Tên tu sĩ còn lại chạy theo hướng bắc, lúc này đã chạy được hơn bốn nghìn trượng! Còn đang trong phạm vi thần thức của Cổ Thần, mắt thường có thể nhìn thấy rõ độn quang và thân ảnh của người này.
Nói xong, thân thể hóa thành một đạo lưu quang, nhất thời cấp bách lao về phía Cổ Thần. Truyện Tiên Hiệp
Thân thể chưa đến, một đạo kiếm quang liền xẹt qua không gian mấy trăm trượng, kích thẳng về phía Cổ Thần.
Cổ Thần không hề tránh né, trực tiếp điểm ra một chỉ, một đạo chỉ cương lớn bằng thân người đồng thời phát ra, bắn về phía thân thể thái thượng trưởng lão Cự Linh Môn.
Đấu pháp đồng quy vu tận như thế này khiến thái thượng trưởng lão Cự Linh Môn thất kinh, Cổ Thần dĩ nhiên không đỡ công kích của hắn khiến hắn vô cùng ngoại dự liệu, trong lúc điện quang đá lửa mi tâm hắn chợt lóe, xuất hiện một pháp bảo giống như mai rùa, chặn trước đạo chỉ cương chói mắt kia.
Pháp bảo giống như mai rùa còn chưa hoàn toàn biến lớn đã bị Kinh Tiên Chỉ bắn trúng, chấn động mạnh mẽ, nhất thời hóa nhỏ, bay ngược trở về mi tâm thía thượng trưởng lão, thân thể của hắn cũng giống như mai rùa chấn động, lộ dáng vẻ phải rơi xuống đất, hiển nhiên đã ăn chút thiệt thòi.
Kiếm quang bổ ra một đạo cương khí thật lớn, điên cuồng chém xuống, trong nháy mắt đã chém Cổ Thần thành hai nửa, bất quá thân thể Cổ Thần không hề có nửa phần máu tươi chảy ra, giống như hai phần khói nhẹ, lập tức dung hợp với nhau.
- Linh hồn xuất khiếu?
Mi tâm thái thượng trưởng lão Cự Linh Môn vừa nhíu.
Hắn vỗ vào ngực, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, máu tươi hóa thành năm huyết châu lớn chừng ngón tay cái, chia năm phương hướng, bắn thẳng về phía linh hồn Cổ Thần.
Linh hồn là vật âm hư, nếu như không có pháp bảo đặc thù rất có tổn thương, nhưng khí huyết của tu sĩ lại là vật cực dương, vừa vặn có thể tương khắc, khí huyết của tu sĩ cùng cấp bậc đủ khiến linh hồn thụ thương.
Linh hồn Cổ Thần dừng lại, nhất thời lui mạnh, làm bộ như không địch lại, xoay người chạy trốn.
Thái thượng trưởng lão Cự Linh Môn hét lớn một tiếng:
- Dám linh hồn xuất khiếu trước mặt tu sĩ cùng giai, quả thực muốn chết!
Đang khi nói chuyện, tốc độ cực nhanh, đuổi theo sát phía sau!
Cổ Thần khống chế tốc độ không nhanh không chậm vừa vặn phi động ngay trước mặt, dẫn dắt thái thượng trưởng lão Cự Linh Môn chạy vào trong núi hoang, rời xa Cổ gia.
Cứ cách mười hơi thở Cổ Thần lại bắn ra hai đạo chỉ cương, nếu đối phương lấy khí huyết công kích lập tức chạy đi, cứ như vậy một đuổi một chạy, rất nhanh đã rời khỏi thành Nhạc Thủy, thời gian non nửa khắc đã chạy được hơn trăm dặm.
Linh hồn Cổ Thần dừng lại, đột nhiên xoay người, quát lớn:
- Lão tặc, ngươi họ Vương?
Thái thượng trưởng lão Cự Linh Môn bay tới trước cổ Thần gần trăm trượng mới dừng lại thân thể, cười nói:
- Lão phu họ Vương, hắc hắc… Sao lại không trốn nữa? Dám linh hồn xuất khiếu trước mặt lão phu, nay phải chết không cần nghi ngờ!
Hồng quang trong mắt Cổ Thần chớp động, nói:
- Ngươi có một chất tôn, tên là Vương ma tử?
Từ khi người này xuất kiếp, Cổ Thần phát hiện so với kiếm quyết của gã Vương ma tử tàn sát con người có chút giống nhau.
Đồng thời, lúc trước 12 tên tu sĩ Cự Linh Môn từng nhắc tới Vương thái thượng trưởng lão nào đó, mà Vương ma tử trước kia chết đã nói qua, thúc công của hắn chính là thái thượng trưởng lão của Cự Linh Môn!
Vì vậy Cổ Thần mới có phát đoán này!
Cổ Thần đoán không sai, người này tên là Vương Xu Toàn, chính là thúc công của Vương ma tử, một trong những thái thượng trưởng lão của Cự Linh Môn.
Nghe Cổ Thần nói vậy, trong lòng Vương Xu Toàn khẽ động, cả giận nói:
- Kiến Vân là do ngươi giết?
Vương Kiến Vân chính là tên của Vương ma tử!
Nhìn thần sắc người này, trong lòng Cổ Thần đã khẳng định, gật đầu, mặt lộ mỉm cười, nào còn thần sắc chạy trốn chết vừa rồi.
Trong mắt Vương Xu Toàn thiêu đốt lửa giận, ngoan hận nói:
- Tốt, ta sẽ không cho ngươi chết đơn giản, ta phải phong tỏa toàn thân, chậm rãi dằn vặt cho tới chết, sau đó mới chôn cùng Kiến Vân!
Cổ Thần khẽ cười một tiếng, nói:
- Lão đầu tử, ngươi thực sự cho rằng ta sợ ngươi sao? Hôm nay sẽ cho ngươi tới hoàng tuyền gặp lại chất tôn tiện nhân của ngươi!
Thanh âm Cổ Thần lạnh lùng, lạnh giọng nói:
- Cự Linh Môn tàn sát con người, vô ác bất xa, khi nhục Cổ gia ta, giết tộc nhân ta, ta ở đây lập thệ, tất diệt toàn bộ Cự Linh Môn, để Cự Linh Môn từ nay về sau xóa tên!
- Nói khoác không biết ngượng, chịu chết đi!
Bàn tay Vương Xu Toàn vừa nhấc, bức ra vô số viên huyết châu, cánh tay giương lên, giống như một trận mưa máu bao phủ toàn thân Cổ Thần.
Cổ Thần hừ lạnh một tiếng, chưởng phải vừa nhắc, tử diễm băng viêm từ trong lòng bàn tay phát ra, hóa thành băng chưởng, phách về phía huyết châu, nhiệt độ trong không khí hạ thấp, tất cả huyết châu đều bị biến thành băng châu, bị băng chưởng chấn động, hóa thành phấn mặt, bị gió thổi đi.
Vương Xu Toàn nhướng mày, mi tâm nhất thời bay ra ba thanh bảo kiếm lấp lánh kim quang, đều là pháp bảo thượng phẩm, quát lớn:
- Ta sẽ chém ngươi thành mảnh nhỏ trong nháy mắt, cho ngươi hôi phi yên diệt, nhìn ngươi khôi phục như thế nào!
Nói xong, ba thanh bảo kiếm kim quang phát ra từng đợt quang mang, trong nháy mắt bổ ra trăm nghìn đạo kiếm cương, đồng thời chém về phía Cổ Thần.
Đồng thời, Vương Xu Toàn mạnh mẽ thở ra một hôi, nhất thời phía trước đột nhiên nổi lên cuồng phong, thổi tới mãnh liệt, nếu linh hồn Cổ Thần bị chém thành trăm nghìn mảnh, bị cuồng phong thổi qua, thực sự sẽ hôi phi yên diệt.
Thân ảnh Cổ Thần bất động, trong mi tâm bay ra hai đạo quang mang một vàng một đen, quang mang màu vàng hóa thành một đại chung màu cổ đồng, huyền phù trên đỉnh đầu Cổ Thần, cổ chung phát ra một quang tráo bao phủ toàn thân Cổ thần bên trong.
Trăm nghìn đạo kiếm cương màu vàng chém vào quang tráo màu cổ đồng, tiếng chuông vang nổi lên bốn phía, thế nhưng cổ chung lại không hề sứt mẻ, chưa hề bị tổn hại.
Đây là một trong những pháp bảo phòng ngự thượng phẩm mà Cổ Thần lấy được từ trong Côn Ngô Bí Cảnh, có thể chống đối lại nhiều lần công kích từ pháp bảo thượng phẩm khác!
Một đạo hắc mang kia giống như mũi tên nhọn, chợt lóe liền bắn ra trăm trượng, hóa thành một đạo ô quang, chém thẳng về phía ba thanh bảo kiếm kim quang.
Rắc rắc…
Ô quang chém xuống, ba thanh bảo kiếm kim quang đồng thời bị chia thành hai nửa.
- Đây là pháp bảo gì? Ngay cả ba kiện pháp bảo thượng phẩm cũng không ngăn được, đồng loạt bị chém thành hai đoạn?
Trong lòng Vương Xu Toàn kinh hãi, cho dù là pháp bảo cực phẩm bình thường cũng không có uy lực như vậy.
Thân ảnh chợt lóe, Vương Xu Toàn nhất thời lui nhanh, ba kiện pháp bảo thượng phẩm cũng không thể chống lại một lần công kích của đối phương, thân thể làm sao chống đỡ được?
Đạo ô quang kia chính là Thần Hình Câu Diệt kiếm, do 18 viên võng lượng thạch luyện chế tạo thành, võng lượng thạch chỉ xuất hiện tại thời kỳ thượng cổ, từ lâu đã tuyệt tích, ngoại trừ trong tay kỳ sĩ mặc hắc báo tại Côn Ngô Bí Cảnh có vũ khĩ luyện chế từ võng lượng thạch, kiếp trước lẫn kiếp này Cổ Thần chưa từng nhìn thấy qua.
Hầu như có thể khẳng định, trên Cổ Hoang đại lục, vũ khí được luyện chế từ võng lượng thạch duy nhất chỉ có một thanh Thần Hình Câu Diệt kiếp mà thôi!
Tốc độ thối lui của Vương Xu Toàn rất nhanh, nhưng tốc độ của Thần Hình Câu Diệt kiếp càng nhanh hơn.
Vương Xu Toàn khẩn trương, thân thể bảo trì bay ngược cấp tốc, đồng thời một đạo thân ảnh từ mi tâm hắn chui ra, chính là linh hồn của hắn, thân thể không thể chống đỡ, hắn đành phải lợi dụng linh hồn ngăn cản.
Dù sao đi nữa linh hồn bị chém thành hai nửa thì cũng có thể dung hợp với nhau.
- A…
Linh hồn Vương Xu Toàn vừa mới chạm với Thần Hình Câu Diệt kiếp liền phát sinh tiếng kêu thê lương thảm thiết tới cực điểm, linh hồn của hắn bốc lên một làn khói nhẹ, trong nháy mắt tiêu tán, thời điểm xuất hiện linh hồn thực chất giống như chân thân, trong sát na liền biến thành cái bóng trong suốt, gió thổi qua hầu như bị tiêu tan.
Thần Hình Câu Diệt kiếp có thể chém thân thể, cũng có tác dụng đả thương linh hồn, là đệ nhất pháp bảo dưới tiên bảo, Vương Xu Toàn không nhìn ra được võng lượng thạch, dám dùng linh hồn chống đỡ, chính là muốn chết, nhất thời linh hồn trọng thương, gần như tử vong tại chỗ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...