Oanh...
Mộc Lôi Ấn dài nghìn trượng đánh lên màn sáng Hỗn Độn Âm Dương đại trận, một tiếng nổ lớn, thiểm điện lôi quang cuồn cuộn bốn hướng, quang mang chói mắt vô cùng, không thể nhìn rõ.
Thoáng trong nháy mắt sau đó, toàn bộ thiểm điện lôi quang, cương khí pháp lực đều biến mất, Mộc Lôi Ấn dài nghìn trượng cũng không còn, ánh mắt Tàng Thiên Cơ cả kinh, màn sáng bao bọc xung quanh Cổ Thần trăm trượng dĩ nhiên không chút sứt mẻ, vẫn còn nguyên vẹn đứng đó.
Cổ Thần quay đầu cười chế nhạo nhìn Tàng Thiên Cơ, phòng ngự của Hỗn Độn Âm Dương đại trận, chỉ cỡ Tàng Thiên Cơ sao có thể nhanh chóng phá vỡ được?
Lúc này không cần bận tâm tới Tàng Thiên Cơ, đạo đạo kiếm ảnh vẫn liên tiếp như thủy triều chém xuống viên cầu màu máu.
Viên cầu màu máu chấn động ngày càng kịch liệt rồi đột nhiên nổ bắn ra hồng mang vạn trượng, tinh hoa linh khí thiên địa xung quanh nhất thời dừng lại, trái tim lớn kia tựa hồ đã hấp thu đầy đủ, hạ dần xuống đất rồi vọt về phía thi thể của sáu gã yêu tu, ý đồ mượn xác sống lại.
Viên cầu màu máu kia đã chấn động kịch liệt tới cực điểm, chỉ còn kém một nước nữa sẽ bị kiếm cương hoàn toàn chặt đứt, thế nhưng... Không còn kịp nữa, hai đạo kiếm cương tiếp theo đã không kịp bổ đôi viên cầu màu máu.
Viên cầu màu máu không bị bổ ra, trái tim bên trong đó sẽ không bị tổn thương.
Trái tim thật lớn đó không bị tổn thương, sau khi mượn xác sống lại, trong khoảng thời gian ngắn sẽ phục hồi cảnh giới như khi còn sống.
Chuyện này đối với Cổ Thần, là một nguy hiểm trí mạng.
Đột nhiên, mi tâm Cổ Thần lóe lên, một khối ấn ngọc bốn mặt trong nháy mắt lao ra, hóa thành cỡ hơn mười trượng, chính là Côn Ngô Ấn.
Tình huống gấp gáp đành phải dùng tới Côn Ngô Ấn, Tàng Thiên Cơ biết Côn Ngô Ấn trên người Cổ Thần, chuyện này cũng không có gì là bí mật, Cổ Thần không dám dùng tới là sợ Côn Ngô Ấn bị hao tổn, nhưng hiện đang ở trong Côn Ngô Bí Cảnh, chắc rằng Côn Ngô Ấn cũng không thể dễ dàng hư hao.
Côn Ngô Ấn giống như một ngọn núi nhỏ, ngay giữa hư không hóa thành một đạo bạch mang, như một mũi tên sắc bắn lao thẳng về phía viên cầu màu máu.
Côn Ngô Ấn nặng hơn mười nghìn cân, lấy tốc độ nhanh như vậy phóng thẳng vào viên cầu, lực lượng sẽ mạnh tới chừng nào? Còn hơn cả kiếm cương nghìn trượng chém xuống.
Viên cầu màu máu chấn động dữ dội, nhất thời bị nứt ra một lỗ hổng, lộ ra trái tim màu máu tươi bên trong.
Lập tức có hai đạo kiếm cương nghìn trượng đánh xuống, đạo kiếm cương thứ nhất đánh trúng ngay chỗ hổng trên mặt viên cầu, nhất thời chém viên cầu thành hai nửa.
Đạo kiếm cương thứ hai hạ xuống, vừa vặn bổ trúng trái tim kia.
Vô số hồng mang chói mắt từ bên trong trái tim nổ bắn ra, cũng không chống đỡ được kiếm cương nghìn trượng chém xuống, một vết thương thật dài bắt đầu lan tràn khắp bề mặt trái tim kia.
Ào ào...
Vô số máu tươi phun ra ngoài.
Trái tim lớn đã bị thương nặng.
Đồng thời, trái tim lớn cũng rơi xuống mặt đất, trong nháy mắt nhỏ đi nhiều, nhanh chóng chui vào trong thi thể một gã yêu tu Kim Đan hậu kỳ, rồi đột nhiên, hai mắt gã yêu tu kia sáng bừng, lập tức sống dậy, đầy những vết thương trên người dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được đang dần liền lại.
Một tiếng chim réo vang vọng thiên địa, gã yêu tu kia nhảy lên phía trước rồi đột nhiên hóa thành một con cự điểu khổng lồ cao lớn tới nghìn trượng, phóng thẳng lên cao.
Toàn thân cự điểu là một màu kim sắc, miệng lớn kim sắc, lông vũ kim sắc, cự trảo kim sắc, hai cánh dang rộng che kín một mảnh trời.
- Thần điểu Kim Sí Thiên Bằng!
Trong mắt Cổ Thần và Tàng Thiên Cơ đều lộ vẻ cả kinh.
Kim Sí Thiên Bằng là thần điểu thượng cổ, chỉ tồn tại trong những bí văn lưu truyền cổ xưa, từ thời cận đại cho tới nay, tại đại lục Cổ Hoang chưa từng thấy lần nào xuất hiện qua.
Tuy rằng Kim Sí Thiên Bằng biến mất khỏi dòng chảy lịch sử nhưng vẫn để lại không ít huyết mạch, ví như Phong Lôi Ưng tộc, Kim Diễm Điêu... Chỉ vì có một chút huyết mạch được truyền lại nên Phong Lôi Ưng tộc và Kim Diễm Điêu đều là những tộc đàn đứng hàng số một trong yêu vực.
Sáu gã yêu tu Phong Lôi Ưng tộc trước đó đứng vây xung quanh trận đồ triệu hoán, hiển nhiên đã sớm hiểu được, bên dưới tế đàn năm màu kia có phong ấn một trái tim của Kim Sí Thiên Bằng.
Phong Lôi Ưng tộc sở dĩ muốn tìm kiếm lối vào Côn Ngô Bí Cảnh chính là vì muốn Kim Sí Thiên Bằng được một lần nữa xuất hiện trên thế gian, lấy thực lực của Kim Sí Thiên Bằng, đủ có thể thống nhất toàn bộ yêu vực.
Kim Sí Thiên Bằng chỉ trong nháy mắt đã bay lên cao mấy nghìn trượng, bay lượn vòng quanh một trận, sau đó hóa thành một người trung niên chừng hơn ba mươi tuổi, sau lưng là đôi cánh kim sắc rộng chừng trăm trượng, ánh mắt nhìn Cổ Thần cực kỳ tàn độc.
Ánh mắt Cổ Thần cũng rơi lại trên người Kim Sí Thiên Bằng, thoạt nhìn thần tình Kim Sí Thiên Bằng rất cao ngạo, ánh mắt sắc bén, nhưng sắc mặt hơi trắng, trên trán cũng có một tia thống khổ.
Cổ Thần hơi chút an tâm, xem ra một kiếm vừa rồi đã tạo thành vết thương không nhỏ với trái tim kia, khiến Kim Sí Thiên Bằng bị thương nặng, lúc này Kim Sí Thiên Bằng phóng xuất tu vi ra ngoài, cũng chỉ là Nguyên Thần sơ kỳ.
Trái tim hầu như bị bổ ra phân nửa, có thể nói cách cái chết còn một đường tơ mỏng manh, bị như vậy rồi vẫn còn tu vi Nguyên Thần sơ kỳ, nếu Kim Sí Thiên Bằng này không bị thương mà nói, tu vi sẽ cao cường tới chừng nào nữa?
Trái tim thụ thương, không thể so với nơi khác, cần phải thời gian rất dài tĩnh dưỡng khôi phục, trong khoảng thời gian ngắn, Kim Sí Thiên Bằng không có khả năng khôi phục lại như trước.
Nhưng ngay cả là như vậy, tu vi Nguyên Thần sơ kỳ đối với Cổ Thần vẫn là một đại địch.
Cổ Thần, Tàng Thiên Cơ, Kim Sí Thiên Bằng, ba người đứng cách nhau mỗi bên hai nghìn trượng, theo ba phương hướng.
Kim Sí Thiên Bằng có tu vi cao nhất, nhưng kiếm cương vừa rồi của Cổ Thần có uy lực cực lớn, Kim Sí Thiên Bằng cũng phải kiêng kỵ, giữa hai người còn có một Tàng Thiên Cơ, thoạt nhìn chỉ có tu vi Linh Anh trung kỳ, thế nhưng thần tình trên mặt đạm nhiên, đối mặt với Cổ Thần và Kim Sí Thiên Bằng không hề thấy cảm giác bất lực, hiển nhiên vẫn còn có con bài chưa lật dựa vào.
Trong lúc nhất thời, Kim Sí Thiên Bằng nhìn Cổ Thần và Tàng Thiên Cơ, trong mắt nồng đậm sát khí nhưng vẫn không vội vã động thủ.
- Tiểu Bạch, chúng ta lại gặp phiền phức nữa rồi.
Cổ Thần dùng thần thức truyền âm nói.
Với Tàng Thiên Cơ từ lâu đã thành thế không chết không thôi, lại thêm Kim Sí Thiên Bằng lâm vào thế nước nửa, tuy nói Tàng Thiên Cơ và Kim Sí Thiên Bằng không nhận thức nhau, một người môt yêu chỉ có thể là địch không thể là bạ, nhưng hai người đều có cùng địch nhân là Cổ Thần, ba người đối diện, tự nhiên Cổ Thần thành bên có hại, hai bên còn lại đều muốn liên thủ tiêu diệt.
- Không sợ, ngươi tiếp tục cho Tàng Thiên Cơ một cái bạt tai, đánh cho hắn xấu hổ không dám gặp ngươi mới thôi. Tại https://truyenfull.vn
Tiểu Bạch truyền âm nói.
Cổ Thần cười khổ, truyền âm lại:
- Lần trước chỉ là bất ngờ, lần này hắn đã có phòng bị, sao có thể dễ dàng bạt tai hắn được? Kim Sí Thiên Bằng kia còn là cường địch của ta, Tàng Thiên Cơ là con gián đánh mãi không chết, hai người liên thủ, ta không thể địch lại, hảo hán không chấp nhặt, chạy là thượng sách...
Trong lúc đó, Tàng Thiên Cơ lại cười ha ha, nói:
- Thiên Bằng đạo huynh, ta cũng với người này có cừu không đội trời chung, không chết không ngớt, hai người chúng ta liên thủ tiêu diệt hắn, thế nào? Trên người hắn còn có một bảo vật tên là Côn Ngô Ấn, chính là thứ vừa đả thương ngươi? Trong Côn Ngô Bí Cảnh này còn có kiện tiên bảo là Như Ý Linh Lung bảo tháp, vốn là trọng bảo trong tay Bảo Tháp Thiên Vương của Thiên Đình thái cổ, chúng ta đánh chết người này, sau đó dùng bản lãnh mỗi người đi tranh đoạt tiên bảo thượng cổ kia, thế nào?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...