Xoẹt…
Mông Tiên Âm triệt để đốt lên dục hỏa của Cổ Thần, hắn cầm lấy quần áo của Mông Tiên Âm xé mạnh, chiếc áo thơm mùi giai nhân đã bị xé tới tận hông, một đôi bạch thỏ tuyết trắng hiện ra toàn bộ, mê đắm lòng người.
Đang trong lúc hai người Cổ Thần và Mông Tiên Âm ý loạn tình mê, mấy đạo sống âm giống như mũi tên nhọn bắn về phía hai người cực nhanh.
Chính vào lúc này, trước ngực Cổ Thần nóng lên, một cỗ sóng nhiệt từ trong Chiến Thần Lệnh chui ra ngoài, tinh thần của Cổ Thần chấn động mạnh mẽ, trong sát na tỉnh táo lại, cỗ sóng nhiệt kia từ ngực dâng lên, truyền tới miệng Cổ Thần, hóa thành một tiếng nổ:
- Dương…
Oanh…
Tiếng "dương" vừa ra, tất cả Thiên Ma Bát Âm trong sát na biến thành hư vô, tất cả đều tan vỡ.
Không chỉ âm sát thuật tan tành, huyễn âm thuật cũng hoàn toàn biến mất không còn bóng dáng tăm hơi!
Một tiếng "dương" kia vừa mới ra khỏi miệng, chỉ trong nháy mắt như vậy, Cổ Thần cảm giác chính mình như chạm vào một cảnh giới cực kỳ huyền diệt, tựa hồ như lĩnh ngộ pháp tắc thiên địa, chỉ cần há miệng vừa nói, pháp tắc lập tức tới, có một cỗ cảm giác ngôn xuất pháp tùy!
Chỉ là, ngụm nhiệt kia vừa mới phun ra, Chiến Thần Lệnh lại trở nên yên lặng, Cổ Thần còn muốn tiếp xúc tới loại cảnh giới huyền diệu này cũng không có khả năng nữa rồi.
- A…
Một tiếng kêu sợ hãi vang lên trong lòng.
Thiên Ma Âm tan hết, Mông Tiên Âm cũng từ trong trạng thái mê huyễn khôi phục lại, thế nhưng…
Y phục nửa người trên của nàng đã hoàn toàn bị xé rách tới hông, toàn bộ nửa người trên xích lõa, bại lộ trước mặt của Cổ Thần, không những vậy, đôi ngọc ngũ tô hương mềm mại tuyết trắng vẫn bị một bàn tay của Cổ Thần nắm thật chặt, một cỗ cảm giác giống như điện lưu từ bộ ngực sữa của nàng trong nháy mắt truyền khắp toàn thân.
Điều này cũng không phải quan trọng nhất.
Mông Tiên Âm cảm giác được dưới mông có một cây gậy thô to cứng rắn chọc thẳng lên trên. Đồng thời, một bàn tay của Cổ Thần dĩ nhiên từ quần áo bị xé rách tới hông tiến sâu xuống dưới, toàn bộ bàn tay đang tiếp xúc với mật tuyền mềm mại tràn đầy thủy hoa, nơi này suốt hai mươi năm qua ngoại trừ chính bản thân nàng chưa từng bị bất cứ kẻ nào chạm tới.
Mà, một ngón tay của hắn đã tiến vào mật tuyền nửa đoạn!
Mông Tiên Âm giống như một con thỏ trắng nhỏ bị chấn kinh, la hoảng lên.
Cổ Thần cũng ngẩn ra, hiện tại Ma Âm Như Dục đã tan, trong đầu hắn hoàn toàn thanh tỉnh, thế nhưng cậu nhóc cứng rắn không gì sánh được kia vẫn không hề mềm yếu, rất không nghe lời, kiên quyết dựng thẳng như trước.
Một tay nắm lấy ngọc nhũ tuyết trắng của Mông Tiên Âm, một tay thì áp lên mật tuyền, thậm chí nửa đoạn ngón tay đã chui vào trong.
Tỉnh cảnh như vậy, Cổ Thần có thể khống chế được tâm thần của chính mình, nhưng lại không thể khống chế phản ứng theo bản năng của cơ thể.
Mông Tiên Âm giống như một chú sơn dương nhỏ, bị hai bàn tay của Cổ Thần khống chế không dám động đậy.
Tình huống trước mắt hoàn toàn bảo trì tại thời điểm nháy mắt khi hai người bị Ma Âm Như Dục kích phát bản năng nguyên thủy nhất, lúc này tỉnh táo lại, hai người xấu hổ nói không nên lời, trong lúc nhất thời ngồi nguyên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Qua một lát, Cổ Thần cảm giác được rất rõ ràng, chỗ mật tuyền của Mông Tiên Âm liên tục co giật.
Mông Tiên Âm nhắm hai mắt, trong thanh âm mang theo nét run rẩy:
- Ngươi… Ngươi mau lấy tay ra, ta… Ta… A….
Một câu nói này còn chưa xong, Mông Tiên Âm đột nhiên hét lên một tiếng chói tai, thân thể mạnh mẽ co giật, theo đó một cỗ âm tinh từ chỗ sâu mật tuyền phun trào.
