Chân Tiên


Lần trước khi đối chiến với Tàng Thiên Cơ, tuy rằng thực lực hai bên khác biệt như trời với đất, nhưng bên cạnh còn có một tòa truyền tống trận, bước vào truyền tống trận là có thể trốn chạy, trận chiến ấy tuy rằng gian nan, thế nhưng trong lòng Cổ Thần và Tiểu Bạch đều rất tự tin, tin tưởng có thể chạy thoát khỏi tay Tàng Thiên Cơ.

Thế nhưng lần này, Hắc Ấp dĩ nhiên có được pháp bảo phi hành cực phẩm, tốc độ không bằng người ta, muốn chạy trốn quả thực khó hơn lên trời.

Tiểu Bạch vừa nói xong, Thiểm Thiên Phong Dực trên lưng Hắc Ấp lại vỗ, nháy mắt đã đuổi thêm được ngàn trượng...

Cổ Thần dùng Tật Vũ Phi Phong, đẩy tốc độ lên cực hạn, còn nhanh hơn so với yêu tu Kim Đan kỳ, nếu như Hắc Ấp không có Thiểm Thiên Phong Dực, khó mà bắt kịp Cổ Thần.

Thế nhưng có Thiểm Thiên Phong Dực, chỉ vỗ một cái, trong nháy mắt, khoảng cách hai người đã rút ngắn được khoảng bảy trăm trượng.

Nguyên bản Cổ Thần đã chạy được xa hơn năm ngàn trượng, thế nhưng Hắc Ấp có Thiểm Thiên Phong Dực, vỗ cánh bảy lần, qua bảy lần chớp mắt đã xuất hiện ngay sau Cổ Thần chừng trăm trượng.

Thiểm Thiên Phong Dực này chính là bảo bối truyền thừa của Hắc Hổ tộc, cũng là còn bài chưa lật mạnh nhất của Hắc Hổ tộc, chỉ khi tộc trưởng truyền ngôi mới âm thầm truyền xuống, còn lúc thường ngày, nếu không phải chuyện tình vô cùng trọng đại, tộc trưởng cũng không vận dụng tới.

Hắc Hổ tộc đã có mấy nghìn năm an ổn sinh sống, Thiểm Thiên Phong Dực này cũng có mấy nghìn năm chưa từng dùng qua, ngoại trừ tộc trưởng Đại vương, và mấy vị đại vương Phong Lôi Ưng tộc, còn lại không ai biết tới Hắc Hổ tộc còn có bảo bối này, thậm chí ngay cả Hắc Suất là tộc trưởng tương lai cũng không biết được.

Trong lòng Cổ Thần âm thầm kêu khổ, sớm biết trên người Hắc Ấp có kiện pháp bảo biến thái như vậy, nhất định sẽ không cho Mao Vinh làm mồi dụ tại Thương Khung sơn mạch, cách đây chỉ năm vạn dặm, chí ít cũng phải ngoài hai trăm vạn dặm mới được.


Đồng thời, trong lòng Cổ Thần lại nghĩ, nếu chính mình có được pháp bảo phi hành cực phẩm như thế này, vậy tốt quá rồi, coi như tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh cũng khó đuổi theo mình, đến lúc đó còn phải sợ Tàng Thiên Cơ sao?

- Tiểu tử, ngươi cũng có kiện pháp khí phi hành không tệ... Hắc Hắc... Bất quá pháp khí phi hành của ngươi sao so sánh được với pháp bảo phi hành cực phẩm Thiểm Thiên Phong Dực của ta? Còn kém xa lắm, ngươi trốn không thoát được đâu, nhất định phải chết trong tay ta, ngươi nhận mệnh đi... Nguồn: https://truyenfull.vn

Thanh âm Hắc Ấp vang đội, từ trăm trượng phía sau Cổ Thần truyền tới.

Lập tức, Thiểm Thiên Phong Dực lại vỗ, thân hình Hắc Ấp hóa thành một đạo điện quang, độn tốc so với Cổ Thần nhanh hơn mấy lần, trong nháy mắt liền đuổi tới, trên tay là một đôi quyền sáo màu đen, đánh ra một quyền về phía Cổ Thần, lập tức một đạo quyền cương lập tức xuất hiện, lớn chừng năm mươi trượng, tựa như một tòa núi lớn oanh kích về phía Cổ Thần.

- Thiểm Thiên Phong Dực...

Trong lòng Cổ Thần nhớ kỹ tên pháp bảo phi hành này, thầm nghĩ, nếu có cơ hội, nhất định phải cướp kiện pháp khí này vào tay.

Bất quá, lúc này không phải thời điểm cướp lấy Thiểm Thiên Phong Dực, quan trong nhất vẫn là giữ mạng.

Trong nháy mắt Côn Ngô Ấn phi ra từ mi tâm, biến thành khối hơn mười trượng, nhìn cũng giống một tòa núi nhỏ, lao tới đụng vào quyền cương của Hắc Ấp, một tiếng nổ vang lên, Côn Ngô Ấn chấn động mạnh, hóa nhỏ chui vào trong mi tâm Cổ Thần.

Lúc này, Hắc Ấp nhìn rõ Côn Ngô ấn, hai mắt nhất thời sáng ngời, vui vẻ nói:

- Dĩ nhiên là pháp bảo thưởng phẩm? Về tay ta...

Cổ Thần không thèm để ý, tận dụng trong nháy mắt Hắc Ấp bị phản chấn lui lại, tiếp tục phi độn nhanh về phía trước.

- Ha ha, ngươi đi được sao?

Hắc Ấp cười ha ha, Thiểm Thiên Phong Dực vỗ lên, lại đuổi theo, đánh ra một quyền, lại xuất hiện một đạo quyền cương như tòa núi nhỏ đánh về phía Cổ Thần.

Cổ Thần không cách nào khác, một lần nữa phải xuất ra Côn Ngô Ấn chống lại, đồng thời đẩy mạnh tốc độ, độn nhanh về phía trước.

Tốc độ Thiểm Thiên Phong Dực thực sự quá nhanh, với tốc độ của Cổ Thần, chỉ giống như rùa bò, còn tốc độ Hắc Ấp lại giống như thỏ chạy, vô luận rùa có gắng sức bao nhiêu, thỏ chỉ cần động một cái liền nhẹ nhàng đuổi kịp.


Mỗi một lần Cổ Thần đều xuất ra Côn Ngô Ấn chống lại, sau mấy mươi lần như vậy, Côn Ngô Ấn chấn động ngàn càng mạnh, trong lòng Cổ Thần lo lắng, sợ Côn Ngô Ấn bị hủy nên không dám dùng tiếp, đành đưa ra Hư Thiên Lệnh bị hư tổn để chống đối lại quyền cương của Hắc Ấp.

Hư Thiên Lệnh là pháp bảo thượng, lực công kích của Hắc Ấp còn kém xa Tàng Thiên Cơ, tuy rằng Hư Thiên Lệnh bị nứt vỡ, nhưng ngăn trở công kích của Hắc Ấp ngược lại không thành vấn đề.

Hai người một chạy một đuổi, trong nháy mắt đã qua một ngày, Cổ Thần chạy về phía tây cũng được chùng ba vạn dặm.

Hắc Ấp có Thiểm Thiên Phong Dực, dễ dàng đuổi theo Cổ Thần, mỗi lần đuổi tới đánh ra một quyền về phía Cổ Thần.

- Ta xem ngươi có thể chạy được bao lâu... Hắc hắc, ngươi liên tục chạy trốn, pháp lực của ngươi dùng mãi cũng phải hết, ha ha, xem ra ngươi có không ít bảo bối, pháp bảo thượng phẩm có tới hai kiện, tất cả mọi thứ đều thuộc về ta...

Hắc Ấp một bên ra quyền, một bên cười ha ha nói.

Hắc Ấp nói không sai, cứ như vậy một bên phi độn, một bên chống đỡ công kích của Hắc Ấp, liên tục ba ngày ba đêm dù là ai cũng phải mệt nhọc, lúc này pháp lực của Cổ Thần đã tiêu hao tới trạng thái cạn kiệt rồi.

Cho dù tu sĩ Thần Hải cảnh, trong cơ thể hình thành đạo thai, tu ra Thần Hải, tự thành thiên địa, pháp lực tuần hoàn không dứt.

Thế nhưng, nếu như liên tục tiêu hao quá nhanh, lại không có thời gian khôi phục, cho dù Thần Hải cảnh có thể không ngừng cung cấp pháp lực, nhưng lượng cung cấp cũng khung đủ bù đắp cho lượng tiêu hao.

Trong đầu Cổ Thần xẹt qua vô số ý niệm, làm cách nào thoát khỏi tay Hắc Ấp, bày trận pháp giết ngược lại Hắc Ấp? Thật ra hắn biết một trận pháp có thể giết được yêu tu Kim Đan trung kỳ, thế nhưng hắn không có thời gian cũng không có dụng cụ bày trận.

Trốn không thể thoát... Đánh lại không đánh lại...

Quả nhiên là một phiền toái rất không nhỏ.


Mắt thấy pháp lực trong cơ thể tiêu hao không còn, tốc độ phi độn cũng ngày càng chậm xuống.

Cổ Thần nhấc tay, đột nhiên trong tay xuất hiện một bình ngọc, ngửa đầu dốc miệng bình xuống, một cỗ dịch thể màu trắng liền chảy vào trong miệng Cổ Thần, lập tức lại cảm giác được pháp lực sung túc, tốc độ nhất thời tăng mạnh.

- Địa nhũ tiên dịch?

Hắc Ấp nhất thời rống mạnh:

- Ngươi lại có thứ bảo bối này? Lưu lại cho ta...

Thứ này sở dĩ được gọi là địa nhũ linh dịch là vì có thể trong nháy mắt khôi phục pháp lực cho tu sĩ, hiệu quả nhanh hơn so với bất kỳ đan dược nào. Ngày ấy Cổ Thần dùng bình ngọc lấy đi rồi cẩn thận mang theo bên người, hôm nay quả nhiên đã phát huy công dụng.

Mặc kệ Hắc Ấp rống to thế nào, Cổ Thần vẫn liên tục sử dụng Hư Thiên Lệnh chống lại công kích của Hắc Ấp, liên tục phi độn về phía tây, tuy rằng tạm thời không nghĩ ra cách nào đối phó với Hắc Ấp, nhưng khẳng định không thể ngồi yên chờ chết được.

Hi vọng... Có khi ở ngay phía trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui