Chân Tiên


- Oa, tỷ tỷ áo tím này thật đẹp!

Tiểu Bạch nhìn long nữ áo tím, cảm thán thốt lên một câu.

Long nữ áo tím tuổi chừng đôi mươi, trẻ trung, băng cơ ngọc cốt, áo tím bồng bềnh, làn da trắng nõn như tuyết, trơn mịn như ngọc, mái tóc dài màu tím, trên trán có đôi long giác lấp lánh ánh tím, thoạt nhìn tựa như tiên nữ trên trời, như mộng như ảo.

Ngoại trừ đôi long giác kia, long nữ áo tím đã hoàn toàn hóa thành hình người, bất quá đôi long giác màu tím phát sáng trên trán nàng không hề làm mất đi vẻ hài hòa trên khuôn mặt, ngược lại càng tô điểm thêm vài phần xinh đẹp.

Cổ Thần gật đầu, nói:

- Thiên đạo rất công bằng, yêu tộc tuy rằng khó có thể hóa thành hình người, nhưng khi hóa được thành hình người, nam sẽ rất anh tuấn, nữ lại xinh đẹp tuyệt trần, tựa như bước ra từ trong bức tranh, nàng cũng vậy, long nữ áo tím này cũng vậy, nữ tử nhân loại có rất nhiều, nhưng có thể so sánh được với các nàng lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Hai người mở Thiểm Thiên Phong Dực rộng hơn ba mươi trượng, long nữ áo tím và lão rùa đã nhìn thấy từ lâu, giữa lúc hai người đang nói chuyện, long nữ áo tím liền phi độn về phía hai người, hô lên từ xa:

- Hai người là tu sĩ nhân loại sao?

- Công chúa, không nên nói chuyện với tu sĩ xa lạ...

Lão rùa ở phía sau hô lên.

Rất nhanh, long nữ áo tím đã bay tới hơn mười trượng trước người Cổ Thần và Tiểu Bạch, trong mắt lão rùa hiện lên vẻ lo lắng, nói:

- Công chúa, không nên đứng gần người xa lạ như vậy!

Cổ Thần nhìn long nữ áo tím, thầm nghĩ đây nhất định là lần đầu tiên nàng rời Đông Hải, trước đây vẫn luôn sinh sống tại lãnh địa long tộc, không hề có khái niệm phòng bị, cũng dám tới gần tu sĩ xa lạ trong vòng mười trượng.

Tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh gặp gỡ, nếu không phải bằng hữu tin cậy sẽ luôn giữ khoảng cách trăm trượng, thậm chí hơn một nghìn trượng để phòng bất chắc, đối với tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh mà nói, khoảng cách mấy trăm trượng hay một nghìn trượng cũng chỉ nháy mắt là tới, nếu không có lòng phòng bị, vô cùng nguy hiểm.

Gữa tu sĩ Kim Đan kỳ tuy không cần khoảng cách xa như vậy, nhưng hơn trăm trượng vẫn là cần thiết.

Long nữ áo tím này tới gần người khác mười trượng mà không hề phòng bị, đây đúng là tối kỵ, chí ít khi long nữ áo tím này tới gầm trăm trượng, Cổ Thần đã đề cao cảnh giác rồi.

Lão rùa kia nhìn Cổ Thần và Tiểu Bạch, trong mắt tràn ngập vẻ cảnh giác, giương như lâm đại địch, che lại long nữ áo tím sau người để bảo hộ.

Trong lòng Cổ Thần buồn cười, thầm nghĩ: chúng ta bất quá chỉ là hai người có tu vi Bồi Nguyên kỳ và Dẫn Hồn kỳ, các ngươi cả hai đều có tu vi Kim Đan kỳ, dĩ nhiên lại coi chúng ta thành đại địch.

Nếu không phải nhìn được dáng tươi cười của long nữ áo tím này xác thực là thân thiện, Cổ Thần sớm đã lôi kéo Tiểu Bạch lùi lại rồi.

- Hắn là nhân tộc, ta là yêu tộc! Hì hì... Tỷ tỷ, tỷ thật xinh đẹp...

Tiểu Bạch đứng trước Cổ Thần, hưng phấn nói.

Tiểu Bạch nói mình là yêu tộc, lão rùa kia nhất thời thay đổi sắc mặt, một yêu tu hoàn toàn biến hóa? Tuy rằng Tiểu Bạch chỉ có tu vi Dẫn Hồn hậu kỳ, nhưng lão rùa lại coi nàng thành cự yêu cái thế, vội vàng kéo cánh tay long nữ áo tím, nói:


- Công chúa, chúng ta cách xa một chút, ở đây... Nguy hiểm!

- Sợ cái gì? Ta có bảo bối phụ vương cho... Ngô...

Long nữ áo tím còn chưa nói xong, liền bị lão rùa đưa tay chặn lại.

- Không thể a, công chúa, lời này không thể nói với người khác...

Vẻ mặt lão rùa lo lắng, khẩn trương nhìn Cổ Thần và Tiểu Bạch, nói:

- Đây chính là công chúa điện hạ của Hải Long tộc, ta là đại tổng quản phủ công chúa điện hạ, các ngươi... Cũng không nên làm loạn!

Lão rùa này sống qua không ít năm tháng, thế nhưng kiến thức lại chỉ gọn trong vùng Đông Hải, đối với thế giới bên ngoài hay tu sĩ nhân tộc cũng chỉ được nghe nói qua, chỉ biết rằng ba tộc nhân, vu, yêu có mối cừu hận rất sâu, yêu tộc còn đồn đại, mỗi tu sĩ nhân tộc đều là hạng cùng hưng cực ác, Long vương Đông Hải càng có thái độ không thiện với tu sĩ nhân tộc, thế nên lão rùa này tự nhiên nhìn Cổ Thần và Tiểu Bạch thấy không hợp mắt.

Thấy cả hai người đều là hạng không thông thế sự, Cổ Thần cũng không trách móc, nói:

- Chúng ta đang đi dạo quanh đây, nhìn đại dương mênh mông khiến lòng dâng trào cảm giác, hiện tại liền phải trở về, các ngươi không cần lo lắng! Tiểu Bạch, chúng quay về thôi...

Tiểu Bạch gật đầu, nói:

- Long nữ tỷ tỷ, chúng ta phải về rồi... Hẹn gặp lại!

Nói xong, hai người liền vỗ cánh, phi độn về phía hải ngạn, tốc độ Thiểm Thiên Phong Dực cực nhanh, nháy mắt liền vượt qua nghìn trượng.

- Ai...

Long nữ áo tím muốn giữ lại, nhưng hai đạo độn quang phía trước đã hóa thành hai điểm sáng, đi xa rồi.

- Công chúa, ngươi đã ra khỏi Đông Hải rồi, chúng ta trở về thôi!

Thấy long nữ áo tím như muốn đuổi theo, lão rùa liền chặn lại trước người nàng.

Long nữ áo tím nói:

- Đây đã tính là ra khỏi Đông Hải sao? Ngay cả lục địa còn không nhìn thấy được, chí ít cũng phải tới lục địa nhìn một cái!

Lão rùa cả kinh, nói:

- Trăm triệu lần không thể a công chúa, nếu như để người tới hải ngạn, long vương sẽ xé xác lão rùa ta mất.

Long nữ áo tím trừng mắt, nói:

- Ngươi dám cản ta, ta hiện tại lột cái mai rùa nhà người, sau đó mỗi ngày đều giẫm lên ngươi nghìn lần, nghìn lần, tránh ra... Ngươi nếu như dám nói cho phụ vương, ta sẽ biến ngươi thành tương, đút cho đánh binh tôm tướng cua ăn...


Long nữ áo tím này dám chạy ra khỏi Long cung, đâu dễ bị dọa? Hoàn toàn là một bộ công chúa điêu ngoa, hai mắt trừng trừng, dọa nạt xong lão rùa, thân mình liền hóa thành một đạo tử quang đuổi theo hai người Cổ Thần.

- Công chúa, bên ngoài rất nguy hiểm... Công chúa...

Lão rùa vẫn trung tâm như một, nào dám để long nữ áo tím một mình rời biển? Đành phải đuổi theo.

Một lúc lâu sau, Cổ Thần và Tiểu Bạch liền về tới bờ Đông Hải, nhóm lên một đống lửa ngồi nướng thịt xích huyết thần giao, lẳng lặng chờ Nam Thiên đạo nhân và tiểu hòa thượng.

Ngày hôm sau, Nam Thiên đạo nhân còn chưa tới, hai đạo độn quang xuất hiện, một trước một sau giải trừ trạng thái phi độn, đạo tử quang đi trước vừa hạ xuống trên bãi cát, nhất thời nhảy dựng lên, hưng phấn nói:

- Nha... Ta bước trên lục địa rồi, ha ha... Ta bước trên lục địa rồi!

Nhìn thấy Cổ Thần và Tiểu Bạch phía xa, long nữ áo tìm liền quơ cánh tay, hoan hô nói:

- Ta tìm được các ngươi rồi...

Rất nhanh, long nữ áo tím liền chạy tới trước Cổ Thần và Tiểu Bạch, nói:

- Các ngươi nhất định đã đi qua rất nhiều nơi phải không? Có thể kể lại một chút cho ta chứ? Được tự do đi lại, thật là thích thú..

- Công chúa điện hạ...

Lão rùa lập tức hạ xuống bên cạnh long nữ áo tím, nói:

- Đã lên bờ rồi, nên trở về đi thôi!

Lão rùa vừa nói, nhất thời khiến hứng thú của long nữ áo tím giảm còn một nửa, cả giận nói:

- Cho ngươi hai lựa chọn, một là trở lại biển và đừng đi theo ta nữa, hai là đi theo bên người ta nhưng phải ngậm miệng lại, ngươi chọn cái nào?

Sắc mặt lão rùa khổ sở, nói:

- Công chúa điện hạ là ta chăm sóc từ bé tới lớn, thế nào để ngươi một mình bên ngoài được? Ta đi theo bên cạnh người, thế nhưng, nếu người không quay về, Long vương sẽ rất lo lắng đó!

- Hắn mới không lo lắng cho ta, hắn còn muốn gả ta cho cái gã Bắc Hải Băng Long gì đó, ta đi ra ngoài sẽ không trở về, ta muốn đi tìm ca ca ta, ngươi còn lắm lời, lập tức trở lại biển đi..

Long nữ áo tím làm mặt lạnh trách mắng.

Lão rùa há to miệng, nhưng cũng không dám nói gì, gật đầu.

Lão rùa không còn quấy rầy, long nữ áo tím liền quay sang nói chuyện với Cổ Thần và Tiểu Bạch.


Long nữ áo tím hồn nhiên thật thà, tuổi tác có thể trên Cổ Thần rất nhiều, nhưng trải nghiệm cuộc sống lại kém xa, Cổ Thần có ấn tượng không tệ với nàng, tuy nàng không nói ra thân phận của mình, nhưng Cổ Thần cũng đoán ra được có liên hệ với Long tộc, Cổ Thần tu luyện Nghịch Mệnh Hóa Long Quyết, có thể hóa thân thành rồng, đối với rồng sẽ có cảm giác thân cận, tự nhiên vui vẻ nói chuyện với long nữ áo tím.

Tiểu Bạch và long nữ áo tím vừa thấy mặt đã bị dụng mạo của đối phương hấp dẫn, trò chuyện càng thêm vui vẻ.

Thông qua trò chuyện, biết được long nữ áo tím là con gái Đông Hải long vương, tên là Ngao Nhị Nhi, đứng hàng thứ chín, bởi vì Long vương muốn gả nàng cho thái tử thứ mười ba của Băng Long tộc tại Bắc Hải, vì vậy liền trộm lén ra ngoài, nói sao cũng không chịu quay về.

- Ta muốn đi tìm thất ca, hắn đã ra ngoài Đông Hải hơn ngàn năm còn chưa trở về, chỉ có hắn đối tốt với ta nhất, phụ vương muốn gả ta tới Bắc Hoang băng nguyên, ta cũng không trở lại nữa... Cổ Thần, Tiểu Bạch, đây là lần đầu tiên ta ra ngoài, các ngươi hay nhất nên kể cho ta nghe một chút về thế giới này, ta lần đầu bước chân lên lục địa, tuy rằng rất thích nhưng dù sao vẫn còn lạ lẫm!

Nói chuyện một lát, Ngao Nhị Nhi và Cổ Thần, Tiểu Bạch đã trở thành bằng hữu, những chuyện giấu trong lòng nàng cũng nói hết ra.

Ngoại trừ Đông Hải, Ngao Nhị Nhi chưa từng đi qua địa phương nào khác, tuy rằng nghe nói có năm hoang bốn biển, nhưng cũng chỉ biết đến vậy mà thôi, thế nên Cổ Thần liền giảng lại cho nàng nghe một lần.

Đại lục Cổ Hoang, chia là năm hoang bốn biển.

Trung thổ Trung Hoang là nơi nhân tộc cư trú, thuộc sở hữu của một đại thánh đình và bốn đại đế đình.

