Edit: Mr.Downer
Ôn Đình ở lại trong biệt thự.
Kỳ thực Cận Hàn Bách cũng không khẳng định, rốt cuộc cậu có thể ở lại hay không. Ngày hôm đấy, lúc Ôn Đình tỉnh lại thì người đã đi rồi, nghe đâu phải đi công tác.
Ôn Đình vô cùng tự nhiên ở lại biệt thự, một lần ở lại chính là hai tuần lễ. Khi Cận Hàn Bách trở về cũng chỉ liếc mắt nhìn cậu, không nói gì.
Sau đó, trong vòng một tháng, Ôn Đình cũng chỉ nhìn thấy Cận Hàn Bách ba lần, nói với nhau cũng chưa tới mười câu. Mỗi lần người đàn ông này trở về đều chỉ dùng bữa tối, rồi quay về phòng. Một lần Ôn Đình đi qua, lúc đó Cận Hàn Bách đang dựa vào thành giường đọc sách, ánh mắt hoàn toàn lãnh đạm nhìn về phía cậu. Ôn Đình mím môi, nhẹ giọng hỏi: “Tiên sinh, có cần em làm gì giúp ngài không?”
Ánh mắt của Cận Hàn Bách trở về trên cuốn sách, lạnh nhạt nói: “Không cần, cậu đi ra ngoài đi.”
“Vâng.” Ôn Đình gật đầu, “Đã khuya như vậy rồi, chúc tiên sinh ngủ ngon.”
Cậu chỉ đi qua có một lần, sau đó cũng không chủ động bước vào phòng anh một lần nào nữa.
Thời điểm Cận Hàn Bách vắng mặt, sinh hoạt của Ôn Đình cũng tự do thoải mái. Cậu thích tán gẫu cùng bác Kỷ quản gia, bất chợt sẽ đi chăm sóc vườn hoa nhỏ. Nhưng phần lớn thời gian, cậu sẽ đắp chăn mỏng, ngồi vùi trên ghế sa lông trong phòng khách cả ngày để đọc sách.
Có lúc cậu cũng sẽ đi phơi nắng, lên gác xép tìm một chỗ ấm áp, nằm trên tấm thảm len dày mà mơ màng.
Bác Kỷ quản gia đi tới đưa cho cậu một ly nước trái cây, nhìn thấy Ôn Đình nằm dựa người đọc sách trên hai cái gối vuông thật to, chiếc mềm nhỏ lộn xộn quấn quanh người cậu hai vòng, khiến ông không khỏi cảm thấy hốt hoảng một chút.
Ôn Đình nhìn về phía ông, cười nói: “Cháu vừa mới muốn kiếm chút gì uống đây, cảm ơn bác Kỷ.”
Bác Kỷ đưa ly nước trái cây cho cậu, nửa ngày mới lắc đầu cười. Ông nói với Ôn Đình: “Thiếu gia chắc là rất thích cháu.”
Ôn Đình nháy mắt, hỏi: “Tại sao bác lại nói như vậy?”
Bác Kỷ không trả lời.
Ôn Đình rũ mắt uống nước chanh, bác Kỷ đã đi xuống lầu, cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ một chút. Khí trời có hơi lạnh, ngày hôm qua mới vừa quét tước vườn hoa, bây giờ lại xuất hiện một tầng lá rụng.
Lần thứ hai Cận Hàn Bách trở về biệt thự, tuyết đầu mùa cũng đã rơi. Ngày đó, Ôn Đình nhìn thấy anh trên trang đầu của một tờ báo kinh tế tài chính, viết rằng tài sản khổng lồ của Cận thiếu gia lại được mở rộng, thu mua điện tử Kiều thị.
Mấy năm qua, Kiều thị làm ăn sa sút. Lập nghiệp bằng bất động sản, sau khi mấy khu địa ốc liên tục sụp đổ vào ba năm trước, bây giờ cũng không còn địa vị. Năm ngoái Kiều thị chen chân vào lĩnh vực điện tử, mới vừa có chút vực dậy thì lại bị tuôn ra tin điện thoại di động phát nổ, rồi sau đó phát triển vô cùng gian nan.
Ngày hôm nay, điện tử Kiều thị chính thức bị Cận Hàn Bách nuốt gọn, tập đoàn Kiều thị nổi như cồn ngày xưa bước vào đường cùng.
Quản gia thấy xe của Cận Hàn Bách tiến vào sân trước, lập tức đi mở cửa.
“Thiếu gia đã về.” Bác Kỷ cười, tiếp nhận áo khoác của anh.
“Ừm, gần đây trời lạnh, bác Kỷ nhớ chú ý thân thể.” Cận Hàn Bách đổi giày, điện thoại di động trong túi vang lên, anh vừa nhận điện thoại vừa đi về phía cầu thang.
Lên lầu được một nửa, bước chân của anh đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn chăm chú ghế sa lông dưới lầu, tiếng nói cũng ngưng bặt.
Trên ghế sa lông, Ôn Đình mặc đồ ngủ thật dày, mang tất len trên chân, co người thành một cục, ngủ ngon lành. Từ góc độ của Cận Hàn Bách, không thể nhìn thấy khuôn mặt của cậu, chỉ nhìn thấy mái tóc màu nâu.
Bác Kỷ nhìn theo hướng mắt của anh, cười nói: “À, là Ôn tiên sinh, cậu ấy rất thích ngồi đọc sách trên ghế sa lông, thế rồi lại ngủ quên.”
Cận Hàn Bách khôi phục tinh thần, nhìn Ôn Đình một chút, con ngươi u ám, sâu không thấy đáy.
Ôn Đình đang ngủ nhưng tựa như có cảm giác, nhẹ nhàng trở mình, lộ ra gương mặt về phía ánh mắt của Cận Hàn Bách.
Cận Hàn Bách dừng lại, xoay người lên lầu.
Đêm đó, lúc dùng cơm, Cận Hàn Bách hiếm thấy nói một câu với Ôn Đình: “Bình thường không tới trường?”
Ôn Đình sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía Cận Hàn Bách, nuốt xuống đồ ăn trong miệng, cười đáp: “Em không học xong cấp ba, không cần tới trường.”
Cận Hàn Bách gật đầu, “ừm” một tiếng.
Dùng bữa xong, Cận Hàn Bách lên lầu trở về phòng, Ôn Đình yên lặng đi theo sau, anh cũng không từ chối.
Ôn Đình đi vào phòng tắm xả nước, nhỏ hai giọt tinh dầu vào trong bồn tắm. Cậu xắn ống tay áo, thả tay vào trong nước thử độ ấm, ánh mắt có chút thẩn thờ.
Cận Hàn Bách đi vào, Ôn Đình ngẩng đầu lên nói: “Nước vừa rồi thưa tiên sinh.”
Đôi mắt của cậu rất đẹp, khi nhìn chăm chú sẽ khiến người bị giam hãm bên trong con ngươi màu nâu. Cận Hàn Bách đưa tay cởi cúc áo sơ mi, mở miệng hỏi: “Màu tóc vốn là màu này?”
Ôn Đình lắc đầu nói: “Không phải, là em nhuộm.”
Cận Hàn Bách lạnh nhạt nói: “Về sau đừng nhuộm màu này.”
Lông mi Ôn Đình run lên một cái, lập tức gật đầu: “Vâng.”
…
Ôn Đình cũng cởi sạch quần áo, bước vào bồn tắm. Cậu tách hai chân ngồi trên người Cận Hàn Bách, nửa người trên tới gần, hai tay nhẹ nhàng vòng lấy cổ của anh.
Cậu nhắm mắt lại, kề sát khuôn mặt vào cổ của Cận Hàn Bách.
Trên người Cận Hàn Bách rất ấm áp, Ôn Đình có chút mê luyến.
“Tiên sinh.” Ôn Đình nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Cận Hàn Bách không nhúc nhích, giống như ngủ thiếp đi.
Ôn Đình cọ cọ trên vai anh, như động vật nhỏ dính người làm nũng. Nhưng mà lông mi của cậu một mực run run.
Đêm đó vẫn không hề làm gì như cũ. Trước khi Cận Hàn Bách sắp ngủ, Ôn Đình đã đi xuống lầu.
Ngày hôm sau, quản gia đưa cho cậu một tấm thẻ.
Ôn Đình nhướng mày: “Đây là gì thế bác?”
Bác Kỷ ôn hoà cười cười: “Thiếu gia nhờ bác đưa cho cháu, cháu hãy nhận đi.”
Ôn Đình mỉm cười, đưa tay tiếp nhận.
Cùng ngày, cậu cầm thẻ đi nhuộm tóc, nhuộm thành màu sô cô la hơi thẫm. Thuận tiện quét thẻ mua chút quần áo, còn mua cho bác quản gia một cái ghế mát xa, không chút nào khách khí.
Cậu cho rằng ít nhất một tuần nữa mình mới có thể gặp lại Cận Hàn Bách, không ngờ rằng tối hôm đó anh đã trở về.
Lúc đấy Ôn Đình đang ngồi tán gẫu cùng bác Kỷ tại đại sảnh, đôi mắt cậu sáng lên một chút khi nhìn thấy anh.
Cậu đi tới, cung kính gật đầu chào hỏi: “Tiên sinh, chào buổi tối.”
Bác Kỷ cười hỏi: “Thiếu gia đã dùng bữa tối sao?”
Cận Hàn Bách nói: “Vẫn chưa.”
Bác Kỷ quay người đi về phía nhà bếp: “Vậy để tôi đi nói một tiếng.”
“Tiên sinh, hôm nay ngài thật đẹp trai.” Ôn Đình tiếp nhận áo khoác của Cận Hàn Bách, chớp mắt nói: “Nhìn thấy ngài, em vô cùng vui vẻ.”
Cận Hàn Bách nhìn cậu, nhướng lông mày. Nửa buổi mới nở một nụ cười hiếm thấy với cậu, trầm giọng nói: “Miệng thật ngọt.”
“Lúc ngài cười lên nhìn càng đẹp trai.” Ôn Đình cười nói.
Sau buổi cơm tối, Ôn Đình xách theo cái túi đi vào phòng của Cận Hàn Bách. Cậu nhéo lỗ tai, nói: “Ngày hôm nay lúc em đi ra ngoài, cũng mua cho ngài một bộ áo ngủ, em thấy áo ngủ của ngài có hơi mỏng, mùa đông cần phải mặc dày một chút, không thôi lúc đi ngủ sẽ không thoải mái.”
Từ đầu đến chân Ôn Đình đều mặc đến xù lông, Cận Hàn Bách nhìn cậu, gật đầu khẽ nói: “Có lòng.”
“Thật ra cũng đều dùng thẻ ngài cho em,” Ôn Đình khi nói những lời này cũng mỉm cười, cậu chỉ mái tóc của mình, “Em còn dùng thẻ ngài cho để nhuộm lại đầu. Màu này có được không?”
Cận Hàn Bách nhìn tóc của cậu, nói: “Rất tốt.”
Một lát sau Ôn Đình xuống lầu bưng lên một ly sữa nóng, đặt ở đầu giường, sau đó nhìn Cận Hàn Bách, cẩn thận hỏi: “Tiên sinh… Ngài muốn làm không?”
Cận Hàn Bách nói: “Không làm, cậu đi nghỉ đi.”
Ôn Đình gãi gãi lòng bàn tay, ngồi ở bên giường, “Vậy em ngồi cạnh ngài một lúc nhé.”
Tính cách của Ôn Đình thật ra không đáng ghét, cậu sẽ không tự cho là thông minh mà dán lên cơ thể người ta, khiến người ta cảm thấy phiền. Ngẫu nhiên lấy lòng đúng lúc sẽ làm cho người khác cảm thấy thân thiết với cậu hơn một chút.
Cận Hàn Bách dựa vào đầu giường đọc sách, Ôn Đình ngồi yên ở góc giường chơi điện thoại, thỉnh thoảng cũng sẽ thay đổi động tác, ví dụ như khom người nằm bên một chân của Cận Hàn Bách. Tóc cậu chạm phải chân anh, có hơi ngưa ngứa khe khẽ.
Mọi thứ đều rất tốt đẹp, cũng rất thoải mái. Nhưng mà đột nhiên xuất hiện tiếng chuông phá vỡ bầu không khí êm đềm hiếm thấy này.
Cận Hàn Bách liếc nhìn màn hình điện thoại di động, sau đó khuôn mặt không hề mang cảm xúc nhận cuộc gọi.
Ôn Đình nghe thấy âm thanh đầu dây bên kia: “Cận Hàn Bách, làm việc đừng quá tuyệt tình, thế nào cũng phải chừa cho chính anh mấy phần đường lui!”
Ôn Đình ngồi dậy, cúi thấp đầu.
“Tôi tuyệt tình sao?” Cận Hàn Bách mở miệng, giọng nói hoàn toàn lãnh đạm, nghe vào thập phần xa cách.
“Anh còn không tuyệt tình sao?” Đối phương hỏi ngược lại, “Miễn cưỡng nuốt một cái, anh ăn được không?”
Trong tay Cận Hàn Bách cầm một cuốn sách, không nhanh không chậm lật ra một trang, “Không cần anh bận tâm.”
“Anh cũng hơn ba mươi, có thể đừng ấu trĩ như thế được không?” Ngữ khí của đối phương trong điện thoại có hơi nóng giận hỏi, “Kiều gia chúng tôi có lỗi gì với anh, mà cần anh trả thù không dứt như thế?”
Khuôn mặt Cận Hàn Bách trong nháy mắt chìm xuống, anh cười lạnh một tiếng: “Nói như vậy, Kiều gia các người rất chính trực ngay thẳng?”
Đối phương bị anh làm cho nghẹn một chút, sau đó mới nói tiếp: “Cận Hàn Bách, mấy năm qua anh nhìn chằm chằm tụi tôi không ít, cũng coi như thôi. Anh không nhìn người khác thì tốt xấu gì cũng nhìn mặt mũi của em trai tôi một chút đi.”
Cận Hàn Bách không nói một lời, chỉ có đầu dây bên kia không ngừng lên tiếng.
“Cận gia tổn thất, thì Kiều gia cũng đã chết một người đấy! Em trai tôi còn chưa tới ba mươi tuổi, một mạng đền một mạng cũng đủ rồi! Nó tốt xấu gì cũng hạnh phúc với anh mấy năm, anh đối xử với tụi tôi như thế, thật sự một chút tình cũ cũng không nhớ? Con mẹ nó, tâm anh cũng thật đủ lạnh!”
Ôn Đình vẫn cúi đầu, điện thoại di động của Cận Hàn Bách đột nhiên nện lên tường một cái khiến cậu sợ đến run người. Cậu quay đầu nhìn sang, sắc mặt của Cận Hàn Bách khó coi đến nỗi làm cho Ôn Đình có chút sợ sệt.
Cậu mau chóng bò qua, ôm lấy thắt lưng của anh, âm thanh ôn nhu không ngừng nói: “Tiên sinh đừng nên tức giận…”
Cậu chịu đựng cơn hoảng sợ, hôn lên khuôn mặt của Cận Hàn Bách, âm thanh run rẩy tiếp tục lặp lại: “Không nên tức giận.”
Cận Hàn Bách hầu như không nhìn cậu, không có chút phản ứng nào đối với tất cả động tác của cậu. Gương mặt anh bình tĩnh ngồi một chỗ, Ôn Đình lại cảm thấy không khí xung quanh anh thật lạnh lẽo.
Cậu cảm giác trên cổ có hơi nhoi nhói, đưa tay sờ một cái. Điện thoại di động ném vào tường hoàn toàn vỡ nát, không biết mảnh vỡ nào đã văng trúng cổ của cậu.
Có điều Ôn Đình không có tâm tình đi lo cho cái cổ, cậu nhìn linh kiện điện thoại lộn xộn rải rác trên sàn nhà, có chút thất thần.
Kẻ gọi điện thoại đã phạm vào điểm cấm kỵ của Cận Hàn Bách.
Gã ta không nên nhắc đến người kia.
Mấy năm qua, bao nhiêu người muốn dựa vào người kia để lôi kéo mối quan hệ với Cận Hàn Bách, nhưng cuối cùng không đạt được mục đích gì, thậm chí ngay cả chuyện làm ăn cũng đều không thể làm tiếp.
Có lẽ đây là chuyện hoang đường nhất mà Cận Hàn Bách từng làm trong cuộc đời. Tuổi trẻ hấp tấp, yêu đương phải để toàn bộ thế giới biết.
Kết quả ư?
Kết quả bây giờ toàn bộ thế giới đều biết Cận Hàn Bách hận người kia, hận Kiều gia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...