Cổ Thần sử dụng thuấn di, tiểu sơn mạch chỉ cách đó mấy ngàn dặm, chưa hết trăm tức đã đến nơi.
Biên giới phía Tây đại thảo nguyên, giang diện rộng đủ ngàn trượng, tựa hồ vắt ngang đại thảo nguyên, từ đó tiếp tục chảy về phía Tây.
Phía Bắc đại giang có một dải tiểu sơn mạch kéo dài mấy trăm dặm, đương nhiên, nó chỉ nhỏ sơ với tu sĩ, đối với phàm nhân mà nói, tiểu sơn mạch là một đường thiên hiểm rất khó vượt qua.
Phía Đông sơn mạch là đại thảo nguyên mênh mông vô bờ, phía Tây sơn mạch dưới chân núi có khoảng một trăm thôn trang.
Trong thôn trang có không ít phàm nhân cư trú, tất cả dựa vào dải sơn mạch này ngăn chặn mãnh thú từ thảo nguyên tấn công, trên thực tế dải sơn mạch này căn bản không chặn được bước chân mãnh thú, chí là thức ăn trên thảo nguyên đã đủ, đám thú ăn thịt rất ít khi vượt qua núi hãm hại thôn trang.
Lâu dần, phàm nhân trong thôn trang dần dần phồn uy.
Dải sơn mạch này không phải từ đầu đến đuôi đều thuộc một dải sơn mạch, từ đại giang đi thêm một trăm dặm về hướng Bắc có ngọn núi lớn tách rời, ở giữa hình thành một dải tà cốc dài, địa thế cao hơn thảo nguyên mười trượng, so với cả dải sơn mạch thấp hơn rất nhiều, từ phía Tây sơn trang, thông thẳng đến thảo nguyên.
Bởi vậy, dải sơn cốc này trở thành nơi thôn dân bị mãnh thú thảo nguyên tấn công nhiều nhất, gần như mỗi năm đều có người đụng phải mãnh thú thảo nguyên ở dải cốc này, không ít người vì thế mà thiệt mạng. Tại https://truyenfull.vn
Lâu dần, thôn dân coi dải sơn cốc này là bất tường chi địa, gọi là Tử Vong Cốc, gần như là cấm địa trong thôn trang.
Cổ Thần đến Tử Vong Cốc, một thiếu niên mười tuổi đang nằm trong vũng máu, bên cạnh là một con sư tử đực dài ba mét.
Sự có mặt của Cổ Thần khiến con sư tử đực uy vũ toàn thân run rẩy, bản năng thiên phú của dã thú giúp nó cảm nhận được uy hiếp chí mạng trên người Cổ Thần.
Cổ Thần tiến về phía con sư tử, phẩy tay, con sư tử như được đại xá, hừ khẽ một tiếng, quay người chạy về phía cốc, vòng qua Cổ Thần, cuồng bôn mà đi, ra khỏi Tử Vong Cốc, biến mất trên thảo nguyên.
Thiếu niên chưa chết, thân thể mặc dù vong nhưng ý thức vẫn còn.
Trong nháy mắt, trong não hải Cổ Thần chuyển qua vô số ý niệm, sau đó, hắn hạ quyết tâm, cứu sống thiếu niên này.
Nếu như không có Cổ Thần, thiếu niên này chắc chắn sẽ chết, Cổ Thần cứu chính là nghịch với mệnh trời.
Cổ Thần muốn chính là như vậy, hắn không chỉ nhìn nhân sinh biến hóa mà còn muốn biến hóa vận mệnh, một người chắc chắn phải chết, trùg lâm nhân thế, vi phạm thiên mệnh, sẽ sống một cuộc sống như thế nào?
Một giọt sinh mệnh tinh nguyên từ mệnh tuyền Cổ Thần trào ra, Cổ Thần hư tử nhất điểm, giọt sinh mệnh tinh nguyên phi nhập vào trong miệng thiếu niên.
Dưới sinh mệnh tinh nguyên thôi hóa của Cổ Thần, trong nháy mắt, thân thể thiếu niên hồi phục với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, máu tươi trên mặt đất cũng phân ly khỏi bùn đất, được diotj sinh mệnh tinh nguyên, hút vào trong thân thể thiếu niên.
Một lúc sau, thiếu niên mở trừng hai mắt, kinh hô một tiếng:
- Ơ... ta vẫn còn sống?
Nhìn thấy Cổ Thần đang ngồi bên cạnh mình, thiếu niên chớp chớp mắt, nói:
- Đại thúc, thúc là ai? Là thúc cứu ta sao?
Cổ Thần lúc này phong ấn tu vi, chẳng khác gì ngườiphamf, Ngô Tinh bảo hắn làm ít nhìn nhiều, không làm chỉ nhìn, hắn đã động thủ, nghịch thiên mệnh, cứu sống thiếu niên, không muốn làm bất cứ chuyện gì nữa, chỉ muốn quan sát thiếu niên cả đời.
Cổ Thần lắc lắc đầu, nói:
- Ta đi qua nơi này, thấy ngươi hôn mê bất tỉnh, chạy đến xem thì ngươi đã tỉnh, ngươi tên gì?
- Không lẽ ta vẫn đang ngủ? Và lúc nãy chỉ là nằm mơ?
Thiếu niên nghi hoặc sờ sờ đầu, nghe Cổ Thần hỏi, nói:
- Ta tên Cốc Trần, là người của Cốc gia bên kia.
Cốc Trần?
Thiếu niên thanh âm không lớn, nhưng rơi vào trong tai Cổ Thần như một tiếng nổ kinh thiên động địa, nhưng, Cổ Thần sắc mặt không hề thay đổi, bề ngoài vẫn rất bình thường, hỏi:
- Cốc nào? Trần nào?
Cốc Trần rõ ràng vẫn chưa hiểu lúc nãy là mơ hay thực, nghe Cổ Thần hỏi, nói:
- Cốc của đạo cốc và Trần của vạn trượng hồng trần, đại thúc, thúc vẫn chưa nói cho ta biết thúc là ai? Ta chưa từng nhìn thấy thúc, thúc hình như không phải người vùng này.
- Cốc Trần!
Cổ Thần trong lòng mặc niệm một câu, mỉm cười, nói:
- Ta là dân du cư, phiêu đãng khắp nơi, ta thấy nơi này phong cảnh không tệ, cho nên dạo quanh một vòng, không ngờ nhìn thấy ngươi đang ngủ, đại thúc tên Cổ, gọi ta là Cổ thúc!
Cốc Trần hiếu kì hỏi:
- Tên của Cổ thúc chỉ có một chữ thôi sao?
Cổ Thần khẽ gật đầu, nói:
- Nơi này hung hiểm, một đứa trẻ như ngươi vô duyên vô cớ sao lại đến đây?
Cốc Trần toét miệng cười, thần sắc vui vẻ, nói:
- Đại thúc, thúc không biết, ta cùng bạn bè trong thôn đánh cược, nếu như người nào dám vào Tử Vong Cốc này, ở lại một canh giờ thì người đó chính là lão đại, xem ra một canh giờ sắp hết, ta sau này chính là lão đại của họ rồi, hắc hắc... chắc tên tiểu tử Thành Chiến sẽ phải giận đến hộc máu, ha ha...
Cổ Thần trong lòng khẽ thở dài, trẻ con quả nhiên vô tri, lại dám đánh cược với nhau như vậy, nếu như không phải gặp được hắn, tính mạng Cốc Trần hôm nay đã kết thúc rồi.
Có điều, Cốc Trần hình như đã coi nguy hiểm lúc nãy chỉ là giấc mơ, không còn thấy sợ nữa, cười lớn nói:
- Cổ thúc, nghe người lớn nói trong cốc này trường xuyên có mãnh thú xuất hiện, nếu ta ngủ lại đây, cực kì không thích hợp, may mà có đại thúc, nếu không bị dã thủ tha đi rồi không biết chừng, thúc đến thôn ta một chuyến, để ta có cơ hội cảm ơn thúc.
Cổ Thần đang muốn vào trong cốc, nói:
- Ta đã đi cả quãng đường dài, lưu lạc bốn phương, hôm nay đến đây, cuối cùng tìm được một nơi hợp ý, chuẩn bị dừng chân, tạm thời ở lại một thời gian.
Cốc Trần mừng rỡ, mặc dù không bị thương nhưng cảnh tượng bị con sư tử cắn xé vẫn hiển hiện trong não hải, mặc dù chỉ là một giấc mơ nhưng cũng khiến nó sợ hãi, bởi vì có Cổ Thần bên cạnh nên mới cảm thấy yên tâm, có lẽ là linh hồn cảm ứng, nó có ấn tượng rất tốt Cổ thúc vừa mới gặp mặt này, biết Cổ thúc định ở lại thôn, thập phần vui sướng.
Cốc Trần nói:
- Cổ thúc, đợi nửa khắc nữa là tròn một canh giờ, chúng ta sẽ rời khỏi đây.
Cổ Thần gật gật đầu, thuận tiên hỏi qua tình hình trong thôn, cũng như chi tiết quá trình đánh cược của Cốc Trần. Thông qua miệng Cốc Trần, sơ lược biết một số chuyện.
Dải tà cốc này thông đến sơn mạch phía Tây, ở đó có một thôn trang tên là "Cốc gia trang"
Tên gọi Cốc gia trang nhưng trên thực tế người họ Cốc trong thôn không nhiều, mà các họ thị đều có, bởi vì Cốc gia tổ tiên từng phồn thịnh, trăm năm trước toàn thôn đều họ Cốc, nên mới có tên "Cốc gia trang".
Trăm năm nay, thiên hạ không thái bình, chiến loạn phân phi, cường đạo tung hoành, tiểu sơn thôn này mặc dù hẻo lánh nhưng cũng trải qua mấy lần binh sự, trong chiến loạn người họ Cốc tử thương không ít, dần dần thế suy, Cốc gia thôn đất rộng người thưa, sai đó không ít người ngoài thấy nơi này hẻo lánh, xa vùng chiến loạn, dần dần đến đây dừng chân.
Quốc độ nơi này một trăm năm trải qua vô số triều đại, như bây giờ vẫn là chia năm xẻ bảy, chiến loạn không ngừng, càng lúc càng nhiều người ngoài dừng chân ở Cốc gia, đến hôm nay, mặc dù tên gọi "Cốc gia trang",. trên thực tế là một thôn trang với rất nhiều họ thị tạp cư, người họ Cốc, chỉ chiếm một phần năm thôn trang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...