- Nói đến cũng lạ, nghe nói tiểu tử kia vốn là một phế tài, qua mấy tháng thất tung, lại đạt được tu vi Hậu Thiên cảnh tầng chín, chắc chắn phải ăn tiên đan thần dược gì mới có thể như vậy?
- Quản hắn làm gì, hiện tại cũng chỉ có tu vi Hậu Thiên cảnh tầng chín, gặp phải chúng ta chỉ có nước thúc thủ chịu trói, hắc hắc…
- Nghe nói tiểu tử kia năm nay mới có mười một tuổi, hắc hắc, mới mười một tuổi đã có tu vi Hậu Thiên cảnh tầng chín, so với Vân Hiên của Vân gia còn mạnh hơn rất nhiều a, danh hào đệ nhất thiên tài Nhạc Thủy Thành sau này chắc chắn thuộc về tiểu tử kia rồi.
- Hừ… Cho dù hắn có thiên tài đi nữa thì có sao? Hắc hắc, bắt trở về Liễu gia, tộc trưởng còn cho hắn mạng sống quay về chắc? Mặc kệ trên người hắn có bí mật hay không, tộc trưởng cũng sẽ không cho Cổ gia có thêm một thiên tài như vậy.
- Cũng đúng, lại nói tiểu tử kia đúng là ngu xuẩn, thiên tài những gia tộc khác đều được bảo hộ như bảo khố, cho dù Vân Hiên đạt được Tiên Thiên cảnh tầng hai cũng rất ít khi đơn độc tiến vào Đông Hoang, sợ bị người khác ám sát, càng đừng nói dám qua đêm tại Đông Hoang, nhìn tiểu tử kia vẫn chưa có dấu hiệu quay về, đêm nay khẳng định là không trở về rồi…
- Hắc hắc… Ngu xuẩn rất hay, hắn càng ngu xuẩn, chúng ta càng dễ dàng, ha ha…
- Ai, thiên tài ngu xuẩn, luôn luôn ngã xuống rất nhanh.
…
…
- Bọn họ vẫn chưa xuất hiện? Không biết còn chờ gì nữa?
Cổ Thần đi theo hướng đông nam tiến nhập Đông Hoang được hơn ba trăm dặm, hai người bám theo sau lưng vẫn còn chưa động thủ.
Muốn nói bọn họ chỉ cùng đường đi chung, hẳn không quá có khả năng, Cổ Thần nghĩ đến:
"Chẳng lẽ bọn họ muốn đợi tới khi trời tối? Như vậy cũng quá cẩn thận đi."
Bọn họ nguyện ý chạy theo phía sau nhưng Cổ Thần lại không muốn sau lưng mình mãi có đuôi, đột nhiên đẩu nhanh tốc độ lên vài phần, chạy đi rất nhanh.
Cổ Thần đột nhiên tăng tốc khiến khoảng cánh với hai người phía sau tăng lên không ít, Liễu Kiệt và Liễu Khánh thấy vậy cũng đẩy nhanh tốc độ đuổi theo.
Khiến cho bọn họ kinh ngạc chính là, tốc độ chạy trốn của Cổ Thần không hề chậm hơn so với bọn họ chút nào, khoảng cách dĩ nhiên không được kéo gần, mơ hồ còn càng kéo xa hơn.
- Chẳng lẽ bị tiểu tử kia phát hiện ra rồi?
Trong lòng hai người thầm nghĩ, thấy khoảng cách càng lúc càng xa, hai người liếc nhau, đồng thời phóng ra phi kiếm, đứng trên phi kiếm, tốc độ nhất thời nhanh lên không ít, lập tức đuổi theo về phía trước.
- A? Thế nào lại không thấy đâu nữa?
Liễu Kiệt, Liễu Khánh đều nheo mắt, phía trước đã mất đi thân ảnh Cổ Thần, nhớ kỹ vừa rồi rõ ràng Cổ Thần chuyển đường nấp vào sau một thân cây, nhưng không thấy đi ra.
- Rất có thể hắn trốn sau thân cây, chúng ta một phải một trái xông tới, cõ lẽ hắn đã phát hiện chúng ta, hiện tại đã cách rất xa Nhạc Thủy Thành, cũng không cần chờ tới trời tối, trực tiếp bắt lại, đợi đêm xuống, chúng ta trở về Liễu gia.
- Được…
…
Hai người nhỏ giọng thương nghị, Liễu Kiệt đạp phi kiếm chuyển hướng qua bên trái, Liễu Khánh đạp phi kiếm chuyển hướng qua bên phải, nhanh chóng bao vây gốc cây nơi Cổ Thần biến mất.
Rất nhanh, hai người đã tới.
Thế nhưng…
Sau gốc cây cũng không có bóng dáng Cổ Thần đâu.
Cổ Thần thực sự đã biến mất rồi.
Liễu Kiệt, Liễu Khánh cùng lúc ngẩng đầu, nhìn lên trên cây, đồng thời cũng chuẩn bị sẵn sàng bị tập kích.
Thế nhưng…
Trên cây cũng không có bóng dáng Cổ Thần.
Trong lòng hai người cả kinh, nhìn nhau:
- Tiểu tử kia biến đâu mất rồi?
- Ai… Các ngươi đang tìm ra sao?
Đột nhiên, một thanh âm vang lên từ phía sau hai người.
Hai người quay đầu nhìn lại, một thiếu niên tuổi chừng mười ba mười bốn đang đứng trên đường hai người vừa tới, vẻ mặt tươi cười nhìn hai người, không phải Cổ Thần còn là ai khác?
Thấy Cổ Thần, hai người sửng sốt, lập tức lại mỉm cười hài lòng.
Liễu Kiệt ở bên trái cười nói;
- Ta còn tưởng rằng để hắn chạy mất, không nghĩ tới tên ngu ngốc này lại chủ động nhảy ra ngoài, ha ha…
- Ha hả… Rốt cuộc ai mới là ngu ngốc đây?
Cổ Thần nhìn hai người, khẽ cười nói.
- Chi chi chi… Chi chi chi…
Tiểu Bạch đưa tay chỉ hai người Liễu Kiệt, Liễu Khánh, tay còn lại không ngừng vỗ lên vai Cổ Thần, cười ha hả.
Cười nhạo, cười nhạo một cách trắng trợn, cũng giống với khi cười nhạo Cổ Hà tại quáng động Bắc Thai Sơn.
Liễu Kiệt, Liễu Khánh không giống như Cổ Hà, trực tiếp bỏ ngoài mắt động tác của Tiểu Bạch, cũng không có ý định quản tới Tiểu Bạch.
Hai người đạp phi kiếm tới gần Cổ Thần, Liễu Khánh cười nói:
- Nói hắn ngu ngốc, hắn còn không thừa nhận! Không an ổn ở nhà trong bao bọc của trưởng bối, tên ngu ngốc nhà cười còn muốn chạy tới Đông Hoang đi tìm chết!
- Ngươi không biết sao? Những tên ngu ngốc đều chết như vậy.
Liễu Kiệt giả vờ kinh ngạc nói.
- A, nguyên lai những tên ngu ngốc đều chết như vậy sao? Ha ha…
Liễu Khánh ha ha cười quái gở.
Hai người kẻ xướng người họa, căn bản không quan tâm Cổ Thần nói gì, tựa hồ Cổ Thần không hề tồn tại trong mắt hai người.
Cổ Thần không vì hai người coi thường mà mất cảnh giác, biểu hiện ra ngoài vẫn bình tĩnh nhìn hai người, trên thực tế, mỗi thời khắc chân khí đều đặt trên Thanh Ly Kiếm nằm trong Càn Khôn Trạc, tùy thời đều có thể lấy ra, chém một kiếm kinh thiên động địa.
- Chúng ta vung quyền thôi!
Liễu Kiệt đột nhiên nói.
- Ta ra quyền, ngươi dùng gì?
Liễu Khánh không thèm nhìn Cổ Thần, thuận miệng đáp.
Đúng lúc này…
Trong tay Liễu Kiệt chợt lóe bạch mang, một thanh phi kiếm đột nhiên bay ra, nhanh như một mũi tên bắn tới ngực Cổ Thần.
Hai người Liễu Kiệt, Liễu Khánh tuy rằng ngay từ đầu không thèm liếc mắt tới Cổ Thần, trên thực tế trong lòng đã sớm tập trung trên người Cổ Thần, cố ý ra vẻ coi thường địch nhân, chỉ bất quá là vẻ ngụy trang che mắt mà thôi.
