

- Ta lúc này đây tiến nhập trần thế, đã hơn sáu mươi năm, trong lòng có nhiều người tưởng niệm, hồi lâu không gặp mặt, ta đi trước Đại Mông đế đô, sau đó trở lại Hư Thiên Tông.


Nghe Cổ Thần nói về Đại Mông đế đô, Ngô Tinh cùng người khác long tộc cường giả khác liếc nhau, trong ánh mắt để lộ ra một cổ kỳ quái.

Cổ Thần cảm giác nhạy cảm, lập tức cảm ứng được một tia không ổn, hỏi:

- Đại Mông Đế Đình làm sao vậy?

Ngô Tinh nói:

- Ba mươi bảy năm trước ngươi đi bắc hoang, Trịnh Diệc Hùng và Tàng Khôn Phàm đều từ trong sinh tử bí cảnh đi ra. Bởi vì ngươi đã lâu không xuất hiện. Bọn họ tìm không được ngươi, biết được Đại Mông Đế Đình Tiên Âm đế quân là bởi vì ngươi mới ngồi trên đế quân vị, cho rằng Đại Mông Đế Đình cùng ngươi có quan hệ không cạn. Hư Thiên Tông có trận hộ sơn, bọn họ tuy rằng muốn hủy tông môn của ngươi, nhưng đi vào không được, liền trút lửa giận lên đầu Đại Mông Đế Đình.

- Cái gì?

Trong lòng Cổ Thần chấn động, mở trừng hai mắt, nói:

- Tiên Âm thế nào?

- Cổ Thần lão đệ không cần lo lắng, khụ khụ...

Ngô Tinh thấy Cổ Thần kích động, nhịn không được nói nhanh một chút, liền ho khan một trận kịch liệt, mới nói:

- Mấy năm nay ta hối hả ngược xuôi, Đại Mông đế đô cơ bản là điểm dừng chân của ta tại trung thổ. Một năm đó, ta vừa lúc tìm được Kim Long tộc, thống nhất long tộc, trở lại trung thổ, liền liền Đại Mông đế đô, vừa đúng gặp gỡ ba người Trịnh Diệc Hùng, Tàng Khôn Phàm, Tàng Khôn Sơn tàn sát hàng loạt dân trong thành tàn sát hàng loạt dân trong thành. Mông gia tu sĩ mười phần chết chín, Mông Tiên Âm trốn trong tiểu tiên giới, mới tránh được một kiếp, khi ta đến, tiểu tiên giới cũng sắp bị hủy trên tay bọn chúng, ta đem ba người đẩy lùi, Mông Tiên Âm liền từ trong tiểu tiên giới đi ra, nàng không có thụ thương, chỉ là toàn bộ Mông gia chỉ còn chưa tới mười người sống sót, rốt cuộc bị hủy.


Biết được Mông Tiên Âm không có gặp chuyện không may, trong lòng Cổ Thần thư sướng không ít, nói:

- Trịnh Diệc Hùng chính là Trịnh gia lão tổ kia?

Trong thanh âm của Cổ Thần tràn đầy sát khí.

Ngô Tinh gật đầu, nói:

- Tàng gia hai vị lão tổ đều chết ở trong Mộ phần Hắc Đế, tu sĩ ngày đó đồ sát Đại Mông đế đô chỉ còn lại có một mình Trịnh Diệc Hùng.

- Trịnh Diệc Hùng, một ngày nào đó, ta phải đem hắn bầm thây vạn đoạn.

Cổ Thần hung ác nói:

- Ngô Tinh đại ca, đa tạ ngươi xuất thủ cứu giúp, Tiên Âm hiện ở nơi nào?

Ngô Tinh nói:

- Thánh Đình vứt bỏ Mông gia, bọn họ tại nhân tộc hầu như không có chỗ dung thân. Ta muốn bọn họ đi trước long tộc ở lại. Bọn họ lại không muốn, sau đó ta tìm được đệ muội, nói chuyện của Mông gia, đệ muội thật ra rất sảng khoái đưa bọn họ dẫn vào Hư Thiên Tông. Những năm gần đây, Tàng gia và chư tử thế gia đối với ngươi tìm kiếm khổ sở. Đã lâu không tìm được, một bụng lửa giận đều phát tiết lên Hư Thiên Tông, vài tu sĩ của Hư Thiên Tông ra ngoài đều bị giết, hiện tại tu sĩ Hư Thiên Tông cơ bản không ra ngoài đã ba mươi năm, không có tuyển nhận đệ tử mới. Mông Tiên Âm và Mông gia tu sĩ vẫn đều ở trong Hư Thiên Tông.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui