Tiểu Bạch giơ hai tay lên, nhìn trái, nhìn phải, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn lộ nụ cười, hai bước đã chạy tới trước mặt Cổ Thần, tay đặt lên đầu vai Cổ Thần. Cổ Thần hài lòng cười nói:
- Tiểu Bạch tiến hóa, Tiểu Bạch rốt cuộc cũng tiến hóa, ha ha....
Cổ Thần ôm lấy eo Tiểu Bạch kéo nàng xuống rồi nói:
- Ngươi hiện tại là người không phải hồ ly, là người, không thể lại đứng trên vai ta được nữa.
Tiểu Bạch nhất thời lắc đầu, hai tay ôm lấy Cổ Thần liều mạng nói:
- Tiểu Bạch thích ngồi trên đầu Cổ Thần, cũng thích ngồi trên vai Cổ Thần.
Từ những động tác của Tiểu Bạch có thể thấy hồ tộc trời sinh thiên phú nữ tính.
Cổ Thần nhăn nhó nói:
- Từ hôm nay trở đi ngươi sẽ phải thay đổi thói quen cũ, ngươi nếu đã hóa thành hình người. Ta là nam, ngươi là nữ, tự nhiên cần phải bảo trì khoảng cách nhất định.
Tiểu Bạch nháy mắt mấy cái rồi nói:
- Tiểu Bạch chỉ muốn là hồ ly a!
Cổ Thần im lặng một hồi rồi nói:
- Theo ta thấy ngươi đã trở thành người rồi.
Tiểu Bạch hai mắt rưng rưng nói:
- Tiểu Bạch còn muốn tiếp tục làm hồ ly a.
Nói xong một làn sương trắng tỏa ra, Tiểu Bạch lại biến thành một tiểu bạch hồ, sau đó nó liền nhảy lên đầu vai Cổ Thần nói:
- Như vầy Tiểu Bạch không phải là có thể lại được ngồi trên đầu, trên vai Cổ Thần sao?
Cổ Thần nhún vai biểu thị bất lực.
- Hì hì vai Cổ Thần thật thoải mái.
Tiểu Bạch vui mừng nói.
Cổ Thần liếc mắt nhìn Tiểu Bạch nhưng cũng chỉ có thể mặc cho Tiểu Bạch muốn làm gì thì làm.
Tiểu Bạch vừa mới biến hóa, toàn bộ sự chú ý của hắn đều tập trung trên người nàng. Hiện tại lúc này ánh mắt của hắn cũng chuyển dời đến thi thể Kim Sư thú.
Kim giáp của Kim Sư thú nay có thể chống lại được một hai lần công kích của pháp bảo hạ phẩm. Lực phòng ngự rất mạnh, nếu luyện chế nhuyễn giáp quả thực rất tốt.
Quý giá nhất chính là mấy kim nha của Kim Sư thú và tứ trảo của nó. Ngay cả pháp bảo trung phẩm cũng có thể chống đỡ. Ngày sau luyện ra pháp bảo, chí ít cũng có thể bồi luyện được trung phẩm trở lên, là tài liệu luyện khí vô cùng trân quý.
Cổ Thần không lãng phí, hắn thu hết lân giáp của Kim Sư thú cùng với cự trảo, kim nha vào trong Càn Khôn Trạc, lúc này mới tiếp tục đi vào trong thông đạo cửa băng.
Đi qua cửa băng, hiện giờ thông đạo không còn chỉ là cương thạch mà toàn bộ đều là bạch băng kỳ hàn không gì sánh được. Trách không được Kim Sư thú đối với Tử Diễm Băng Viêm của Cổ Thần lại có thể miễm dịch. Cho dù là ai sống lâu tại một địa phương lạnh giá như vậy thì cho dù ngây ngốc đi chăng nữa cũng không còn sợ hàn khí.
Tường, nền, đỉnh thông đạo đều do bạch băng kết thành, trên đỉnh còn có sương trắng lơ lửng, dày đặc.
Thông đạo này thẳng tắp về phía trước, bất quá sương trắng có ở khắp mọi nơi, mắt thường không thể nào nhìn quá được mười trượng. Cổ Thần dùng thần thức điều tra một phen mới biết được thần thức ở đây cũng bị hạn chế không thể nào dò xét quá ba trượng, không thể nào kéo dài thêm được nữa. Còn không cả bằng dùng mắt thường mà quan sát.
- Nơi này có chút kỳ quái.
Cổ Thần dừng lại nhìn sương trắng phía trước nói.
Ánh mắt Tiểu Bạch cũng nhìn về phía trước, trong sương trắng chợt lóe lên nói:
- Phía trước năm trượng trượng vật gì cũng không có, thông đạo chuyển hướng quanh co.
Cổ Thần kỳ quái nhìn Tiểu Bạch nói:
- Ngươi dĩ nhiên lại có thể nhìn xa như vậy.
Tiểu Bạch dương dượng tự đắc, mỉm cười. Có Tiểu Bạch quán sát phía trước, thấy không có dấu hiệu gì nguy hiển, trong lòng Cổ Thần cũng loại bỏ được phần nào lo lắng, cước bộ thong thả đi về phía trước.
Mới đi qua được hai mươi trượng thì Tiểu Bạch đột nhiên kinh hô nói:
- Ai nha... Cửa băng đã đóng lại.
- Cái gì? Cổ Thần quay đầu lại chỉ nhìn thấy dưới mười trượng đều sương trắng, hắn nhất thời quay đầu lại đi về phía cửa băng.
Đi được hai mươi trượng, nhưng không có nhìn thấy sự tồn tại của cửa băng, trong lòng Cổ Thần cả kinh nói:
- Tiểu Bạch, cửa băng ở nơi nào?
Tiểu Bạch chỉ vào phía trước nói:
- Chính là chỗ này a, còn hai mươi trượng nữa mới đến.
Cổ Thần lần thứ hai đi về phía trước nói:
- Vẫn Không có?
- Nha… Cổ Thần đi tiếp a?
Tiểu Bạch kinh ngạc nói:
- Cửa băng vẫn còn xa lắm.
Cổ Thần thầm kêu không hay, lọt vào ảo trận rồi.
Nhanh chóng lấy địa đồ địa cung ra nhìn một lượt. Cổ Thần nhìn về phía tầng thứ chín, không có phương pháp hành tẩu chỉ có mấy từ "một đường đi thẳng về phía trước".
Cổ Thần thầm nghĩ:
"Dù sao thì phía sau cũng không có lối ra, cũng chỉ còn cách liều mạng."
Đi về phía trước, rất nhanh hắn đã đi quá năm mươi trượng, quả nhiên như Tiểu Bạch nói, thông đạo chuyển hướng về phía bên trái.
Cổ Thần cũng theo thông đạo mà đi tiếp, không ngừng đi về phía trước. Mặt dù nơi này hàn khí kinh người nhưng mà Cổ Thần có Tử Diễm Băng Viêm, căn bản là không có cảm giác. Cho dù hàn khí có xâm nhập thân thể đi chăng nữa thì Tử Diễm Băng Viêm cũng ngay lập tức thôn phệ để hàn khí của Tử Diễm Băng Viêm mạnh hơn một ít.
Đi thêm hai mươi trượng nữa, Tiểu Bạch lại kinh sợ hô lên một tiếng:
- Thông đạo phía sau đã đóng lại.
Cổ Thần khẽ nhíu này, hắn quay người về phía sau, quả nhiên như trong lòng dự đoán. Lần này Cổ Thần cũng không có quay về, một mực đi về phía trước. Băng tuyết thông đạo này tựa hồ cũng chỉ có thể đi về phía trước, hết thảy đều là một đi không trở lại.
Cổ Thần không nghĩ ngợi nhiều nữa mà tiếp tục đi về phía trước. Trong lòng hắn vẫn duy trì cảnh giác cao độ. Nơi này vô cùng kỳ quái, hiển nhiên là không được an toàn. Từ khi tiến nhập cho tới nay thì ngoài một Kim Sư thú ra cũng không có gặp qua bất kỳ nguy hiểm nào.
Nếu cửa băng dẫn tới hạch tâm của tầng thứ chín, ở hạch tâm nguy hiểm trùng trùng. Ở trong cửa băng hiển nhiên cũng không khá hơn là mấy. Vừa đi vừa suy nghĩ, thông đạo cửa băng một lần nữa lại chuyển hướng về phía bên phải. Cho dù là thông đạo có chuyển hướng như thế nào đi chăng nữa thì Cổ Thần vẫn đi về phía trước. Đến bây giờ hắn không còn biết được đã đi được cự ly bao xa nhưng mà Cổ Thần có thể chắc chắn rằng mình đã đi được một ngày.
Lúc này Tiểu Bạch đứng trên vai Cổ Thần đột nhiên thét lên kinh hãi:
- Ai nha... Cổ Thần, phía trước có người!
- Cái gì?
Trong lòng Cổ Thần đột nhiên cả kinh. Có lầm hay không nơi này làm thế nào có khả năng có người? Chẳng lẽ còn có người tiến vào tầng thứ chín còn sớm hơn chính mình.
Thế nhưng nếu có người tiến vào thì làm sao Kim Sư thú lại có thể để cho hắn đi qua.
Nếu như không có người khác tiến vào thì trong địa cung bị phong ấn một nghìn năm này mà có người chẳng phải nói người kia cũng đã sống quá nghìn năm sao?
Nghĩ như thế, trong lòng Cổ Thần nhất thời mọc lên một cỗ hàn ý. Người có thể sống một nghìn năm này là ai, người này hoàn toàn mà một lão quái vật.
- Hay là còn có địa phương nào khác có thể tiến vào trong thông đạo?
Cổ Thần không tin có người có thể sống trên một nghìn năm. Hắn lại một lần nữa mở địa đồ ra. Sự thực chức minh ngoại trừ thông đạo mà Cổ Thần vừa đi thì cũng không còn nơi nào khác có thể tiến vào.
Trong lòng Cổ Thần lại hiện ra hàn ý hỏi:
- Tiểu Bạch, bộ dáng người nọ như thế nào?
Từ sau tiếng kinh hô của Tiểu Bạch, Cổ Thần đình chỉ cước bộ, không tiếp tục đi về phía trước.
Tiểu Bạch nhìn về phía trước nói:
- Một thân mặc trường bào bạch y, đầu tóc bạc phơ. Nhưng bộ dạng lại chỉ là một thanh niên hai mươi mấy tuổi. Người phía trước cách năm mươi trượng, hình như không có thấy Cổ Thần và Tiểu Bạch.
- Bạch y? Tóc bạc? Hai mươi mấy tuổi?
Trong đầu Cổ Thần suy tư, nhưng hắn không có bất kỳ tin tức gì về người này. Có thể kết luận cũng không phải là nhân vật của các thế lực khác tiến vào trong di chỉ địa cung này.
Cổ Thần đứng ở đây, trong đầu lại suy tư, tiền phương có lão quái vật, làm sao bây giờ? Tiếp tục đi hay không đi?
Xoay người nhìn lại, cái địa phương quái quỷ này quay lại căn bản là thể tiến thêm một bước. Chỉ có đi về phía trước ngoài ra không còn có bất kỳ phương pháp nào khác.
Suy tư một chút về vấn đề này. Cổ Thần căn bản không có lựa chọn chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước hai mươi bước. Lúc này Tiểu Bạch vui vẻ nói:
- Phía trước có một gian phòng. Cổ Thần và Tiểu Bạch đi tới.
"Gian phòng?"
Trong lòng Cổ Thần khẽ động, dừng cước bộ, hắn lại lấy địa đồ ra coi lần nữa, đúng là phía cuối thông đạo cửa băng là có một gian phòng. Tựa hồ từ gian phòng này đi ra là có thể thấy được địa cung ở tầng thứ chín. Bạn đang đọc truyện được tại
Thu hồi lại địa đồ, Cổ Thần tiếp tục đi về phía trước. Đi được ba mươi trượng thì thấy phía trước trống trải, quả nhiên hắn đã đi ra khỏi thông đạo hàn băng. Hiện giờ bản thân Cổ Thần ở trong một sơn động rộng chừng năm mươi trượng.
Cổ Thần đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, cách hai mươi hai mươi trượng có một thanh niên một thân bạch y, tóc bạch đang đứng ở nơi đó, cũng đánh giá Cổ Thần.
Thấy Cổ Thần, mặc dù người thanh niên kinh ngạc nhưng cũng lộ ra vẻ tươi cười kinh hỉ.
Hai người tựu cứ như vậy nhìn nhau. Đột nhiên ánh mắt người thanh niên rơi xuống đầu vai của Cổ Thần kinh hô một tiếng:
- Mê Thiên Hồ?
- Chi....
Tiểu Bạch nhe răng trợn mắt, thét lên một tiếng thét chói tai đối với người thanh niên tóc bạc mặc bạch y.
Cổ Thần nghe vậy, trong lòng cả kinh, hắn cũng chỉ biết Tiểu Bạch là một Huyết Quan Hồ, về phần Mê Thiên Hồ, cho tới bây giờ hắn cũng chưa bao giờ nghe qua. Nghe tên tựa hồ địa vị của Mê Thiên Hồ trong hồ tộc tương đối cao, ánh mắt Cổ Thần nhất thời lộ ra một tia nghi hoặc.
Người thanh niên mặc bạch y cười ha ha nói:
- Mê Thiên Hồ, ngươi cũng không cần phải giả bộ a? Ngươi nghĩ rằng ta không biết rằng ngươi có thể nói chuyện sao? Nhìn qua tu vi của ngươi hẳn là đã đến giai đoạn tiến hóa đi? Thế nào vẫn còn đậu trên vai của ngươi khác?
Nói xong, người thanh niên mặc bạch y lại lắc lắc đầu nhìn Tiểu Bạch nói:
- Ngươi là một mẫu hồ, cả ngày ngồi trên vai người khác, ngươi không thấy xấu hổ?
Từng câu nói của người thanh niên mặc bạch y rơi vào trong tai Cổ Thần từng câu từng chữ như sấm sét lôi đình. Người thanh niên này chỉ liếc mắt nhìn qua là có thể nhận ra tu vi và lai lịch của Tiểu Bạch. Điều này ngay cả hai tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh như Vô Thủy tông chủ Hư Thiên Tông cùng với Thiên Huyền Tử tông chủ Huyền Âm Tông cũng đã gặp qua Tiểu Bạch nhưng căn bản không thể nào phát hiện ra được.
Đối với người này Cổ Thần tràn ngập cảnh giác. Nhất thời trong lòng sản sinh ra một cỗ áp lực. Cỗ áp lực này coi như là kiếp trước hắn đối mặt với Tàng Thiên Cơ cũng không nghiêm trọng như vậy.
Tiểu Bạch thì ngược lại cũng không suy nghĩ gì nhiểu, thấy người thanh niên mặc bạch y nói như vậy, cũng không có làm bộ nữa mà nói:
- Tiểu Bạch thích ngồi trên vai Cổ Thần, quản tên đầu bạc ngươi đánh rắm làm gì?
- Tiểu Bạch....!!!
Cổ Thần khẽ quát, người thanh niên mặc bạch y này cũng không thể đắc tội, Cổ Thần ôm quyền nói:
- Tại hạ Cổ Thần, xin hỏi tiền bối.....
- Tiền bối?
Người thanh niên mặc bạch y hú lên quái dị, nói:
- Đừng có gọi ta là tiền bối, thoạt nhìn ta so với ngươi cũng không hơn bao nhiêu tuổi đâu. Còn tên của ta, ta nghĩ ngươi có thể gọi là Ngô Tinh, người khác đều gọi ta là Bạch Y Ngô Tinh.
Cổ Thần thầm nghĩ kỳ quái nhìn Bạch Y Ngô Tinh: người này hiển nhiên là ở đây đã ngây ngốc cả nghìn năm, nếu không làm sao ngay cả tên mình cũng phải suy nghĩ?
Thấy người này đối với tên của bản thân mình mà còn phải suy nghĩ như vậy, Cổ Thần cũng không có thắc mắc gì nhiều. Dù sao thì trong tu chân giới, tính cách tu sĩ không thể nào đoán biết được. Không ít người tâm tình hào hiệp đối với bối phận không thèm để ý và ngược lại.
Thấy người này không có ác ý, Cổ Thần lại hỏi:
- Xin hỏi, đạo hữu đã tiến vào nơi đây bao lâu rồi?
Bạch y Ngô Tinh hồi tượng lại một lúc rồi nói:
- Bao lâu... Ai, ta cũng không biết nữa, cũng đã rất nhiều năm?
Nói xong trên mặt hắn lại lộ ra một tia hưng phấn tươi cười nói:
- Bất quá mấy năm nay ta cảm thấy quá tịch mịch, ha ha... Một người ở một mình lâu như vậy không cô đơn mới là lạ. Thực không nghĩ tới địa phương quỷ quái này cư nhiên còn có người tiến đến. Sau này có ngươi ở đây cùng với ta, xem ra nơi này ngày sau sẽ có thêm nhiều hứng thú.
Cổ Thần nghe lời Ngô Tinh nói như vậy thì trong lòng không nhịn được thầm nghĩ:
"Hắn thế nào cứ ở trong này không đi ra? Có thể sống quá nghìn năm, chí ít cũng là Mệnh Tuyền Cảnh Minh Khiếu hậu kỳ đỉnh phong. Nếu như đi ra bên ngoài, chỉ cần động chân động tay thôi là cả tu chân giới run rẩy."
Trong lòng vừa nghĩ, Cổ Thần liền hỏi:
- Nếu như sợ hãi tịch mịch, tại sao đạo hữu không có rời khỏi nơi này?
- Rời khỏi?
Ngô Tinh kỳ quái liếc nhìn Cổ Thần nói:
- Ngươi đã đến nơi này còn muốn rời khỏi?
Thấy Ngô Tinh biểu tình có chút kỳ quái, Cổ Thần nhất thời cảm thấy không ổn nói:
- Lẽ nào? Không thể rời khỏi sao?
- Ha ha......
Ngô Tinh cười nói:
- Ta lúc vừa mới vào đây cũng đã nghĩ rời khỏi. Thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui... Không biết đã nghĩ bao lâu, nhưng ta không thể nào tìm được lối ra, cuối cùng thì ta cũng ở đây tới giờ, quen rồi.
- Cổ Thần còn có việc phải làm, ai muốn ở đây tạo thói quen ngây ngốc cơ chứ.
Tiểu Bạch ở trên vai Cổ Thần nói.
Ánh mắt Ngô Tinh rơi trên người Tiểu Bạch, ánh mắt lộ ra một tia kỳ quái nói:
- Mê Thiên Hồ, ngươi cũng nghĩ rằng có thể đi ra ngoài sao?
- Vì sao?
Tiểu Bạch hỏi.
Ngô Tinh nhún vai, ánh mắt nhìn Cổ Thần và Tiểu Bạch nói:
- Các ngươi lẽ nào không thấy nơi này chính là một nhà giam.
- Nhà giam?
Cổ Thần cùng Tiểu Bạch cùng kêu lên cả kinh nói.
Ngô Tinh lãnh đạm nói:
- Nếu như không phải là nhà gian thì ta sao lại chịu ở trong này lâu như vậy? Lúc đầu ta nghĩ người của Cực Băng Tông không lâu sau sẽ tới đây, nhưng cuối cùng lại không thấy đâu, có khả năng đã quên mất lão tử ta ở đây rồi
- Cực Băng Tông?
Ngô Tinh nói khiến Cổ Thần kinh ngạc.
Cực Băng Tông là một trong những tông môn thượng cổ, thực lực vô cùng mạnh mẽ, tại một đoạn thời gian có thể so sánh với tam đại thánh địa. Trong Cực Băng Tông cao thủ vô số, uy danh vang vọng Cổ Hoang đại lục. Cuối thời kỳ thượng cổ, theo chư tử bách thánh biến mất thì Cực Băng Tông cũng biến mất một cao thủ đứng đầu. Các tu sĩ trong tông lúc này chi làm hai phái, Cực Băng Tông cũng vì như thế mà chia làm hai.
Băng Thần Tông và Tà Băng Tông chính là hai phái chi nhánh tách ra từ Cực Băng Tông. Tuy rằng pháp quyết, công pháp gần nhau nhưng một bên hướng chính đạo, một bên hướng ma đạo. Quả thực là hai con đường khác nhau.
Cổ Thần nhìn Ngô Tinh, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt. Trong mắt hắn không ngừng kinh ngạc. Thời gian Cực Băng Tông tồn tại cho đến nay đã rất lâu rất lâu. Ngô Tinh đã xuất hiện tại thời đại đó, chẳng phải nói người này đã sống ngoài vạn năm rồi sao.
Cổ Thần hít một ngụm khí lạnh, tu vi người này rất có thể là Độ Hư cảnh.
Thấy ánh mắt kinh ngạc của Cổ Thần, Ngô Tinh kỳ quái nhìn Cổ Thần nói:
- Có vấn đề gì sao?
Cổ Thần hỏi:
- Ngươi thật không nhớ rõ ngươi đã ở chỗ này qua bao nhiêu năm sao.
Ngô Tinh mỉm cười nói:
- Làm sao tính toán một năm lại một năm, ai, có lẽ cũng chỉ mới mấy trăm năm hay hơn nghìn năm!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...