Yêu vực Đông Hoang, là nơi cư trú của yêu tộc, diện tích vô cùng rộng lớn, Cổ Thần cũng không biết rốt cuộc là lớn bao nhiều, vì ngay phía đông Đông Hoang chính là đại dương Đông Hải, mênh mông vô cùng.

Vu cương Nam Hoang, là nơi cư trú của Vu tộc, diện tích gần bằng Đông Hoang, phía nam Nam Hoang chính là biển lửa Nam Hải, Vu cương Nam Hải, Cổ Thần cũng chỉ được nghe qua.

Băng nguyên Bắc Hoang, chính là một nơi băng tuyết, cũng được xưng là Băng Hải, bởi vì Bắc Hoang và Băng Hải nằm cùng một vùng, không thể phân biệt được giới tuyến.

Sa mạc Tây Hoang, chính là một mảnh hoang mạc, không cây cỏ, trải dài vô hạn, nơi phía tây hoang mạc là biển cát vô biên, bão cát thổi suốt ngày, được xưng là biển cát tử vong, nơi cấm kỵ với sinh mệnh, dù là tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh đi vào cũng không thể đi ra.

Những dịa phương này, Cổ Thần đa phần chỉ được nghe nói qua, ngay cả Trung Thổ rộng mấy trăm vạn dặm, đại bộ phận tu sỹ suốt đời cũng khó đi hết.

Ngày hôm sau, phía tây có một đạo lục mang phi nhanh đến, Tiểu Bạch lập tức nhảy dựng lên nói:

- Mấy người tiểu hòa thượng tới.

- Tiểu hòa thượng?

Ngao Nhị Nhi cũng đứng lên, tiểu hòa thượng thích rượu này, Tiểu Bạch đã sớm giảng qua cho nàng.

Rất nhanh, độn quang càng lúc càng gần, mắt thường có thể thấy được, một chiếc hồ lô càng lúc càng lớn, bên trên ngồi hai người, một người là trung niên đạo sĩ, một người là hòa thượng trẻ tuổi.

Còn đang ở giữa không trung, tiểu hòa thượng nhìn xuống dưới mặt đất, đột nhiên chấn động, đứng dậy la lớn lên:

- Oa... Không phải tiên nữ đó chứ? Ta vừa nhìn, trái tim đã muốn nhảy lên.

- Tặc hòa thượng nhà ngươi, cả ngày ăn thịt uống rượu, còn muốn phạm sắc giới nữa sao?

Nam Thiên đạo nhân nhất thời đá ra một cước, tiểu hòa thượng liền rơi khỏi hồ lô, trên mông còn in một vết giày lớn.

Tiểu hòa thượng bị Nam Thiên đạo nhân đá một cước ngã khỏi hồ lô, rơi xuống dưới, nện người xuống mặt đất, một tiếng chấn động vang lên, mặt đất đột nhiên mở ra một miệng hố, thân thể hòa thượng giống như lộn nhào, trực tiếp ngã vào bên trong.

- Ý...?

Ngao Nhị Nhi nhướng mày, đi tới bên miệng hố, cả kinh nói:


- Chui xuống nền đất rồi sao?

Vừa dứt lời, mặt đất cách đó hơn mười trượng đột nhiên bị đội lên, tiểu hòa thượng chui ra, lúc này Nam Thiên đạo nhân đã hạ xuống bên người Cổ Thần, tiểu hòa thượng mắng:

- Hay cho lão đạo sĩ thối, đây là lần thứ một nghìn chín trăm chín mươi mốt ngươi đá vào mông ta, ta đều nhớ kỹ, một ngày nào đó, ta sẽ trả lại ngươi toàn bộ...

Nói xong, phủi phủi mông, vết chân lập tức biến mất, tiểu hòa thượng nhìn lại phía Ngao Nhị Nhi, vẻ mặt tươi cười, nói:

- Ta là Mao Vinh, ngươi có thể gọi là tiểu hòa thượng, ta thích uống rượu, ăn thịt, ái mộ tiểu tiên nữ... Ách, càng ái mộ tiểu long nữ!

Nhìn thấy trên đầu Ngao Nhị Nhi có hai long giác, tiểu hòa thượng lập tức sửa lời.

Nếu là người khác nói ra những lời như vậy, Cổ Thần chắc chắc sẽ kinh thán không thôi, bất quá, được xuất ra từ trong miệng tiểu hòa thượng vậy không còn kỳ quái nữa, trong lòng tiểu hòa thượng chưa từng bị quy tắc thế tục nào ước thúc.

