Ánh mắt Tàng Mục Bắc đảo qua mọi người, nói:
- Cần phải suy nghĩ cho kỹ, hiện tại giết chết các ngươi quả thực dễ dàng như trở bàn tay, như vậy các ngươi sẽ chết rất xấu xí, rất thống khổ, nếu tự sát hiển nhiên dễ dàng hơn, nếu như không muốn chết chỉ có thể đến làm chó cho Đế Đình chúng ta, chúng ta sẽ cho các ngươi ăn xương xẩu tốt nhất, ha ha…
Thần thái của Tàng Mục Bắc cao ngạo tới cực điểm, tuy rằng chúng tu sĩ Hư Thiên Tông và Huyền Âm Tông nghe xong vô cùng phẫn nộ, thế nhưng trong tình huống nguy hiểm trước mắt, bọn họ sợ hãi phải đối mặt với tử vong, những lời này tuy rằng cực kỳ cuồng ngạo, nhưng không ít tu sĩ nghe vào, trong lòng có chút do dự khó quyết định.
- Tìm chết cho lão tử…
Đột nhiên thanh âm của Cổ Thần vang lên, pháp bảo phi kiếm đột nhiên xuất hiện trong tay hắn, mạnh mẽ đâm thẳng vào Tàng Mục Bắc, một đạo kiếm cương dài tới hơn hai mươi trượng đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt đã đâm tới trước mặt Tàng Mục Bắc.
Cổ Thần biết rằng, thời gian càng lâu trong lòng mọi người càng nao núng, lập tức nhắc nhở bên tai Hư Tử Uyên một chút, để nàng lưu ý Huyền Âm Tông có thể đánh lén, sau đó trừng mắt với Tàng Mục Bắc, đánh ra một kiếm.
Mọi người đồng thời cả kinh, cho dù là ai cũng không ngờ tới Cổ Thần vào lúc này chủ động khởi xương công kích đối với chúng tu sĩ Tàng gia, Cổ Thần bất quá chỉ có tu vi Trúc Thai hậu kỳ, so với tu vi Dẫn Hồn hậu kỳ của Tàng Mục Bắc kém đủ ba trình tự, khác biệt như vậy, tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ hoàn toàn có thể dễ dàng miểu sát một tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ.
"Tìm chết…"
Nhất thời mọi người đều xuất hiện suy nghĩ này trong lòng, bọn họ xem ra Cổ Thần đang muốn chết.
Thế nhưng tình huống thực tế hoàn toàn khác so với suy nghĩ tất cả mọi người, kiếm cương mà Cổ Thần phát ra tập trung vào mục tiêu Tàng Mục bắc, trong lòng Tàng Mục Bắc nhất thời hoảng sợ, đạo kiếm cương này hắn cảm nhận được uy hiếp so với tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ bình thường xuất thủ còn kinh khủng hơn nhiều.
Khuôn mặt Tàng Mục Bắc ngưng trọng, nhất thời như gặp phải đại địch.
Pháp bảo mộc lăng màu xanh từ mi tâm của Tàng Mục Bắc bay ra, tỏa quang mang chói mắt, mạnh mẽ đập xuống kiếm cương của Cổ Thần.
Đương…
Một tiếng chấn động kịch liệt từ chỗ va chạm phát ra, quang mang chói mắt phân tán thành ba bốn phương tràn lan đi, pháp bảo phi kiếm và pháp bảo mộc lăng hung hăng va đập cùng một chỗ.
Rắc rắc…
Một tiếng vang thanh thúy rất nhỏ từ pháp bảo phi kiếm của Cổ Thần vang lên, nhất thời pháp bảo phi kiếm xuất hiện vết rách rất nhỏ, thế nhưng nhìn qua có thể thấy được, pháp bảo phi kiếm của Cổ Thần chỉ là hạ phẩm, mà pháp bảo mộc lăng của Tàng Mục Bắc chính là một kiện pháp bảo trung phẩm.
Luận về uy lực pháp bảo, pháp bảo mộc lăng hiển nhiên mạnh mẽ hơn pháp bảo phi kiếm rất nhiều.
Bịch bịch bịch…
Thế nhưng tiếng bước chân dồn dập truyền đi, thân thể Tàng Mục Bắc chấn động nhất thời thối lui về phía sau ba bước, một bước mạnh mẽ đạp trên mặt đất đều tạo thành vết nứt nẻ thật sâu như mạng nhện, rất chật vật mới đứng vững được sau khi tiêu tán cỗ lực lượng phản chấn kia.
Tuy rằng cường độ pháp bảo của Tàng Mục Bắc chiếm ưu thế so với pháp bảo phi kiếm của Cổ Thần, thế nhưng uy lực một kiếm này của Cổ Thần khiến hắn phải thối lui ba bước, bất cứ tu sĩ nào cũng có thể nhìn ra được.
Lực lượng Cổ Thần phát huy ra so với Tàng Mục Bắc mạnh hơn nhiều lắm.
Khiếp sợ… Trên mặt chúng tu sĩ lộ ra biểu tình vô cùng khiếp sợ.
Ngoại trừ Hư Tử Uyên và Vân Tuyết, ở đây không có ai từng chứng kiến qua thực lực kinh người của Cổ Thần.
Sao có khả năng? Trên mặt chúng tu sĩ đều lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng nổi.
Một tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ dùng một kiện pháp bảo hạ phẩm dĩ nhiên chấn tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ dùng pháp bảo trung phẩm phải lui lại ba bước? Uy lực một kiếm này dĩ nhiên vượt qua một kích toàn lực của tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ thông thường.
Vô Chân, trưởng lão Huyền Âm Tông nhìn Cổ Thần, tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra.
Xuất phát từ Hư Thiên Tông, khi đó Cổ Thần bất quá chỉ có tu vi Trúc Thai sơ kỳ.
Tiến vào di chi địa cung mười ngày, tu vi của Cổ Thần liền quỷ dị đề cao lên tới Trúc Thai hậu kỳ.
Hiện tại ngay cả tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ cũng bị một kiếm của Cổ Thần chấn động lui về phía sau ba bước?
Năm nay Cổ Thần mới 16 tuổi. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Vô Chân chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, còn có thiên lý nữa hay không đây? Hắn hai mươi hai tuổi bước vào tu vi Dẫn Hồn hậu kỳ cũng đã là một trong hai đại đệ tử thiên tài nhất Hư Thiên Tông.
Thế nhưng Cổ Thần mới chỉ 16 tuổi, thực lực mạnh mẽ vượt quá Vô Chân. Thực lực của Vô Chân và Tàng Mục Bắc tương đương nhau, Tàng Mục Bắc bị một kiếm của Cổ Thần chấn lui mấy bước, như vậy Vô Chân cũng không tiếp được một kiếm vừa rồi.
Cổ Thần nhún vai nói:
- Thực lực như vậy cũng dám nói lời cuồng ngôn, thực không biết sống chết.
Trong mắt Tàng Mục Bắc cho dù sợ hãi, nhưng sát khí càng tăng lên, lớn giọng quát:
- Giết người này, những người khác không quan trọng, dùng hết mọi biện pháp giết người này… Ai có thể đánh chết hắn đó chính là công thần của Đế Đình Đại Doanh, quan to lộc hậu, tài nguyên tu luyện, pháp quyết bí quyết, muốn cái gì cũng được, giết cho ta…
Theo sát tiếng rống to của Tàng Mục Bắc, tất cả tu sĩ Tàng gia, Thần Vu Tông, Thi Hồn Tông đều phát động công kích mãnh liệt đối với Cổ Thần. Vô Chân, Cố Tiêm Trần và Hư Tử Huyên nhất thời đứng hai bên Cổ Thần, thực lực Cổ Thần biểu hiện ra khiến bọn họ thấy được hi vọng, cho dù thực lực không bằng đối phương, nhưng tự bảo vệ mình giết ra ngoài không phải là không được.
Mi tâm Cổ Thần chợt lóe bạch quang, Hàn Cương Ấn lập tức bay ra, hóa thành một mặt tường băng che chắn trước người, nói với Hư Tử Uyên:
- Chú ý phía sau, người Huyền Âm Tông không thể tin tưởng.
Chúng tu sĩ Tàng gia, Thi Hồn Tông, Thần Vu Tông đồng thời công kích ập tới, bất luận là tu sĩ nào cũng lộ rõ sát khí đối với Cổ Thần. Tu vi của Cổ Thần đã khiến bọn họ cảm thấy uy hiếp nghiêm trọng. Ai cũng biết được một Tàng Thiên Cơ đã có bao nhiêu kinh khủng, nếu như lại xuất hiện một Tàng Thiên Cơ khác, không phải bằng hữu mà là địch nhân, như vậy sẽ có uy hiếp to lớn tới mức nào?
Vì vậy trước khi Cổ Thần còn chưa hoàn toàn trưởng thành, trong lòng mọi người đồng thời xuất hiện tâm tư: giết…
Một tiếng nổ vang, công kích của mọi người oanh kích một chỗ đối với Cổ Thần, pháp bảo của mấy người Cổ Thần đều bị đánh văng ngược lại, thân thể cũng không tự chủ được lui lại phía sau mấy bước, đối phương người đông thế mạnh, chiếm ưu thế rất lớn.
Đúng lúc này, ba gã tu sĩ Huyền Âm Tông liếc mắt nhìn nhau, đồng thời xuất thủ, thế nhưng mục tiêu công kích của bọn họ không phải là tu sĩ Tàng gia, Thi Hồn Tông, Thần Vu Tông, mà là Cổ Thần.
Cổ Thần yêu nghiệt tới cấp độ khiến tu sĩ Huyền Âm Tông cũng phải lộ sát khí, huống chi giết chết Cổ Thần còn có thể nhận được hứa hẹn của Tàng Mục Bắc.
Hư Tử Uyên được Cổ Thần nhắc nhở, đã sớm có chuẩn bị, nhất thời phóng ra Cực Quang Bảo Kính.
- Cổ Thần cẩn thận!
Vân Tuyết thấy ba người Huyền Âm Tông công kích dĩ nhiên là đồng thời chọn mục tiêu Cổ Thần, nhất thời sắc mặt trắng bệnh, cấp bách hô lên một tiếng, liền chạy tới đứng chắn giữa ba gã tu sĩ Huyền Âm Tông, một kiện pháp bảo từ mi tâm bay ra che chắn trước người.
Đồng thời hai chưởng tụ tập lại, một quang tráo pháp lực lập tức xuất hiện.
Ầm…
Một tiếng nổ vang, công kích của chúng tu sĩ Huyền Âm Tông đồng thời oanh kích lên người Vân Tuyết, pháp bảo bị chấn vỡ, quang tráo pháp lực thì bị oanh kích biến mất không còn bóng dáng, ba đạo cương khí chưa hết thế đi, tiếp tục lao về phía trước, mạnh mẽ oanh kích lên người Cổ Thần.
- A…
Vân Tuyết hét thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, nhất thời thân thể văng ngược phía sau, rơi xuống trước mặt Cổ Thần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...