Chân Tiên


Hoàng Dược Tiên nuốt nước bọt, hồi hộp hỏi: - Cổ Thần, ngươi nói lại lần nữa, lúc nãy ta nghe không rõ.

Cổ Thần mỉm cười, nói: - Đệ tử cần linh tâm thảo, tử nguyên hoa, hoàng tinh chi trưởng thành năm trăm năm trở lên, mỗi loại một gốc.

Tiếng Cổ Thần một lần nữa đáp xuống xuống tai mọi người, vẫn âm vang như sấm rền, khiến màng nhĩ họ không khỏi lùng bùng.

Hoàng Dược Tiên vẫn có chút không tin, hỏi: - Ngươi muốn luyện loại đan dược gì?

- Nguyên linh đan cực phẩm... Cổ Thần gật đầu nói.

Hoàng Dược Tiên nhìn Cổ Thần, Hoàng Phủ Cực sớm đã bị ông ném ra chín tầng mây xanh, đệ tử mới nhập môn này nói muốn luyện nguyên linh đan cực phẩm khó nhất trong đan dược lục phẩm?

Là thật sao? Hoàng Dược Tiên không khỏi tự hỏi mình, ông lắc lắc đầu, nói: - Cổ Thần, nguyên linh đan cực phẩm, là ai dạy ngươi?

Cổ Thần nói: - Là Tử Uyên sư tỷ.

Nói đoạn, Cổ Thần quay đầu nhìn Hư Tử Uyên mỉm cười.

Lúc nãy ngồi cạnh Vô Chân, Hư Tử Uyên chẳng có lấy một nụ cười, nhưng Cổ Thần vừa nhìn sang hướng ấy, nàng lập tức tặng cho hắn một nụ cười ngọt ngào, gật gật chào.

Cổ Thần lập tức cảm nhận một ánh mắt sắc như dao quét qua mặt mình, chắc chắn là Vô Chân đang nổi máu ghen tị, hắn nói chuyện với Hư Tử Uyên lâu như vậy mà Hư Tử Uyên chẳng thèm mỉm cười với hắn.

Vậy mà... Với Cổ Thần nàng lại có thể cười ngọt ngào đến vậy?

Thấy Hư Tử Uyên gật đầu, Hoàng Dược Tiên cuối cùng cũng tin Cổ Thần có thể luyện ra đan dược lục phẩm, chỉ có điều, ông vẫn cảm thấy có chút phiêu phiêu, nhập môn mới được một năm mà luyện ra đan dược lục phẩm, trong lịch sử Bách Thảo Phong, có lẽ cũng chỉ có vị thủ tọa đầu tiên, Đan Tử tông sư mới có thiên phân đó?

- Lấy linh dược mà Cổ Thần cần ra đây... Hoàng Dược Tiên cất lời.



Là thật...? Là thật sao...?

Các đệ tử thấy Hoàng Dược Tiên sai người đi lấy linh dược, tròn mắt ngạc nhiên, đệ tử nhập môn mới được một năm mà đã trở thành đan dược sư lục phẩm, hơn nữa, còn luyện nguyên linh đan cực phẩm mà hơn chín mươi phần trăm đan dược sư lục phẩm đều không luyện được.

Người chấn động nhất có lẽ phải là Hoàng Phủ Cực, lúc mới bước xuống, đi qua chỗ Cổ Thần hắn còn lộ ra một nụ cười giễu cợt, không ngờ Cổ Thần vừa lên đã tuyên bố sẽ luyện đan dược lục phẩm?


Giữa hai phẩm cấp đan dược sư là vô số trở ngại không thể vượt qua, đan dược tứ phẩm sư không thể luyện ra đan dược ngũ phẩm, cho nên dù chỉ kém một cấp nhưng địa vị giữa các đan dược sư vẫn khác nhau rất nhiều.

Vậy đan dược tứ phẩm sư kém đan dược sư lục phẩm sẽ là bao xa?

Điều này không phải là thật... Chắc chắn không phải là thật...

Hoàng Phủ Cực tự lẩm bẩm trong miệng: Hắn không thể luyện được, hắn sẽ làm hỏng linh dược và bị chủ tọa sư bá trách mắng...

Đại hội luyện đan, đệ tử có thể tự báo lên đan dược mà mình muốn luyện, tông môn sẽ cung cấp linh dược, nhưng... nếu như luyện đan thất bại, làm hỏng linh dược, sẽ bị tông môn trách cứ.

Bởi vậy, trên đại hội luyện đan, đệ tử muốn luyện đan dược gì, trên cơ bản phải chắc chắn mình có thể luyện ra đan dược đó, chứ không bao giờ thử cái mới.

Không ít người cũng ôm tâm tư như Hoàng Phủ Cực, nghĩ là Cổ Thần coi luyện đan đại hội như trò trẻ con, họ căn bản không tin, một đệ tử mới nhập một năm có thể luyện ra đan dược lục phẩm, hơn nữa còn là nguyên linh đan cực phẩm.

Không ít đệ tử áo lam nhập môn hơn hai mươi lăm năm, ngay cả đan dược ngũ phẩm cũng không luyện được, trong khi Cổ Thần mới nhập môn một năm, liệu có làm được không?

Do dù là thiên tài luyện đan Hư Tử Uyên cũng phải mất thời gian ba năm mới thành đan dược sư lục phẩm, Cổ Thần mới nhập môn một năm, liệu có làm được không?

Không... không thể... hắn nhất định thất bại.

Không chỉ là chấn động, mà còn có cả ghen tị, các đệ tử đều không tin, Cổ Thần có thể luyện ra nguyên linh đan cực phẩm.

Không nói các đệ tử, phụ trách của mười bốn dược đỉnh còn lại cũng tạm thời bảo đệ tử dừng công việc luyện đan, đi đến vị trí dược đỉnh số 1, Cổ Thần, trở thành trung tâm chú ý của tất cả tu sĩ trên quảng trường Bách Thảo Phong.

Không nói đệ tử không tin, ngay cả các vị trưởng lão cũng mặt đầy hoài nghi, Hoàng Dược Tin thì nửa tin nửa ngờ, vừa kinh hỉ lại vừa nghi hoặc... nếu như đúng là đệ tử này mới chỉ nhập môn một năm mà đã trở thành đan dược sư lục phẩm, thì đúng là không thể tin nổi.

Nếu như không phải là Đan Tử tổ sư lão chuyển thế trùng sinh, không ai có thể trong vòng một năm trở thành đan dược sư lục phẩm? Hoàng Dược Tiên thầm nghĩ.

Chỉ có Hư Tử Uyên là vẫn giữ sắc mặt bình thường, miệng tỉm tủm cười. Chỉ có nàng mới biết, nguyên linh đan cực phẩm có là gì? Trong bàn tay yêu nghiệt của Cổ Thần, đan dược thai nguyên đan thất phẩm, một năm cũng có thể luyện ra...

Cũng có một người, tỏ vẻ khó chịu với Cổ Thần, trong mắt Vô Chân, cho dù Cổ Thần có thể luyện ra đan dược cao cấp, không có thực lực cường hãn cũng chỉ là một kẻ yếu đuối biết luyện đan mà thôi, kẻ mạnh thực sự, là kẻ có cảnh giới tu vi vô cùng cường hãn. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn

Mặc dù là Hoàng Phủ Hạo cảnh báo, nhưng đã qua miệng Vô Chân mà còn có người dám làm trái, Vô Chân cảm thấy rất không vui. Đệ tử Hư Thiên Tông, trừ đại sư huynh Vân Phiêu Trần ra, không ai dám làm trái ý hắn, cho dù là tiên căn thượng phẩm Hoàng Phủ Cực, thấy hắn cũng phải tỏ ra cung kính, nghe lời răm rắp.

Tất cả mọi ánh mắt đều đang dồn về phía Cổ Thần. Cổ Thần không hề có vẻ không thích ứng, đã có đệ tử mang linh dược đến cho hắn. Cổ Thần nhận lấy, đặt sang một bên, bắt đầu luyện đan.


Cổ Thần dùng Chân khí tiên thiên vận hành Hư Viêm Quyết, tay trái giơ ra, đặt dưới dược đỉnh, một ngọn diễm như có như không xuất hiện giữa lòng bàn tay, hóa thành vài thước lớn nhỏ, bao phủ toàn bộ phần đáy đỉnh.

- Hỏa lực Hư Viêm Quyết cửu trung...?

Có người hô lên thất thanh, có nhầm không vậy, dùng hỏa lực Hư Viêm Quyết cửu trùng luyện đan, hơn nữa, còn là luyện đan dược lục phẩm, e rằng, chỉ có đan dược sư thất phẩm mới có hi vọng làm được điều đó?

Hoàng Dược Tiên và các trưởng lão Bách Thảo Phong đều trợn mắt há miệng, nhất là Văn Sư Hào, miệng há ra to nhất, gần như có thể nuốt chửng một quả trứng gà. Cho dù là hắn luyện nguyên linh đan cực phẩm, cũng không dám dùng hỏa lực cửu trùng...

Linh tâm thảo, tử nguyên hoa, hoàng tinh chi trưởng thành năm trăm năm trở lên... hàm lượng linh khí ẩn hàm trong mỗi loại linh thảo đều rất nhiều, lúc luyện dược, chỉ cần không cẩn thận là có thể làm dược đỉnh nổ tung.

Các trưởng lão trong lòng đều cảm thấy sợ hãi, họ luyện nguyên linh đan cực phẩm, thường chỉ dùng hỏa lực lục hoặc thất trùng Hư Viêm Quyết, nhưng, Cổ Thần lại dùng hỏa lực cửu trùng...

Các đệ tử dụi dụi mắt, không dám tin vào mắt mình, Hỏa lực Hư Viêm Quyết cửu trung? Cho dù là luyện đan dược nhất phẩm, họ cũng không dám dùng hỏa lực cửu trung.

- Có phải hắn là một kẻ ngốc đến cực điểm không? Hay là một thiên tài yêu nghiệt đến cực điểm?

Trong lòng mọi người đều đang nghĩ vậy.

Hỏa lực Hư Viêm Quyết cửu trùng, rất nhanh dược đỉnh bị nướng đỏ rực, Cổ Thần sắc mặt bình thản, không nhanh không chậm, nhìn dược đỉnh, động tác trên tay rất nhanh, đột nhiên, Cổ Thần vung tay, linh dược bên cạnh mất đi một gốc, qua nửa cây nhanh, tay phải Cổ Thần lại vung lên một cái, linh dược bên cạnh lại mất đi một gốc...

Cứ như vậy hết hai cây nhanh, toàn bộ chủ dược bên cạnh đã được Cổ Thần ném hết vào dược đỉnh, đột nhiên, tay trái Cổ Thần rút ra, hư viêm trong tay biến mất, Cổ Thần giơ tay lấy, viêm đan dược màu lam nhạt nằm gọn ghẽ trong hộp thuốc.

Cổ Thần đứng dậy, đi về phía Hoàng Dược Tiên, đưa đan dược cho hắn rồi nói: - Nguyên linh đan cực phẩm, mời thủ tọa sư bá kiểm nghiệm.

Cái gì? Hắn.... luyện xong rồi sao?

Mọi người không ai là không giật mình, trước sau chỉ mất chưa đến thời gian ba nén nhang, vậy mà… Vậy mà đã luyện ra một viên nguyên linh đan cực phẩm?

Tốc độ này có nhanh quá không vậy? Cho dù là luyện tụ nguyên linh dịch, phần lớn đệ tử cũng không đạt tới tốc độ này, nhưng, tụ nguyên linh dịch và nguyên linh đan cực phẩm so với nhau đúng là khác xa mười vạn tám ngàn dặm...

Các trưởng lão và các đệ tử đều đang lộ vẻ chờ đợi, chờ Hoàng Dược Tiên đánh giá đan dược, nhưng, trong lòng họ đều rỡ, không có nổ lò, cho dù là luyện ra nguyên linh đan cực phẩm không đạt tiêu chuẩn thì vẫn là một trình độ tương đối lợi hại.

Có thể đạt đến trình độ đó, luyện nguyên linh đan thượng phẩm, hoàn toàn không thành vấn đề, nên, bất luận viên đan dược cực phẩm do Cổ Thần luyện ra tốt xấu thế nào, cho dù là không đạt tiêu chuẩn, thì hắn vẫn áp đảo Hoàng Phủ Cực.


Hoàng Dược Tiên nhận hộp thuốc, giơ ngang mặt quan sát, dần dần hai tay chuyển sang run rẩy, hô hấp cũng không ổn định, biểu tình trên mặt, từ kinh ngạc sang kinh hỉ rồi đến chấn động... cuối cùng, chuyển sang trợn mắt há mồm, nhìn viên nguyên linh đan cực phẩm với vẻ khó tin.

Nhìn biểu tình của Hoàng Dược Tiên, không ai đoán ra được điều gì, nhưng, rõ ràng, phẩm chất của viên nguyên linh đan cực phẩm đó tuyệt đối không thấp, nếu không Hoàng Dược Tiên đã không lộ ra biểu tình kinh hỉ.

- Rốt cục là đạt đến phẩm chất gì? Là loại tốt?

- Không lẽ là loại xuất sắc? Không lý nào chứ?

...

Một lúc lâu sau, Hoàng Dược Tiên mới hồi phục lại từ tâm trạng chấn động, nhìn Cổ Thần, mắt đầy vẻ mừng rỡ, cao giọng nói: - Nguyên linh đan cực phẩm, loại hoàn hảo.

Xoạt...

Mọi người chỉ cảm thấy tai mình ù đi, sau đó, cả thế giới như im lặng.

Loại hoàn hảo?

Phần lớn đan dược sư luyện đan dược, chỉ có thể đạt tiêu chuẩn mà thôi, số đan dược sư có thể luyện ra đan dược loại tốt thường là khá nhỏ và chỉ có rất ít đan dược sư mới có thể luyện ra đan dược loại xuất sắc.

Loại hoàn hảo, mười đan dược sư, cũng khó tìm ra một người có thể luyện ra đan dược hoàn chỉnh, đan dược hoàn chỉnh *có thể phát huy một trăm phần trăm dược lực linh dược, không để linh khí trong linh dược thất thoát chút nào, độ khó và vô cùng cao.

Nhưng, đan dược do Cổ Thần luyện ra, là loại hoàn hảo, hơn nữa còn là nguyên linh đan cực phẩm hoàn hảo, một đan dược sư tam phẩm dễ dàng luyện ra đan dược nhất phẩm hoàn hảo thì cũng có thể luyện ra đan dược nhị phẩm hoàn hảo.

Nhưng tuyệt đối không thể luyện ra đan dược tam phẩm hoàn hảo.

Nghe Hoàng Dược Tiên nói, không chỉ các đệ tử chấn động mà các trưởng lão cũng kinh ngạc vô cùng, Tôn Thường nhìn Cổ Thần không giấu nổi niềm vui trong mắt, ban đầu hắn không để Lâm Nhược Phong mang Cổ Thần đi Ẩn Kiếm Phong là muốn hắn thay mình quản lý vườn thuốc, ai ngờ lại giữ lại cho Bách Thảo Phong một đan dược sư thiên tài yêu nghiệt đến cực phẩm?

Văn Sư Hào hoàn toàn chết lặng, nếu như để hắn ra tay luyện đan, mười lần may ra mới có hai lần luyện ra nguyên linh đan cực phẩm loại hoàn hảo. Trình độ yêu nghiệt của Cổ Thần khiến hắn không sao tin nổi.

Hoàng Dược Tiên lớn tiếng tuyên bố nói: - Cổ Thần, luyện ra cực phẩm nguyên linh dược nguyên linh đan cực phẩm, là đan dược sư lục phẩm, Hoàng Phủ Cực, là đan dược tứ phẩm sư, bản phong hôm nay, thu một đan dược sư thiên tài, và thu được một đan dược sư thiên tài cực điểm... Cuộc thi này, Cổ Thần giành chiến thắng.

Cổ Thần cười sung sướng, nhìn Hoàng Phủ Cực chắp tay nói: - Hoàng Phủ sư đệ, đa tạ.

- Thua... ta thua... Hoàng Phủ Cực đầu óc hỗn loạn, hắn không thể tin nổi, việc hắn một năm trở thành đan dược tứ phẩm sư đã được Văn Sư Hào hết lời tán thưởng, là luyện đan tuyệt thế thiên tài.

Vậy mà... luyện đan tuyệt thế thiên tài hắn, lại đụng phải một Cổ Thần còn thiên tài hơn... Không, phải nói là yêu nghiệt đến cực điểm mới đúng.

Đan dược tứ phẩm sư với đan dược sư lục phẩm, không chỉ bại, hơn nữa còn là đại bại, bại hoàn toàn...

Lúc này mọi ánh mắt chế giễu đều đã hướng về phía Hoàng Phủ Cực, Cổ Thần nhìn lướt qua chỗ Vô Chân, sau đó nói với Hoàng Phủ Cực: - Hoàng Phủ sư đệ, điều kiện giao ước, mười cái bạt tai, đệ thích đánh thì cứ tự đánh, còn nếu đệ muốn bội ước, không đánh thì ta cũng không ép đệ. Tất cả các sư huynh đệ đều đang ở đây, đệ tự liệu lấy.


Trái tim Hoàng Phủ Cực như đóng băng, tất cả các đệ tử đều đang quan sát hắn, đợi hắn thi hành điều kiện giao ước.

Những người lúc nãy còn tung hô hắn, bây giờ đã đổi giọng, hạ thấp Hoàng Phủ Cực, nâng cao Cổ Thần.

- Lúc nãy ta đã nhìn ra, Hoàng Phủ sư đệ mặc dù thiên phú không tệ, nhưng, đâu có được nho nhã như Cổ sư đệ? Khiêu chiến Cổ sư đệ đúng là tự chuốc rắc rối cho mình...

- Đúng vậy, Cổ sư đệ mới nhập môn một năm mà đã trở thành đan dược sư lục phẩm, ngay cả thiên tài số một Bách Thảo Phong, Hư sư tỷ nghe nói cũng phải mất ba năm thời gian mới làm được điều đó?

- Ha ha... Lúc nãy có người còn chế giễu Cổ sư đệ nữa kìa, hắn nói hắn sẽ thắng chắc, hắc hắc... Bây giờ thì tự đánh mình đi.

...

Mặc dù những người này đều nói rất nhỏ, nhưng vì trên quảng trường đều là tu sĩ Tiên Thiên cảnh trở lên, nên tất cả đều lọt vào tai Hoàng Phủ Cực.

Hoàng Phủ Cực đứng ngây tại chỗ, trước ánh mắt hau háu của mọi người, hắn muốn trốn cũng không biết trốn đi đâu, không chỉ là sư đệ hậu bối, trưởng lão trưởng bối, thủ tọa Hoàng Dược Tiên cũng đều đang ở đó, Cổ Thần và Hoàng Phủ Cực khiêu chiến trong phạm vi cho phép, nên thủ tọa và các vị trưởng lão không thể can thiệp.

Hoàng Phủ cực rất không muốn tự đánh mình, nhưng bức thư khiêu chiến đó là do hắn viết, hơn nữa thông tin cũng là do hắn nói với những sư huynh đệ quen biết xung quanh. Trong mắt các trưởng lão và đệ tử Bách Thảo Phong, hắn là người khiêu chiến Cổ Thần trước.

Nhưng người thua lại là bản thân Hoàng Phủ Cực, bị từng ấy người nhìn, bảo Hoàng Phủ Cực rút lui sao được?

Mặc dù trước tự đánh mình Hoàng Phủ Cực rất không muốn, nhưng bị bao nhiêu ngươi nhìn vào hắn sao có thể nuốt lời?

- Được... Ta... Hoàng Phủ Cực nhắm mắt, nghiến răng nói.

Cổ Thần giơ tay ra hiệu đồng ý, Hoàng Phủ Cực hai mắt nhắm chặt, đã đến nước này rồi hắn đành phải nhắm mắt đưa chân, giơ tay tát thẳng vào mặt mình.

Không ai ngờ, "pặp..." một tiếng, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt Hoàng Phủ Cực, chính là Vô Chân, hắn nhanh tay nắm lây tay Hoàng Phủ Cực, nói: - Hoàng Phủ sư đệ, nếu như Cổ sư đệ đã rộng lòng như vậy, đệ sao cứ phải chấp nhất? Cổ sư đệ nói không ép đệ mà.

Hoàng Phủ Cực chính là đang đợi có người đến can ngăn, hắn rất không muốn tự dánh mình, bây giờ Vô Chân đã lên tiếng, hắn có thể yên tâm rút lui rồi.

- Đa tạ Cô Chân sư huynh, đa tạ Vô Chân sư huynh... Hoàng Phủ Cực rưng rưng cảm động nói.

Các đệ tử tưởng sẽ được xem trò vui, ai ngờ Vô Chân lại nhảy vào can thiệp, trong lòng có chút thất vọng, nhưng họ không dám lên tiếng trách móc Vô Chân.

Cổ Thần nhíu mày nhìn Vô Chân và Hoàng Phủ Cực, thầm nghĩ, Vô Chân đúng là không biết xấu hổ, chuyện giữa các đệ tử ngay cả trưởng lão, thủ tọa trưởng bối cũng không thể can thiệp, hắn nhảy vào làm gì.

Nhưng lúc nãy Cổ Thần đã nói không ép Hoàng Phủ Cực, bây giờ nếu như thay đổi ý kiến thì hơi quá đáng, dù sao Hoàng Phủ Cực đã mất hết thể diện rồi, thôi thì mặc hắn.

Trận đấu giữa Cổ Thần và Hoàng Phủ Cực kết thúc, không được nhìn thấy Hoàng Phủ Cực tự đánh mình, mọi người có chút thất vọng, một lát sau đại hội luyện đan tiếp tục cử hành, những đệ tử vẫn chưa luyện xong tiếp tục luyện đan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui