Thiên Dạ Lang Vương gật đầu, nói:
- Đây là tự nhiên, bất quá trên tay Lang nhi còn có một vật phẩm rất quan trọng, ngươi phải thu hồi, không cho người khác biết.
- Vật gì?
Trong mắt Thiên Vũ hơi kinh hãi.
Thiên Dạ Lang Vương nhìn chăm chú vào hắn, nói:
- Tàn đồ Côn Ngô Bí Cảnh ở trong tay lang nhi, khẳng định đã bị tu sĩ nhân tộc nọ đoạt được.
- Tàn đồ Côn Ngô Bí Cảnh?
Trong mắt Thiên Vũ càng thêm kinh hãi:
- Vì sao lại ở trong tay Lang nhi?
Thiên Dạ Lang Vương gật đầu, nói:
- Hắc hổ tộc không dám đánh chủ ý vào tàn dồ Côn Ngô Bí Cảnh, cho nên mới mượn thương lang tộc chúng ta, thay đổi vị trí.
Thiên Vũ cả kinh hỏi:
- Vì sao?
Thiên Dạ Lang Vương liếc mắt nhìn phương bắc xa xôi, nói:
- Ngươi cho là bằng hắc hổ tộc cũng dám thảo phạt đối với cuồng sư tộc, cướp đoạt tàn đồ Côn Ngô Bí Cảnh?
- Đó là...
Trong mắt Thiên Vũ sáng ngời.
Thiên Dạ Lang Vương gật đầu nói:
- Không sai, chính là phong lôi ưng tộc, nếu không phải phong lôi ưng tộc bày mưu tính kế, hắc hổ tộc sao dám động thủ? Tàn đồ Côn Ngô Bí Cảnh bị tu sĩ nhân tộc kia đoạt đi, vô luận như thế nào cũng phải đoạt nó lại, bằng không cơn giận của phong lôi ưng tộc trút xuống, thương lang tộc chúng ta chỉ sợ phải đoạn tuyệt.
Thiên Vũ gật đầu nói:
- Đại ca cứ yên tâm, ta nhất định sẽ đoạt lại tàn đồ Côn Ngô Bí Cảnh.
Thiên Dạ Lang Vương nói:
- Ta đã để lại thương lang chú trên người Lang nhi, ta sẽ thi triển Lang Hồn Đại Pháp tìm kiếm chỗ ẩn thân của người nọ, người giữ khối lệnh phù truyền âm này bên người, tùy thời bảo trì liên hệ với ta, ta sẽ cung cấp phương vị của hắn.
Dứt lời, trong tay Thiên Dạ Lang Vương xuất hiện một khối lệnh phù, chính là lệnh phù truyền âm, đây là một tấm lệnh phù hạ phẩm chỉ cần không vượt qua mười vạn dặm thì hai người có thể thông qua lệnh phù truyền âm đối thoại với nhau.
Thiên Vũ tiếp lấy lệnh phù truyền âm, nói:
- Nếu đã trúng thương lang chú, tìm được người nọ không phải là chuyện dễ dàng, đại ca, ngươi yên tâm, ta sẽ tuyệt đối bắt giữ người này, đoạt lại tàn đồ Côn Ngô Bí Cảnh.
- Không nên khinh thường.
Thiên Dạ Lang Vương dặn dò:
- Lang nhi chết trong tay hắn, mà không kiên trì được bao lâu, người nọ chí ít cũng có tu vi Bồi Nguyên sơ kỳ, nếu không vì cao thủ trong tộc đều đã phái đi chiến đấu với cuồng sư tộc, ta nhất định phải phái một yêu tu tu vi Bồi Nguyên hậu kỳ đi mới thêm phần chắc chắn.
Một khi thi triển Lang Hồn Đại Pháp toàn thân sẽ không thể di động được, đồng thời thương lang chú trên người đối phương chỉ có duy nhất một cơ hội thi triển Lang Hồn Đại Pháp, ấn ký đầu sói sau lần đầu tiên này sẽ biến mất, nếu như có thể lưu giữ vĩnh cửu thì đã là pháp thuật cấp nghịch thiên rồi.
Vì vây, Thiên Dạ Lang Vương thi triển Lang Hồn Đại Pháp, bản thân không có cách nào phân thân, nếu như tìm được vị trí của Cổ Thần, vừa dừng lại chạy tới nhìn thì Cổ Thần đã rời khỏi, cơ hội sử dụng Lang Hồn Đại Pháp duy nhất sẽ biến mất, vì vậy, khi hắn thi triển Lang Hồn Đại Pháp tìm kiếm sẽ phái thủ hạ đi tìm, hai bên phối hợp với nhau mới có thể tìm được Cổ Thần.
Thiên Dạ Lang Vương và Thiên Vũ rời khỏi Thương Lang Động Phủ, phi độn về hướng đông nam, tốc độ phi hành của hai người so với yêu tu bình thường nhanh hơn rất nhiều, tuy rằng xuất phát sau, thế nhưng chỉ trong thời gian ngắn đã đuổi kịp đại quân yêu thú. Mấy ngày sau, trong đám yêu thú không ngừng truyền tin tức lẫn nhau, đến khi đuổi tới vị trí Cổ Thần đánh chết Thiên Lang và miêu yêu đã tập kết thành một chi đại quân vạn đầu yêu thú, trong đó yêu thú biến hóa hình vượt qua một nghìn, đều là yêu thú Tiên Thiên cảnh trở lên, đồng thời còn có yêu thú dưới lực hiệu triệu của thương lang truy sát lệnh tiếp tục gia nhập vào đại quân.
Chờ khi chúng yêu tụ tập tới nơi đã không còn nhìn thấy bóng dáng Cổ Thần. Hơn vạn yêu tu, yêu thú lập tức triển khai thần thức tìm kiếm, Thiên Vũ tiếp tục bay về hướng đông, Thiên Dạ Lang Vương thì dừng cước bộ, tại chỗ Cổ Thần đánh chết Thiên Lang và miêu yêu thi triển Lang Hồn đại pháp, truy tìm tung tích Cổ Thần.
Lại nói Cổ Thần sau khi giết chết Thiên Lang và miêu yêu, thời gian chạy trốn không hề ẩn nấp thu liễm tu vi, mà trực tiếp đứng trên pháp bảo phi kiếm dốc toàn lực bay về hướng đông, trên người gặp phải mấy đầu yêu thú, yêu tu, một mực oanh giết trong nháy mắt.
Trong vòng một ngày, Cổ Thần toàn lực phi hành, đã vượt qua khoảng cách hơn hai vạn dặm, dọc theo đường đi, số lượng yêu thú, yêu tu bị hắn đánh chết lên tới hơn mười con, không con nào là địch thủ.
Lúc trước Cổ Thần đã lưu ý một chỗ ẩn thân rất thích hợp, là một sơn động bên dưới mặt đất chừng trăm trượng, sơn động này chỉ lớn chừng một trượng, nhưng có một vị trí dưới mặt đất trăm trượng đột nhiên phình to, hình thành động thính lớn chừng mười trượng, nhìn giống như đã từng là nơi bế quan của tu sĩ hoặc là yêu tu. Cổ Thần lấp kín huyệt động, sau đó cấp bách trốn dưới đất hơn trăm trượng.
Tuy rằng nơi đây không phải an toàn trăm phần trăm, thế nhưng Cổ Thần nghĩ đây hẳn là địa phương an toàn nhất đối với chính mình rồi.
Sau khi tiến vào trong động phủ, Cổ Thần lấy túi trữ vật của Thiên Lang và miêu yêu ra nhìn một lần, phát hiện bên trong có vài loại dược thảo rất hiếm thấy, đồng thời trong túi trữ vật của Thiên Lang tìm được một mảnh địa đồ, mảnh địa đồ này tương đối không trọn vẹn, xem ra chính là tàn đồ Côn Ngô Bí Cảnh mà Thiên Lang đã nói. - .
Nếu đã là tàn đồ, Cổ Thần rất khó từ trên tàn đồ này hiểu ra cái gì đó, sau khi quan sát một chút, Cổ Thần liền thu thập tàn đồ vào trong Càn Khôn Trạc.
Sau đó lập tức bế quan bắt đầu tu luyện.
Đầu sói hư huyễn kia có thể ngăn cản được công kích bằng tử diễm băng viêm của hắn, chí ít phải có tu vi Bồi Nguyên hậu kỳ, đây chính là cảnh giới mà Cổ Thần sau khi biến thân cũng khó khiêu chiến.
Chỉ có tiếp tục đề cao tu vi thêm một bước thì Cổ Thần mới có tiền vốn đặt chân trong yêu vực Đông Hoang.
Lúc này bế quan, Cổ Thần không vội vã tu luyện Đỉnh Thiên Quyết, Linh Kình Thuấn Tức quyết các loại, từ khi trên người bị in lên ấn ký đầu sói Cổ Thần đã có một loại cảm giác, bản thể của đầu sói hư huyễn kia nhất định sẽ tìm được hắn.
Hiện tại hắn mới bước vào Dẫn Hồn sơ kỳ trong thời gian hai tháng, hai tháng vừa qua Cổ Thần không phải phi hành thì là chiến đấu, thời gian tu luyện giảm đi rất nhiều, tuy nói trong chiến đấu tốc độ tăng trưởng tu vi nhanh hơn bình thương, nhưng so với việc toàn tâm toàn ý bế quan tu luyện thì vẫn có chút không bằng. Trong khoảng thời gian ngắn, căn bản không thể đột phá tu vi lên Dẫn Hồn trung kỳ, biện pháp duy nhất trước mắt chính là học loại công pháp nào đó có thể đề cao thực lực lên một bậc.
Mục tiêu của Cổ Thần chính là ở bản thân Hỗn Độn Âm Dương chân quyết.
Chuẩn xác mà nói là Hỗn Độn Âm Dương đại trận, trận pháp này có ghi chép trong Hỗn Độn Âm Dương chân quyết.
Trước kia Dương Kế Nam và Hoa Liên Âm bày ra Hỗn Độn Âm Dương đại trận, thực lực lập tức đề cao tới mấy lần, nếu Cổ Thần có thể thành công bày ra Hỗn Độn Âm Dương đại trận, như vậy đối mặt với bản thể của đầu sói hư huyễn kia cũng nhiều hơn một điểm bảo mệnh.
Hỗn Độn Âm Dương đại trận cần hai điều kiện, thứ nhất cần phải có hai loại pháp bảo đại biểu cho hai thuộc tính âm, dương. Liệt Dương Kiếm và Cự Âm Kiếm đều là pháp bảo trung phẩm, vốn nằm trong tay hai người Dương Kế Nam và Hoa Liên Âm, sau khi giết chết hai người này tự nhiên rơi vào tay Cổ Thần, hắn đã sớm luyện hóa hoàn toàn. Điều kiện đầu tiên Cổ Thần đã hội tụ đủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...