Hai người hợp tác đã lâu, luôn luôn có sự ăn ý nhất định, mặc kệ là định nhân yếu hay mạnh, bọn họ đều áp dụng phương pháp ứng đối này.
Bọn họ nói vung quyền, bất quá chỉ là ám hiệu giữa hai người mà thôi, Liễu Khánh nói "ta ra quyền" chính là ý tứ "cho ngươi xuất thủ". Bởi vậy Liễu Kiệt đã sớm chuẩn bị phi kiếm, nhất thời đâm tới bên Cổ Thần.
Từ trước tới nay hai người sử dụng chiêu này với địch nhân rất có hiệu quả, thông thường địch nhân còn chưa kịp phản ứng đã bị trọng thương dưới kiếm bất ngờ đầu tiên.
Liễu Hóa Nguyên hạ lệnh dùng bất kể biện pháp nào, miễn bắt Cổ Thần đưa về là được.
Nếu đã bất chấp an toàn, vậy muốn bắt một người, chỉ cần đánh hắn trọng thương sau đó bắt trở về là dễ dàng nhất.
Liễu Kiệt đột nhiên phóng ra phi kiếm nhanh như tên bắn, ánh mắt nhìn lại phía Cổ Thần, nói:
- Tên ngu ngốc! Đều chết như thế này đây!
…
Thiên Cương Thối Thể đại pháp đệ nhị trọng, cường độ thân thể tăng thêm gấp hai, lực lượng thân thể tăng lên gấp hai.
Lực lượng thân thể Cổ Thần tăng nhanh trong nháy mắt, cường độ thân thể Tiên Thiên cảnh tầng một tăng lên gấp hai, đủ có thể so sánh với tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng ba.
Vù…
Thông qua Tật Vũ Phi Phong tăng tốc, thân hình Cổ Thần xẹt thành một đạo tàn ảnh, tốc độ so với phi kiếm của Liễu Kiệt còn nhanh hơn, thân thể nhoáng lên, ngay trước lúc phi kiếm đâm tới, đã dựng thân phóng về phía Liễu Kiệt.
Thân thể được Thiên Cương Thối Thể đại pháp trọng thứ hai cường hóa, lại có Tật Vũ Phi Phong tăng tốc, sẽ nhanh tới trình độ nào?
Qang mang trong tay chợt lóe, Thanh Ly Kiếm lập tức xuất hiện.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, khi Thanh Ly Kiếm xuất hiện cũng chỉ để lại một kiểm ảnh hư huyễn, nhắm về phía cổ Liễu Kiệt.
Sắc mặt Liễu Kiệt đột nhiên biến đổi lớn.
Nhanh…
Quá nhanh rồi…
Liễu Kiệt đang chuẩn bị vui mừng chứng kiến hình ảnh Cổ Thần bị phi kiếm của hắn đâm trúng, thế nhưng, hư quang trước mắt nhoáng lên, một đạo kiếm quang lao tới với tốc độ chóng mặt đã xuất hiện ngay trước yết hầu hắn.
Tốc độ của kiếm quang, so với tốc độ hắn ngự kiếm còn nhanh hơn gấp hai lần.
- Không…
Liễu Khánh đứng một bên theo dõi, chuẩn bị chế giễu Cổ Thần, đột nhiên kinh hô một tiếng, vung tay lên, một thanh phi kiếm đã bắn tới hướng Cổ Thần.
Liễu Kiệt muốn tránh… Liều mạng tránh.
Rốt cục, thân thể động rồi…
Thế nhưng, ngay sau đó, trên cổ truyền đến cảm giác mát lạnh, nháy mắt truyền tới toàn thân.
Tàn ảnh thân hình Cổ Thần xẹt qua hai bên trái phải của Liễu Kiệt, lập tức phi kiếm của Liễu Khánh đâm xuyên qua tàn ảnh Cổ Thần, hiển nhiên tốc độ Cổ Thần quá nhanh, không hề bị phi kiếm đâm trúng.
Khung cảnh tựa hồ như tĩnh lại.
Trên cổ Liễu Kiệt không có nửa điểm vết thương, thế nhưng thân thể lại cứng đơ, hai mắt mở trừng, như vẻ không thể tưởng tượng được.
Cùng với biểu tình lúc Liễu Hàn tử vong không hề khác biệt.
Keng …
Phi kiếm Liễu Kiệt đánh lén Cổ Thần đang bay một đoạn, đột nhiên mất đi không chế, rơi xuống trên mặt đất.
Theo một tiếng "keng" vang lên, khung cảnh trong nháy mắt động trở lại.
Trên cổ Liễu Kiệt lập tức xuất hiện một vết máu, trong sát na vết máu mở rộng, một mảnh huyết vụ phun ra, thi thể Liễu Kiệt đổ qua một bên.
Một kiếm…
Liễu Kiệt đã chết.
Không hề sử dụng chân khí Tiên Thiên, Cổ Thần gần như chỉ tận dụng lực lượng thân thể.
- Liễu Kiệt….
Huynh đệ kề vai chiến đấu đột nhiên tử vong, trong lòng Liễu Khánh bi thống, tru lớn lên một tiếng.
- Nhưng tễn ngu ngốc đều chết như vậy!
Cổ Thần cầm kiếm trên tay, nhìn thi thể Liễu Kiệt nói.
- Chi chi chi, chi chi…
Tiểu Bạch ngồi trên đầu vai Cổ Thần, chỉ vào thi thể Liễu Kiệt, cười ầm lên.
Đến tột cùng mới là kẻ nào coi thường địch nhân?
- Tìm chết cho ta!
Liễu Khánh giận dữ, hiện tại hắn chỉ có một suy nghĩ, giết chết Cổ Thần, băm thành mảnh nhỏ, bồi táng cùng Liễu Kiệt.
Phi kiếm vừa phóng ra đâm không trúng đích, được Liễu Khánh ngự khống, lập tức vòng lại bắn về phía Cổ Thần.
Đồng thời, quang mang trong tay Liễu Khánh lóe lên, lại có một pháp khí bay ra, lần này là một trường tác.
Phi kiếm đả thương địch thủ, sợi roi dùng để khốn địch… Phi kiếm và trường tác đều đồng loạt nhắm tới Cổ Thần. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Nếu đúng là tu sĩ Hậu Thiên cảnh tầng chín, đối mặt với công kích của phi kiếm và trường tác, nhất thời không biết phải ứng phó làm sao, không bị phi kiếm chém trúng cũng bị sợi roi vây khốn, tới cuối cùng vẫn không thoát khỏi cảnh bị phi kiếm chém rụng.
Nhưng Cổ Thần…
Đã không còn là tu sĩ Hậu Thiên cảnh tầng chín nữa rồi…
Chỉ thấy thân ảnh hắn khẽ động, thân thể nhất thời đón thẳng hướng phi kiếm công kích, Thanh Ly Kiếm trong tay vung mạnh lên.
Đang…
Một tiếng nổ, phi kiếm công tới, bị Cổ Thần bổ một kiếm bay dạt sang một bên, cách xa tới mấy trượng.
Liễu Khánh thất kinh, tuy nói tu sĩ Tiên Thiên cảnh có thể cách không ngự khí, khi đó lực công kích cũng nhỏ đi nhiều, thế nhưng pháp khí do tu sĩ Tiên Thiên cảnh phóng ra, cũng không phải tu sĩ Hậu Thiên cảnh tầng chín có thể dễ dàng đánh bay như vậy?
Án theo lẽ thường mà nói, bị đánh bay phải là tu sĩ Hậu Thiên cảnh tầng chín mới đúng.
Lực lượng thân thể hiện tại của Cổ Thần có thể so với Tiên Thiên cảnh tầng ba, so với Tiên Thiên cảnh tầng hai tự nhiên mạnh hơn, một kiếm chém ra, không phải phi kiếm ngự khống bởi Tiên Thiên cảnh tầng một như Liễu Khánh có thể chống đỡ được.
Một kiếm đánh bay phi kiếm của Liễu Khánh, pháp khí trường tác đã như một con rắn quấn về hướng Cổ Thần.
Cổ Thần nhận biết pháp khí này, nó gọi là Tù Linh Tác, nếu bị nó quấn lại, có thể cắt đứt liên hệ giữa tu sĩ Tiên Thiên cảnh sơ kỳ và thiên địa linh khí, tạm thời phong ấn cầu nối thiên địa, khiến tu vi Tiên Thiên cảnh lập tức hạ xuống Hậu Thiên cảnh.
Cho dù công kích phi kiếm chém không đứt được Tù Linh Tác, nếu bị khốn lại, tu vi Hậu Thiên cảnh sẽ không còn đường phản kháng.
Tù Linh Tác là pháp khí hạ phẩm nhưng không giới hạn khả năng thăng cấp thành pháp khí trung phẩm, cho dù tu sĩ Tiên Thiên cảnh trung phẩm, nếu bị Tù Linh Tác vây khốn, thực lực cũng giảm mạnh.
Cũng không biết đệ tử nào trong ba đại gia tộc tu chân của Nhạc Thủy Thành làm ra được Tù Linh Tác vốn là pháp khí lợi hại nhưng rất khó luyện chế.
Mối uy hiếp lớn nhất với Cổ Thần không phải là phi kiếm của Liễu Khánh mà là Tù Linh Tác đang bay tới kia.
Tù Linh Tác khó có thể dùng phi kiếm chặt đứt, lại linh hoạt vô cùng, Cổ Thần dùng Thanh Ly Kiếm không thể hoàn toàn ngăn cản công kích của Tù Linh Tác.
Mắt thấy Tù Linh Tác quấn tới, thân thể Cổ Thần nhoáng lên, nhanh như một đạo huyễn ảnh, bay qua một bên.
Tù Linh Tác tuy rằng linh hoạt nhưng tốc độ phi hành lại bị tu vi Liễu Khánh hạn chế.
Liễu Khánh mới chỉ có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng một, ngự khống pháp khí cũng chỉ có tốc độ của Tiên Thiên cảnh tầng một, thân thể Cổ Thần thi triển Thiên Cương Thối Thể đại pháp, lại có Tật Vũ Phi Phong tăng tốc, tốc độ còn nhanh hơn so với tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng một ngự khí nhiều lắm.
Tù Linh Tác cứ tới gần người thì Cổ Thần lại nhanh chóng lướt qua một bên, sau đó công kích tới thân thể Liễu Khánh.
Tốc độ Cổ Thần nhanh như huyễn ảnh, Liễu Khánh căn bản không dám cho Tù Linh Tác rời quá xa người mình, tránh khỏi ứng cứu không kịp, bởi vậy chỉ khi Cổ Thần ở trong phạm vi mười trượng, hắn mới ngự khí công kích.
Cổ Thần một khi rời khỏi phạm vi mười trượng, Liễu Khánh liền ngưng tay.
Cổ Thần mỗi khi tới gần Liễu Khánh trong phạm vi mười trượng, Tù Linh Tác kia lập tức quấn lại hắn.
Tốc độ Cổ Thần tuy nhanh, nhưng muốn trong phạm vi mười trượng vượt qua Tù Linh Tác, trực tiếp chém kiếm tới người Liễu Khánh là chuyện tương đối khó khăn.
Liễu Khánh dùng Tù Linh tác bảo vệ, đồng thời còn ngự kiếm công kích Cổ Thần, chỉ là, Cổ Thần đối với phi kiếm của Liễu Khánh căn bản không quá quan tâm, một kiếm bổ ra liền đẩy bay phi kiếm của Liễu Khánh ra ngoài xa mấy trượng.
Phi kiếm của Liễu Khánh đối với Cổ Thần chỉ có tác dụng quấy rối, cũng không thể tạo thành uy hiếp gì, muốn bắt Cổ Thần, khả năng lớn nhất chỉ dựa vào Tù Linh Tác.
Tràng diện lâm vào thế bế tắc, chỉ thấy Cổ Thần dùng kiếm đẩy bay phi kiếm của Liễu Khánh qua một bên rồi nhanh chóng công kích tới người Liễu Khánh.
Thế nhưng mỗi lần như vậy đều bị Liễu Khánh dùng Tù Linh Tác bức trở về.
Trong nháy mắt, Cổ Thần và phi kiếm của Liễu Khánh đã giao phong hơn mười lần, hắn cũng công kích tới người Liễu Khánh hơn mười lần, nhưng chưa lần nào có ngoại lệ, đều bị bức trở về.
Thoạt nhìn, Liễu Khánh có Tù Linh Tác, Cổ Thần rất khó có thể tới gần.
Trên thực tế, lúc này trong lòng Liễu Khánh đang rất kinh hãi.
Vừa rồi Cổ Thần dùng một kiếm cắt đứt yết hầu Liễu Kiệt có nguyên nhân rất lớn là đánh bất ngờ, thế nhưng lúc này, Cổ Thần hoàn toàn dựa vào chính lực lượng thân thể mình giao phong với Liễu Kiệt có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng một.
Một tu sĩ Hậu Thiên cảnh tầng chín dĩ nhiên có thể giao chiến quân bình với một tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng một, cuộc chiến này nếu bị người khác nhìn thấy, nhất định sẽ kinh ngạc tới rớt quai hàm mất.
Hậu Thiên cảnh và Tiên Thiên cảnh, giữa hai cảnh giới là một ngăn cách rất rộng, đó chính là khác biệt giữa chân khí Hậu Thiên và chân khí Tiên Thiên.
Tu sĩ Tiên Thiên đả thông cầu nối thiên địa, chân khí trong cơ thể thời khắc đều bảo trì liên hệ với ngoại giới, chân khí liên miên không dứt, hậu kình vô cùng.
Đang…
Lại chém ra một kiếm đánh bay phi kiếm công kích tới, thân hình Cổ Thần một làn nữa bắn về phía Liễu Khánh, Thanh Ly Kiếm chỉ thẳng yết hầu đối phương…
Nhìn mũi kiếm chĩa đến, Liễu Khánh như cảm giác yếu hầu mình bị một thanh kiếm vô hình xuyên qua, chân khí Tiên Thiên thôi động, Tù Linh Tác trong nháy mắt uốn thành mấy vòng tròn liên tiếp ngăn trước Cổ Thần, công kích tới.
Thân thể Cổ Thần nhoáng lên, trong nháy mắt lui lại một bên, Tù Linh Tác công kích vào khoảng không.
- Tốc độ của hắn thế nào lại nhanh như vậy? Vì sao lực lượng của hắn tựa hồ dùng mãi không cạn?
Trong lòng Liễu Khánh cực kỳ hoang mang.
Cho dù là tu sĩ Tiên Thiên cảnh, ngự khống pháp khí lâu như vậy cũng phải thấy uể oải, càng đừng nói tới tu sĩ Hậu Thiên cảnh, cầu nối thiên địa chưa thông, chân khí trong cơ thể không được điều tiết qua ngoại giới, kịch liệt chiến đấu một hồi, rất dễ hao tổn tinh nguyên.
Thế nhưng Cổ Thần tấn công nhiều như vậy, một điểm hao tổn tinh nguyên cũng chưa thấy, mỗi một lần tấn công, đều là tốc độ nhanh như vậy, mỗi một lần vẫy kiếm, phi kiếm của Liễu Khánh đều bị đánh bay xa mấy trượng.
Liễu Khánh nào đâu biết, cầu nối thiên địa của Cổ Thần đã thông, hắn cũng chưa từng sử dụng chân khí Tiên Thiên, chỉ đơn thuần sử dụng lực lượng thân thể, cho dù Liễu Khánh có hao tận tinh nguyên, nhưng hắn thì không.
Liễu Khánh có chút thiếu kiên nhẫn, nếu ngự khống pháp khí không thể thủ thắng, vậy chỉ còn đường trực tiếp cầm pháp khí tấn công.
Tay vừa nhấc, phi kiếm liền bay vào trong tay Liễu Khánh, Tù Linh Tác được cất vào túi trữ vật, biến mất không thấy.
Tay cầm phi kiếm, nhất thời thân kiếm tỏa sáng, một đạo kiếm quang dài tới vài thước lập tức bắn ra, hiển nhiên dùng chân khí Tiên Thiên trực tiếp thôi động pháp khí, so với ngự khống khoảng cách xa, uy lực được đề thăng rất nhiều.
Nhãn thần Liễu Khánh ngưng tụ, trong nhát mắt tập trung lên người Cổ Thần, thân thể búng một cái, đã nhảy lên cao hơn hai trượng, đang giữa không trung, hai tay cầm kiếm, mạnh mẽ chém xuống hướng chính diện Cổ Thần.
Kếm quang xẹt qua không trung, phát sinh một đạo lưu quang.
Cổ Thần cầm Thanh Ly Kiếm, vung lên ngăn cản.
Keng…
Một tiếng ngân vang, hai tay Liễu Khánh tê dại, Cổ Thần thì liên tục lui lại phía sau tới sau bảy bước mới đứng vững được.
Liễu Khánh thấy thế mừng rỡ, đi nhanh về phía trước, kiếm quang bắn ra, lại chém xuống Cổ Thần.
Cổ Thần tiếp tục vung kiếm ngăn lại… "Keng" một tiếng, Cổ Thần lại lui về phía sau sáu bảy bước, khí huyết nhộn nhạo, lộ vẻ khó khăn.
Khóe miệng Liễu Khánh hiện lên nụ cười khẽ, tay trái vừa động, Tù Linh Tác lập tức xuất hiện, tay vung lên, Tù Linh tác hóa thành một con rắn dài, quấn về phía Cổ Thần.
Đồng thời, tay phải cầm kiếm bắn ra kiếm quang, Liễu Khánh một lúc công trái công phải, pháp kiếm hạ phẩm và Tù Linh Tác đều đánh về phía Cổ Thần.
Nếu Cổ Thần không đỡ được hắn đánh chính diện, như vậy lần này Tù Linh Tác nhất định có thể vây giết Cổ Thần. Trong lòng Liễu Khánh đang thầm nghĩ.
Lúc này, Cổ Thần lại cười quỷ dị.
Thân thể nhoáng lên hướng về phía bên phải, né tránh kiếm quang công kích, nhưng lập tức lại bị Tù Linh Tác quấn tới.
Tay trái Cổ Thần xoay một trảo, thái ất phù xuất hiện đánh ra hướng Tù Linh Tác, một đạo lôi quang nổ vang, Tù Linh Tác nhất thời bị thái ất phù đánh bay.
Đúng lúc này, tay phải Cổ Thần ở trước người, cầm Thanh Ly Kiếm đâm thẳng tới yết hầu Liễu Khánh.
Mắt thấy Cổ Thần sẽ bị Tù Linh Tác bắt được, Liễu Khánh đang ôm tâm lý thắng trận, nào ngờ biến cố đột nhiên xảy ra, thái ất phù của Cổ Thần dĩ nhiên lại có uy lực lớn như vậy, mạnh mẽ đẩy tung Tù Linh Tác bay qua một bên.
Nhất thời, Liễu Khánh đang từ đỉnh cao thắng lợi ngã xuống vực hiểm tử vong.
Phập…
Thanh Ly Kiếm đâm thẳng vào yết hầu Liễu Khánh.
Liễu Khánh trừng lớn hai mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng, khí đã tuyệt.
Xoạt…
Thái ất phù chỉ có tác dụng một lần cản trở Tù Linh Tác, ngay sau đó Tù Linh Tác lại quấn tới Cổ Thần, đột nhiên mất đi chân khí Tiên Thiên của Liễu Khánh ngự khống, nhất thời biến đổi phương hướng.
Tù Linh Tác lúc này không trói lấy Cổ Thần mà đánh thẳng trước ngực hắn.
Phụt…
Phun ra một ngụm máu tươi, Cổ Thần bị Tù Linh Tác đánh bay về phía sau hơn ba trượng, ngã nằm trên mặt đất.
Thanh Ly Kiếm bay ra thoát khỏi tay, rơi ra ngoài mấy trượng.
Cổ Thần đau nhói, vừa phải phun ra một ngụm máu tươi, thân thể ngã xuống mặt đất, ngay cả đứng dậy cũng khó khăn, hẳn nhiên đã bị thương nặng.
Ba ba ba…
Đúng lúc này, tiếng vỗ tay vang lên liên tiếp, một người xuất hiện giữa chiến trường.
Ba ba ba ba… Tiếng vỗ tay tiếp tục vang lên.
Cổ Thần nhìn lại, chỉ thấy một trung niên nhân gần bốn mươi tuổi đang đi về phía hắn, đứng ở ngoài năm trượng.
Người này vẻ mặt cười cười, vỗ tay nhìn Cổ Thần, nói:
- Tốt, không hổ là đệ tử Cổ gia ta, chỉ dùng tu vi Hậu Thiên tầng chín dĩ nhiên đánh chết được hai gã tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng một, tốt, rất tốt…
Cổ Thần biến sắc, vẻ mặt làm bộ vui mừng, hài lòng nó:
- Thương… Thương Hải thúc, ngươi tới cứu… Cứu ta sao? Thế nào vừa rồi không xuất thủ, ta thiếu chút nữa bị hai người này giết chết rồi…
Người này hiển nhiên là con trai tam trưởng lão: Cổ Thương Hải.
- Cứu ngươi…?
Cổ Thương Hải đổi sắc mặt, trong mắt bắn ra một đạo hung quang:
- Muốn ta cứu ngươi? Cứu tiểu tạp chủng ngươi?
Nét cười trên mặt Cổ Thần vừa thu lại, vẻ mặt nghi hoặc nói:
- Thương Hải thúc nếu không phải tới cứu ra, vậy tới làm gì?
- Ngươi tên nghịch tặc này, ngươi đã làm chuyện gì, ngươi nghĩ rằng ta không biết sao?
Cô Thương Hải đột nhiên rống to:
- Nói, Hà nhi có phải là ngươi hại chết?
Vẻ mặt Cổ Thần kinh khủng, nói:
- Không… Không phải, Thương Hải thúc, ta không có hại hắn, ta chỉ đâm hắn một kiếm… Không, không… Ta ngay cả gặp hắn cũng không, ta không có gặp hắn trong quáng động, thực sự… Thương Hải thúc, nhanh cứu ta… Phụt…
Thần tình Cổ Thần sợ hãi cực độ, vừa nói vừa phun ra một ngụm máu tươi.
- Ta chỉ biết, thấy người giết chết hai gã tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng một, ta chỉ biết, Cổ Hà khẳng định là bị nghịch tặc nhà ngươi hại chết.
Cổ Thương Hàn nhất thời giận dữ:
- Cứu ngươi? Ta hận không thể bầm thân ngươi thành vạn đoạn, hận không thể tự tay tiễn mạng ngươi đi.
Cổ Thần đưa tay ôm ngực, thần tình sợ hãi tới cực điểm:
- Đừng giết ta… Đừng giết ta… Van cầu ngươi, Thương Hải thúc, đừng giết ta…
- Hừ…
Cổ Thương Hải đầy mặt sát khí, nhất thời tiến về phía trước một bước.
- Chi… Chi chi…Chi chi chi…
Tiểu Bạch đứng bên cạnh Cổ Thần, vẻ mặt hung tợn, rống to, nhìn về phía Cổ Thương Hải.
- Tiểu súc sinh…
Cổ Thương Hải dựng ngược mày, hai mắt trừng lên, đánh ra một chưởng về phía Tiểu Bạch.
- Chi…
Tiểu Bạch thét lên chói tai, nhanh như chớp vọt qua một bên
Ba…
Một tiếng nổ lớn, chỗ Tiểu Bạch vừa đứng lập tức bị đánh ra thành một dấu bàn tay dài chừng ba thước.
Toàn bộ mặt đất đều chấn động.
Cổ Thương Hải là tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng năm, công pháp tu luyện là Bàn Thạch Ấn, đây là một loại công pháp tiến giai sau khi đạt được Tiên Thiên cảnh, trước đó nó có tên là Bàn Thạch Chưởng, cũng là công pháp Cổ Dương tu luyện.
Tiểu Bạch vọt qua một bên, thần tình khẩn trương nhìn Cổ Thần và Cổ Thương Hải, cũng không dám tiếp tục rống giận với Cổ Thương Hải, phải biết dấu chưởng ấn trên mặt đất kia còn lớn hơn so với hình thể Tiểu Bạch, nếu Tiểu Bạch bị đánh trúng, chắc chắn sẽ thành một đống thịt vụn.
Cổ Thần liếc mắt nhìn chưởng ấn trên mặt đất, thần tình càng thêm sợ hãi, hô lên:
- Đừng giết ta… Đừng… Ta không muốn chết!
Cổ Thương Hải đi từng bước tới trước người Cổ Thần, nói:
- Tiểu tạp chủng, ta sẽ không dùng một chưởng đánh chết ngươi, ta muốn chậm rãi dằn vặt ngươi tới chết, để giải mối hận trong lòng ta, cho ngươi xuống dưới hoàng tuyền, đi theo Hà nhi…
Thấy Cổ Thương Hải càng lúc càng gần, Cổ Thần ngừng giãy dụa, muốn đứng dậy chạy trốn, nhưng lại không nâng người dậy nổi.
Hai tay ôm trước ngực, vẻ mặt thống khổ, hai mắt nhìn Cổ Thương hải, chỉ có vô tận nỗi sợ hãi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...