Thời điểm Cổ Thần tiến vào Hư Thiên Tông, Hư Tử Uyên cũng đã là đan dược sư thất phẩm, sau đó Cổ Thần lưu lại cho nàng một ít bí thuật luyện đan, nàng có huyền âm tuyệt mạch, tu luyện hay không không có ý nghĩa nhiều, vì vậy lấy luyện đan là việc chính, hôm nay nàng đã là đan dược sư thập phẩm rồi! Theo như kinh nghiệm của Cổ Thần, nàng so với kiếp trước đạt tới đan dược sư thập phẩm sớm hơn mấy năm!
Nam Thiên đạo nhân gật đầu, nuốt nghịch mệnh hoàn vào, sắc mặt lập tức chuyển biến tốt đẹp.
- Nam Thiên tiền bối, tiền bối… Vì sao?
Cổ Thần không giải thích được hỏi.
Mông Ngưng Băng giết thê tử của Nam Thiên đạo nhân, lại muốn giết nữ nhi của hắn, Cổ Thần không giải thích được, vì sao Nam Thiên đạo nhân ngược lại liều mình muốn cứu giúp Mông Ngưng Băng.
Chẳng lẽ cho tới tận bây giờ Nam Thiên đạo nhân còn yêu nàng sao? Cổ Thần nhớ lại tình cảnh vài lần trước gặp Mông Ngưng Băng, thực sự là nghĩ không ra, trên người nữ tử độc ác này rốt cuộc có ưu điểm nào đáng giá Nam Thiên đạo nhân yêu sâu đậm như vậy!
Khóe miệng Nam Thiên đạo nhân giật giật, lộ nụ cười, đây là lần đầu tiên từ khi Cổ Thần gặp Nam Thiên đạo nhân từng nhìn thấy hắn nở nụ cười hài lòng nhất, hoàn toàn là vui sướng xuất phát từ nội tâm.
Nam Thiên đạo nhân nói:
- Từ hai mươi năm trước ta đã làm một chuyện không nên làm, ta nguyện ý như vậy, hai mươi năm qua trong lòng ta chỉ có sầu muộn, chưa bao giờ từng có một tia vui sướng! Tặc hòa thượng kia nói đúng, nếu tâm không vui vẻ, sống cũng như chết, nếu tâm vui vẻ, chết cũng như sống…
- Ha ha ha! Ta đã sống hơn bảy mươi năm, kết quả là đồ đệ của ta dạy ta xử thế như thế nào, ta muốn cứu, vậy thì cứu, nếu không cứu ta sống cũng như chết. Hai mươi năm trước là ta đã phụ nàng, hai mươi năm sau, ta không muốn lại phụ lòng nàng một lần nữa!
- Phụ thân, người… Người còn yêu bà ta?
Hư Tử Uyên kinh hãi ngạc nhiên hỏi.
Nam Thiên đạo nhân nhắm hai mắt lại, chậm rãi gật đầu, tựa hồ như đang nhớ lại hai mươi năm trước, lẩm bẩm nói:
- Nàng vốn không phải là bộ dáng này, nàng thiện lương giống như con, ta đã đáp ứng nàng, sẽ chiếu cố nàng cả đời, ta đáp ứng nàng, sẽ cùng nàng đi khắp thiên hạ, ta đã đáp ứng nàng, muốn hóa giải thù hận giữa Băng Thần Tông và Hư Thiên Tông… Thế nhưng, tất cả các hứa hẹn, một điều ta cũng không làm được, ngược lại để Hư Thiên Tông và Băng Thần Tông thù cũ chưa xong, thù mới lại sinh, tất cả hành động của nàng sau này đều là ta bức, không thể trách được nàng, tất cả đều là ta sai, nếu như hai mươi năm trước ta không khuất phục tông môn, không vứt bỏ nàng, tất cả chuyện này cũng đã không phát sinh… Tất cả đều không…
Ngữ khí của Nam Thiên đạo nhân tràn ngập tự trách, hai nàng nước mắt không tiếng động chảy xuống.
Đột nhiên, tiếng ô ô trong cổ họng từ dưới mặt đất truyền đến, Mông Ngưng Băng ăn vào nghịch mệnh hoàn, rốt cuộc cũng đã bảo vệ được tính mệnh, những lời nói của Nam Thiên đạo nhân đều rơi hết vào trong tai nàng.
Từ lâu nàng đã rơi lệ đầy mặt, nhưng không hề có người chú ý tới, thẳng cho tới lúc này thân thể đã khôi phục không ít, tiếng ô ô mới đánh động mọi người.
- Huynh vì sao… Những lời này vì sao không nói với ta sớm một chút, vì sao?
Mông Ngưng Bằng khóc rống lên, nước mắt như mưa.
- Đều do ta, là ta không có dũng khí đối mặt… Ta duy nhất chỉ tại thời điểm ban đêm mới có thể nghe được thanh âm trong lòng chính mình, sau mỗi ngày đều phải đội lên một cái mặt nạ, đối mặt với người khác, ta là không buông được tất cả… Nhưng ta thực sự mệt mỏi, tròn hai mươi năm rồi, ta mỗi ngày sinh hoạt trong sầu muộn, thực sự mệt mỏi… Ta thu một đệ tử tốt, là hắn cho ta biết ý nghĩa cuộc đời… Tu chân không phải là vì trường sinh, mà là vì tâm niệm thư sướng, nếu sống thống khổ, vậy trường sinh… Chính là thống khổ vĩnh viễn không điểm dừng lại… Chỉ dưới tiền đề trong lòng vui vẻ, trường sinh mới là đại đạo, Ngưng Băng… Từ giờ trở đi, ta sẽ không chịu tông môn ước thúc, không tiếp tục chịu cái nhìn của người khác, chỉ cầu tâm niệm vui vẻ, làm chuyện ta muốn…
Nam Thiên đạo nhân chậm rãi nói, thần tình trang trọng, tựa hồ như cảm ngộ nhân sinh.
- Đã muộn… Đã quá muộn…
Trong mắt Mông Ngưng Băng không ngừng trào nước mắt, khẽ lắc đầu, nói:
- Phạm nhi đã chết, sinh mệnh của ta tại hai mươi năm cũng đã chết, ta sống chính là vì báo thù… Báo thù… Chỉ có báo thù trong lòng ta mới có thể thư sướng, nếu không còn cừu hận, ta sống không bằng chết…
Ba người Cổ Thần, Hư Tử Uyên và Mông Tiên Âm liếc mắt nhìn nhau, đoạn ân oán hai mươi năm trước này ba người nhiều nhiếu ít ít biết được một phần, thế nhưng không hề biết Phạm nhi trong miệng Mông Ngưng Băng là người phương nào.
Cổ Thần nhìn Hư Tử Uyên, Hư Tử Uyên lắc đầu, nhìn Mông Tiên Âm, Mông Tiên Âm cũng lắc đầu.
Nhìn bộ dáng cực kỳ bi thương của Mông Ngưng Băng, Cổ Thần cũng có thể lý giải vì sao tính cách của Mông Ngưng Băng lại trở nên độc tới như vậy, người đáng trách tất có chỗ đáng thương!
Thế gian có nhân có quả, bởi vì phải trải qua bi thảm hai mươi năm trước, sau đó mới biến đổi tính cảnh thành độc ác!
Nếu như không coi nặng Phạm nhi tới vậy, Mông Ngưng Băng làm sao có thể hình thành lòng báo thù mãnh liệt?
- Là Hư Thiên Tông, Hư Thiên Tông hại chết Phạm nhi…
Nói tới Phạm nhi, thần sắc cảm động vừa rồi của Mông Ngưng Băng tan đi, sắc mặt lại chuyển thành băng sương.
- Phạm nhi… Hắn không chết!
Nam Thiên đạo nhân nói.
Lời này của Nam Thiên đạo nhân vừa ra, trong mắt mọi người đều sáng lên.
Nhất là hai mắt Mông Ngưng Băng, giống như trong bóng tối vô tận thấy được ánh rạng đông hi vọng, trong mắt trở nên phấn chấn hơn nhiều.
- Huynh nói cái gì? Phạm nhi nó không chết?
Mông Ngưng Băng cấp thiết hỏi, trong thanh âm tràn ngập hi vọng. Truyện Tiên Hiệp
Nam Thiên đạo nhân gật đầu, trấn định nói:
- Đúng vậy, Phạm nhi… Nó không chết!
Trong mắt Mông Ngưng Băng tựa hồ khôi phục được một chút lực lượng, từ dưới mặt đất đứng lên, nắm lấy cánh tay Nam Thiên đạo nhân, vội la lên:
- Nó ở đâu? Nó ở đâu?
Ánh mắt ba người Cổ Thần, Mông Tiên Âm và Hư Tử Uyên nhất tề rơi vào mặt Nam Thiên đạo nhân, trong mắt tràn đầy hiếu kỳ và hi vọng biết đáp án.
Bất quá Nam Thiên đạo nhân không trực tiếp nói ra đáp án, thần tình có chút mê man, tựa như đang hồi tưởng lại chuyện cũ trước kia, chậm rãi nói.
Hơn hai mươi năm trước, Hư Nam Thiên mới chỉ trên dưới năm mươi tuổi, bước vào Mệnh Tuyền cảnh chỉ hơn mười năm, đối với một tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh mà nói, trên dưới năm mươi tuổi vẫn tương đối trẻ trung.
Nam Thiên đạo nhân được Hư Thiên Tông bồi dưỡng trở thành người nối nghiệp chưởng giáo chí tôn đời tiếp theo, cho tới khi tu vi đạt tới Linh Anh hậu kỳ mới để cho hắn ra ngoài lịch lãm tu luyện, đồng thời lúc lịch lãm tại Bắc Hoang gặp gỡ thánh nữ Băng Thần Tông đương nhiệm --- Mông Ngưng Băng.
Mông Ngưng Băng so với Hư Nam Thiên lớn hơn mười tuổi, kinh lịch so với Hư Nam Thiên không khác biệt nhiều, cũng được tông môn coi như bảo bối, thẳng cho tới khi tu vi bước vào Đoạt Xá kỳ mới để cho nàng một mình rời khỏi tông môn.
Hai người gặp nhau tại Bắc Hoang, tuy rằng tuổi tác hai người đã năm mươi, sáu mươi tuổi, thế nhưng lần đầu tiên rời khỏi tông môn, lần đầu tiên lịch lãm thế gian, trên thực tế tâm tình so với thanh thiếu niên vừa mới vào đời không khác biệt nhiều.
Tại Bắc Hoang, hai người cùng nhau trải qua vài lần sinh sinh tử tử, không biết từ khi nào mọc lên tình cảm yêu thương. Lúc đầu cả hai đều không biết thân phận của nhau, đến khi biết được hai người đã trầm luân trong bể tình, Hư Nam Thiên đáp ứng Mông Ngưng Băng sẽ chiếu cố nàng suốt đời, sẽ cùng nàng đi khắp thiên hạ, sẽ hóa giải thù hận bao nhiêu năm giữa Băng Thần Tông và Hư Thiên Tông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...