Hắn là một hòa tươợng, thích uống rượu liền uống rượu, thích ăn thịt liền ăn thịt!

Hắn là hòa thượng, sự phụ lại là một đạo sĩ, tuy rằng trong lòng cảm ân sư phụ, nhưng sư phụ đá vào mông hắn, sẽ không thiếu việc chửi mắng đạo sĩ thối!

Tiểu hòa thượng thích ai, vậy khẳng định sẽ nói thẳng ra.

Ngao Nhị Nhi nhìn tiểu hòa thượng, vẫn chưa bị hắn nói dọa mà sợ, nàng lần đầu rời Đông Hải, mới chỉ nói chuyện với Cổ Thần và Tiểu Bạch, đối với tất cả mọi chuyện đều cảm thấy hứng thú, tiểu hòa thượng xuất hiện với phương thức kỳ quái, từ trên trời rơi xuống, lại chui xuống dưới lòng đất, lập tức câu dẫn lòng hiếu kỳ của nàng, lúc này thấy trên đầu trọc của tiểu hòa thượng vẫn còn lấm bùn đất, nhất thời thản nhiên cười, nói:

- Sau này ta sẽ kêu ngươi là tiểu hào thượng!

- Ha ha...

Tiểu hòa thượng hài lòng tới cực điểm, cười lên ha hả.

Chỉ là, tiếng cười của tiểu hòa thượng đột nhiên ngưng lại.

Ánh mắt Cổ Thần cả kinh, lập tức nhìn về phía tiểu hòa thượng, mọi người cũng đồng dạng đưa ánh mắt kỳ lạ rơi lại trên người tiểu hòa thượng.

Chỉ thấy tu vi tiểu hòa thượng đột nhiên tăng lên, ngay trên mi tâm chợt lóe hư ảnh, một bóng người hư huyễn liền chui ra, đúng là linh hồn tiểu hòa tươợng, đã có một tầng cảm giác thực chất.

Lúc này chính là ban ngày, mặc dù không có ánh nắng, nhưng lại ngay cạnh biển, một trận gió nhẹ thổi qua, linh hồn tiểu hòa thượng vẫn vững vàng bay trên đỉnh đầu, không chút ảnh hưởng.

- Ha ha... Cảm giác thật tuyệt!

Linh hồn tiểu hòa thượng cười một tiếng hồn nhiên, lập tức hóa thành một đạo hư ảnh, trở lại trong mi tâm.

Trong nháy mắt, tu vi từ Dẫn Hồn hậu kỳ đột phá tới Bồi Nguyên sơ kỳ, đồng thời linh hồn dĩ nhiên còn vượt xa linh hồn tu sĩ vừa mới bước vào Bồi Nguyên, dĩ nhiên có thể ra ngoài thân thể tại ban ngày, đối mặt với gió nhẹ vẫn bình yên vô sự. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn

Tốc độ tu luyện như vậy, dùng từ không thể tưởng tượng được để hình dùng, không quá chút nào.

Cổ Thần âm thầm kinh tâm, kiếp trước tiểu hòa thượng cũng không có tu vi như vậy, kiếp trước Hư Thiên Tông bị diệt, khi Cổ Thần bị Tàng Thiên Cơ bắt, mới chỉ có hai sáu tuổi, tiểu hòa thượng cũng chỉ mới hai bảy, khi đó chỉ có tu vi Bồi Nguyên hậu kỳ.

Hôm nay tiểu hòa thượng mới mười bảy tuổi, lấy tốc độ tu luyện của hắn, mười năm sau, tu vi tuyệt không ngưng tại Bồi Nguyên hậu kỳ.

Trong lòng Cổ Thần vưa nghĩ liền có chút minh bạch, kiếp này là vì hắn, tiểu hòa thượng mới gặp gỡ Ngao Nhị Nhi, Cổ Hoang rộng lớn cỡ nào, kiếp trước cả hai người có lẽ chẳng bao giờ gặp qua, tiểu hòa thượng thích Ngao Nhị Nhi, rõ ràng là khác xa sở thích ăn thịt uống rượu, bằng không mà nói, ý niệm trong lòng sao có thể thư sướng tới trình độ như vậy? Tu vi thoáng cái liền đột phá tới Bồi Nguyên sơ kỳ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui