- Bia này cắm thật chặt, trên bia còn có phù văn, chớp động liền có thể đẩy ta ra, quả nhiên không bình thường.
Cổ Thần thì thào nói.
Mi tâm chợt lóe quang mang, hai thanh pháp bảo trường kiếm lập tức xuất hiện trong tay Cổ Thần, một thanh màu đỏ, một thanh màu trắng, chính là Liệt Dương Âm Cực song kiếm, rất nhanh, Cổ Thần liền bày ra Hỗn Độn Âm Dương đại trận.
Với tu vi hiện tại của Cổ Thần, bày ra Hỗn Độn Âm Dương đại trận có uy lực so với lúc trước đâu chỉ lớn hơn gấp nghìn lần? Ấn ký âm dương trên đỉnh lớn tới nghìn trượng, đủ che lấp cả một vùng trời.
Cổ Thần bổ ra đạo đạo kiếm cương, mỗi một đạo kiếm cương dài đến mấy trăm trượng, cho dù một ngọn núi lớn mấy trăm trượng cũng phải bị chém thành hai nửa, kiếm cương dung nhập vào trong âm dương ấn ký, một lần nữa bổ ra, uy lực càng lớn hơn, đạo đạo kiếm cương đều đánh lên mặt đất cách Trấn Minh Ngọc Bi chừng một trượng.
Nếu Trấn Minh Ngọc Bi có được căn cơ vững chắc, vậy trước tiên Cổ Thần liền phá đi căn cơ của nó. Nguồn: https://truyenfull.vn
Từng đạo kiếm cương cường đại đủ có thể miểu sát tu sĩ Linh Anh kỳ liên tiếp bổ xuống hai bên Trấn Minh Ngọc Bi, nhưng căn cơ Trấn Minh Ngọc Bi này quả nhiên vững chắc, Cổ Thần liên tục bổ xuống chín chín tám mươi mốt đạo kiếm cương vẫn không đủ làm lay động một chút Trấn Minh Ngọc Bi.
Cổ Thần cũng không nổi giận, tiếp tục bổ ra từng đạo kiếm cương, một lúc lâu sau, rốt cuộc cũng có hiệu quả, dưới từng đạo kiếm cương được Cổ Thần bổ ra liên miên không dứt, mặt đất xung quanh Trấn Minh Ngọc Bi đã bắt đầu tan vỡ.
Một khi bắt đầu tan vỡ, vậy tới chỗ hủy diệt sẽ rất đơn giản, không lâu sau, mặt đất bị Cổ Thần bổ ra một hố sâu hơn trượng, Trấn Minh Ngọc Bi bắt đầu lay động, khi mặt đất xung quanh đều bị Cổ Thần đào thành hố sâu, đôt nhiên một đạo kiếm cương bổ xuống ngay sát chân Trấn Minh Ngọc Bi.
Oanh... Phù Trấn Minh Ngọc Bi sụp đổ theo nền đất.
Đột nhiên, một đạo quang mang bắn ra từ trong lòng đất, Trấn Minh Ngọc Bi tự động bay lên.
- Muốn chạy...
Cổ Thần hét lớn một tiếng, Thiểm Thiên Phong Dực sau lưng trong nháy mắt mở rộng thành trăm trượng, vỗ mạnh, thân thể Cổ Thần giống như thuấn di, xuất hiện tại ngay bên cạnh Trấn Minh Ngọc Bi, hai tay chộp chặt lấy.
- Dĩ nhiên là bảo vật đã thông linh...
Cổ Thần tán thán một tiếng, trong lòng mừng rỡ.
Bên trong bia Trấn Min này cũng không lưu lại bất kỳ dấu vết pháp lực của người nào, Trấn Minh Ngọc Bi bay đi, chỉ có thể giải thích tự thân Trấn Minh Ngọc Bi này có được thông linh, bảo bối bực này được xưng là linh bảo, linh bảo thông thường đều có uy lực đặc thù, so với tiên bảo không hề thua kém.
Cổ Thần đánh ra đạo đạo pháp lực vào trong Trấn Minh Ngọc Bi, mạnh mẽ luyện hóa nó, Trấn Minh Ngọc Bi này tuy rằng lợi hại nhưng chung quy vẫn là vật vô chủ, đồng thời chỉ có tác dụng trấn nhiếp với quỷ hồn, đối với tu sĩ mà nói, uy lực không lớn, giằng co với Cổ Thần dần dần đã không địch lại.
Khí thế Trấn Minh Ngọc Bi yếu dần, Cổ Thần thừa thắng xông lên, đánh ra đạo đạo pháp lực, liên tục đẩy vào trong Trấn Minh Ngọc Bi.
Trấn Minh Ngọc Bi chỉ kiên trì được hồi lâu, cuối cùng cũng bị pháp lực Cổ Thần công phá, từ ngoài vào trong, đều bị hạ dấu vết pháp lực, Trấn Minh Ngọc Bi đã thành vật của Cổ Thần.
Vừa thu lại pháp lực, Trấn Minh Ngọc Bi liền thu nhỏ lại thành cỡ bàn tay, hạ vào trong lòng bàn tay trái Cổ Thần, tâm niệm khẽ động, Trấn Minh Ngọc Bi liền dung nhập vào trong bàn tay.
Đúng lúc này, vô số tiếng quỷ gào từ bốn phía vang lên liên miên không dứt, Trấn Minh Ngọc Bi vừa mất, vô tận quỷ hồn trong phiến rừng quỷ này liền ào ào tiến về phía Âm Minh Đàm.
Nhanh nhất là hơn hai mươi bóng quỷ ảnh, đều là quỷ hồn có tu vi Đoạt Xá kỳ, hình dáng giống như thiếu niên, nhỏ chừng năm sáu tuổi, lớn chừng mười năm mười sáu tuổi.
Nguyên anh Đoạt Xá kỳ cũng giống như Dẫn Hồn kỳ, càng lớn thực lực càng mạnh, từ ba bốn tuổi tới chín tuổi là sơ kỳ, mười tuổi tới mười ba tuổi là trung kỳ, mười bốn mười năm tuổi đến trưởng thành hậu kỳ.
Hơn hai mươi gã quỷ ảnh này, thực lực từ Đoạt Xá sơ kỳ đến Đoạt Xá hậu kỳ, trong mắt cả đám đều hiện lên tia hưng phấn, đồng loạt xông về phía Cổ Thần.
Không còn Trấn Minh Ngọc Bi, đám quỷ hồn Đoạt Xá kỳ này liền muốn xông lên chiếm lấy thân thể Cổ Thần, đoạt xá sống lại làm người.
Cổ Thần hừ lạnh một tiếng, tay trái đẩy ra phía trước, Trấn Minh Ngọc Bi nhất thời bay ra khỏi lòng bàn tay, hóa thành khổ ba thước, tốc độ như thiểm điện bay về phía trước.
Đột nhiên, Trấn Minh Ngọc Bi phát ra quang mang vạn trượng, vài quỷ hồn Đoạt Xá kỳ đi trước nhất, tiếp xúc phải Trấn Minh Ngọc Bi, nhất thời kêu lên những tiếng thảm thiết, trong chớp mắt hôi phi yên diệt.
Những quỷ hồn còn lại đều bị quang mang từ Trấn Minh Ngọc Bi chiếu tới, lập tức hóa thành từng đạo khói xanh, phát lên những tiếng thét chói tai, kinh hồn táng đảm bỏ chạy về phía sau, một ít quỷ hồn Kim Đan kỳ ở phía xa bị quang mang của Trấn Minh Ngọc Bi chiếu tới, nhất thời hóa thành hư vô.
Uy lực của Trấn Minh Ngọc Bi với đám quỷ hồn này thực quá mức kinh khủng, Trấn Minh Ngọc Bi vừa ra, trong vòng phạm vi nghìn trượng xung quanh, tất cả quỷ hồn đều chạy trốn chết, nếu bị quang mang của Trấn Minh Ngọc Bi chiếu phải, không chết cũng trọng thương.
Thu lại Trấn Minh Ngọc Bi vào lòng bàn tay, bốn phía một lần nữa rơi vào tối đen, bất quá, một ít quỷ hồn Đoạt Xá kỳ còn lại cũng không dám tới gần Cổ Thần, cả đám đều tự động tránh xa, nhảy vào trong Âm Minh Đàm.
Cổ Thần nhìn thoáng qua Âm Minh Đàm, nói:
- Âm Minh Đàm này quỷ dị vô cùng, sau này khi tu vi đại thành, cẩn thận quay lại điều tra một phen, Tiểu Bạch, chúng ta đi...
Thiểm Thiên Phong Dực mở ra, Cổ Thần và Tiểu Bạch liền phi độn theo hướng đông, nơi cửa ra của phiến rừng quỷ dị.
-----------
Phía đông phiến rừng rậm tối đen là một mảnh thảo nguyên rộng lớn vô cùng, từ bên trong phiến rừng quỷ, bất luận bước chân tới địa phương nào của thảo nguyên, ngay lập tức được truyền tống tới cửa ra phiến rừng.
Lúc này, cách cửa ra ngoài ngàn trượng đang có không ít tu sĩ dừng lại tại đây.
Tu sĩ Bồi Nguyên kỳ có tới ha phần ba đều ngã xuống trong rừng quỷ, bị quỷ hồn thôn phệ, mất đi tính mệnh. Tu sĩ Kim Đan kỳ cũng ngã xuống không ít.
Tu sĩ còn sống, đại bộ phận đều đã ra khỏi rừng quỷ.
Chúng tu sĩ chia làm hai bộ phận, trên bầu trời có một con thanh long dài hơn trăm trượng đang bay lượn, đứng trên đỉnh đầu thanh long là một thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi.
Tàng Thiên Cơ đội mũ kim quan, mặc tử bào thêu rồng, thắt lưng đeo ngọc bội hình rồng màu trắng, chân đi giày thanh long, trong tay phe phẩy quạt giấy, nụ cười thường trực trên môi, giơ tay nhấc chân đều lộ ra một cỗ thư thái cao cao tại thượng.
Dưới chân hắn là toàn bộ tu sĩ Tàng gia và Thanh Long tộc, một chỗ phía trước là tu sĩ Hư Thiên Tông, có điều hiện tại không thấy yêu tu Phong Lôi Ưng tộc đâu nữa.
Bên này, mỗi một tu sĩ Hư Thiên Tông, trong mắt đều hiện lên nỗi khiếp sợ không thể tưởng tượng, trong phiến rừng quỷ bọn họ bị hàng nghìn hàng vạn quỷ hồn truy đuổi, trải qua cửu tử nhất sinh rốt cuộc cũng bảo toàn tính mệnh chạy thoát ra khỏi rừng quỷ.
Nhưng khi bọn họ vừa thoát ra ngoài, nhìn Tàng Thiên Cơ đứng trên đầu thanh long, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhìn về phía bên mình, hệt như nụ cười của tử thần vậy.
Tất cả mọi người đều không thể hiểu nổi, vì sao lại gặp phải Tàng Thiên Cơ trong Côn Ngô Bí Cảnh này?
- Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết...
Tàng Thiên Cơ cầm quạt giấy trong tay, nói một câu cực kỳ lãnh đạm.
Nhưng một câu này rơi vào trong tai mọi người, lại như trăm nghìn đạo sấm sét.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...