Hai gò má Mông Tiên Âm đỏ hồng, xấu hổ không ngớt, đầu chúi sát vào trong lòng Cổ Thần, không dám ngẩng lên, thân thể còn đang trong phản ứng kịch liệt, phía sau lưng hơi khom, trong miệng tựa hồ dừng hơi thở, theo thân thể rung động, thỉnh thoảng lại tiết lộ vài tiếng thở dốc.
Mông Tiên Âm vừa kêu, Cổ thần muốn rút tay từ trong mật tuyền của nàng, thế nhưng một cỗ âm tinh phun ra mạnh mẽ, hai mắt Cổ Thần sáng ngời, một cỗ âm khí lạnh lẽo vô cùng theo mật tuyền của Mông Tiên Âm đang trào, truyền tới ngón tay của Cổ Thần, lan tỏa khắp cơ thể.
Cực băng hàn khí… Cực băng hàn khí của Cực Băng Tông, thánh địa ma môn thời kỳ thượng cổ, là chân khí chí âm chí hàn trong thiên địa.
Trong lòng Cổ Thần sáng ngời, trong thiên địa chỉ có chân khí thuần âm mới có thể so sánh được với chân khí thuần dương, thế nhưng ngoại trừ chân khí thuần âm, chân khí âm hàn trong thiên địa phải kể tới cực băng hàn khí.
Hàn khí có thể kết hợp với chân khí thuần dương tạo thành âm dương tương hòa, ngoại trừ chân khí thuần âm hầu như chỉ có cực băng hàn khí.
Điều này…
Một ý niệm từ trong đầu Cổ Thần nảy lên, nếu như âm dương giao hòa với Mông Tiên Âm, như vậy chẳng phải có thể khiến âm dương tương hòa, nhất cử luyện thành thần thông vô thượng Kình Ca?
Chỉ là, cứ như vậy…
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm…
Đang trong lúc suy nghĩ, lại có tám tiếng nổ từ bên ngoài Như Ý Linh Lung bảo tháp truyền đến, tám đạo sóng âm xuyên qua thân tháp xuất hiện trong tầng thứ nhất.
Bất quá, theo một tiếng rống to "dương" của Cổ Thần vừa rồi, trong tầng thứ nhất bảo tháp tựa hồ tồn tại khí tức đại đạo nào đó, tám đạo âm ba vừa mới tiến vào bên trong tháp lập tức biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
Bất quá, Thiên Ma Bát Âm vẫn chưa dừng lại, liêm tiếp từ bên ngoài vọt vào trong, khí tức đại đạo ẩn chứa trong tầng tháp thứ nhất tựa hồ đang kịch liệt biến mất, sóng âm truyền vào tháp càng lúc càng truyền được xa hơn, không ngừng nhích gần về phía Cổ Thần.
Cần phải luyện thành Kình Ca rồi, bằng không hôm nay đối mặt với Thiên Ma Bát Âm, thực sự không hề có phần thắng!
(Khụ khụ… Ngón tay vẫn chưa rút…)
- Tiên Âm…
Cổ Thần hô lên bên tai Mông Tiên Âm. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Mông Tiên Âm vừa mới phun trào hoàn tất, mới từ trong cao trào hồi phục trở lại, thấy ngón tay của Cổ Thần vẫn dừng lại trong mật động của nàng, trong lòng giống như có con nai đang nhảy loạn, bất quá trải qua đoạn tình cảm bạo phát mãnh liệt vừa rồi, Mông Tiên Âm đối với chuyện này tựa hồ không phản cảm, dĩ nhiên còn sản sinh ra vài phần ý nghĩ ham muốn dừng lại lâu hơn vài phần đối với ngón tay của Cổ Thần trong mật huyệt.
Nghe được thanh âm của Cổ Thần, thân thể Mông Tiên Âm khẽ run lên, nhẹ nhàng "vâng" một câu ngoan ngoãn.
Cổ Thần nói:
- Bên ngoài là Bát Âm Thiên Ma của Âm Dương Ma Tông, bày ra Thiên Ma Bát Âm đại trận, nếu muốn phá trận, chúng ta phải… Phải âm dương giao hợp, ta cần cực băng hàn khí tại chỗ cực âm tinh thuần nhất của nàng, cùng với chân khí thuần dương tương dung, tu thành một môn đại thần thông, như vậy mới có thể phá giải được Thiên Ma Bát Âm trận, nàng… Nàng có nguyện ý?
Chỗ cực âm? Mông Tiên Âm nghe xong thân thể run lên, chỗ cực âm trên cơ thể nàng tự nhiên chính là u động mật tuyền vẫn đang nằm trong bàn tay xâm chiếm của Cổ Thần.
- Uhm…
Qua một lát, Mông Tiên Âm lại nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng, đầu vùi vào ngực Cổ Thần càng hạ thấp.
Cổ Thần nói:
- Thời gian cấp bách, Tiên Âm, chúng ta phải lấy phương thức trực tiếp nhất, âm dương giao hợp, chân khí thuần dương của ta phi thường lợi hại, một phần chân khí thuần dương sẽ tiêu hao mười phần cực băng hàn khí, vì vậy, không để cho cực băng hàn khí của nàng bị xói mòn quá nhiều, địa điểm âm dương giao hợp chỉ có thể tiến hành tại chỗ cực âm trên thân thể của nàng!
- Uhm…
Mông Tiên Âm một lần nữa ngoan ngoãn gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...