Loại tỉ lệ dáng người này, đã giống như thiên thần hoàn mỹ của Bắc u. Nhưng mà, hình dáng biến thành như thế, Hứa Chỉ cũng không có đắc chí, ngược lại cảm thấy có chút đau đầu...
Bề ngoài thay đổi nhiều như vậy, nha đầu Trần Hi kia, đoán chừng sẽ phát điên mất?
Khẳng định sẽ mắng mình là đi chỉnh hình.
- Xong đời rồi, ta sẽ bị người nghiên cứu... Ta có thể sửa chữa gen sao?
Hứa Chỉ đột nhiên hỏi Mẫu Sào Trùng tộc,
- Sửa chữa lại những gen ưu tú bề ngoài này.
Hắn cảm thấy vẻ ngoài hoàn mỹ, cộng thêm gương mặt giống như trong thần thoại đi ra, quá mức khoa trương và bắt mắt. Là cái loại nếu đi trên đường sẽ làm vô số người phải thét lên, phảng phất nhân vật huyễn tưởng trong trong thần thoại, nhị thứ nguyên, hay trong sách vở bước ra.
Hắn muốn khôi phục lại vẻ ngoài như trước đó.
Nói thật, loại dung mạo lúc trước hắn đã rất hài lòng, nó cũng đã làm người khác phải chú ý đến, đồng thời lúc đó làm cho nha đầu Trần Hi và các đại thẩm trong thôn rất khó tiếp nhận, giải thích là trở nên đẹp trai rồi đã rất miễn cưỡng.
Nhưng hiện tại lại thay đổi, chỉ sợ sẽ làm cho sự nghi ngờ tăng cao hơn nữa.
- Có muốn dung nhập tế bào Trùng tộc hay không?
Mẫu Sào Trùng tộc hỏi,
- Tạo Vật Chủ, tiên thiên có được năng lực mở ra khóa gen, là anh hùng Trùng tộc, có thể tự sửa chữa đoạn gen của bản thân.
Ta đã là anh hùng Trùng tộc?
Ý là, có vô số Trùng tộc muốn siêu thoát, mở ra khóa gen, trở thành anh hùng Trùng tộc, nhưng chính mình lại đã sớm thành công rồi?
Trên thực tế, trước đó cơ thể của Hứa Chỉ suy yếu, khó có thể tiếp nhận cải tạo. Bây giờ thể phách khỏe mạnh rồi, cũng đã có thể lấy tiếp nhận tế bào Trùng tộc, triệt để trở thành một thành viên quang vinh của Trùng tộc.
Hắn cũng không đắn đo nhiều về việc mình có còn là người hay không, cái mạng sắp không có, yên lặng chờ đợi ung thư tử vong sao?
Thế là, hắn yên lặng nói một câu: Dung nhập tế bào Trùng tộc!
- Bắt đầu dung hợp!
Giọng nói máy móc truyền đến.
Trong nháy mắt, cảm giác xé rách đau nhức kịch liệt truyền đến từ chỗ sâu trong linh hồn. Cả người hắn hiện ra lít nha lít nhít mụn nhọt và mồ hôi lạnh, ngã lên trên giường, đau đến mức kêu rên, ngay sau đó là choáng váng ngất đi.
Chờ khi Hứa Chỉ tỉnh lại thì đã ba giờ đồng hồ trôi qua, hắn yên lặng bò lên giường, phát hiện cả người đều là cáu bẩn màu đen xám, giống như vừa ngâm trong nước bùn, vì thế vội vàng đi tắm một chút, thay đổi một bộ quần áo mới rồi trở về kiểm tra bản thân.
Hắn cảm giác thân thể của chính mình có chút không giống trước.
Trở nên vô cùng có tiềm lực.
- Ta đã là một con côn trùng chân chính rồi! Ta cũng có được thiên phú tự sát của Trùng tộc —— Tăng tốc phân liệt tế bào. Chỉ cần ta muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể tự sát dễ dàng, làm cho chính mình tươi sống chết già!
Hắn yên lặng nắn bóp nắm đấm, cảm giác thân thể của chính mình có thể tùy tiện điều tiết khống chế gen.
Hắn nhắm mắt lại.
Ở bên trong không gian màu đen, hắn nhìn thấy một đoạn ADN hình xoắn ốc.
Gen của một người, là từ mảng lớn phức tạp, không có thứ tự, không có ý nghĩa, thậm chí là một lượng lớn tật bệnh ẩn hình cấu thành.
Hứa Chỉ nhìn thấy trên gen nhân loại của chính mình, một mảng lớn đoạn gen vô dụng đều đã bị quét sạch ưu hóa, chỉ lưu lại tinh hoa, hiện tại trên chuỗi gen phần lớn là trống không.
1. Gen nhân loại (Tế bào ung thư)
2. không
3. không
4. không
5. không
...
Hứa Chỉ khẽ nhíu mày,
- Loại bỏ tế bào ung thư bên trong gen nhân loại.
- Bộ phận căn bản cấu thành gen người, không thể loại bỏ.
Giọng nói máy móc của Phó não Trùng Sào truyền đến.
Hứa Chỉ sững sờ, hít sâu một hơi,
- Chuyện này cũng không có cách nào? Không thể loại bỏ gen nhân loại, chỉ có thể nghĩ biện pháp chữa khỏi...
Hắn cũng chỉ có thể thả xuống ý nghĩ ở phương diện này.
Bây giờ, hắn có thể lựa chọn dung nhập gen khác vào, nhưng mà hắn cũng chưa có ý định này.
Bởi vì bên trong kho gen tiến hóa, hiện tại chỉ có hai loại gen sinh vật tiến hóa.
Gen kiến vượn (Bản Gilgamesh cải tiến).
Gen Trùng vượn.
Có thể lựa chọn đạt được sức mạnh giống như anh hùng vương, nhưng hắn lại không muốn. Hai loại gen này hắn đều không quá ưa thích, đồng thời cũng lười dung nhập vào cơ thể. Dù sao chính mình chỉ là một nông phu cày ruộng, không có vấn đề gì về an toàn mạng sống cả, vội vàng làm ra thủ đoạn bảo mệnh như thế để làm gì?
Chính mình cũng sắp chết rồi, quan trọng nhất là phải tìm ra biện pháp giải quyết ung thư, bảo mệnh mới quan trọng, còn việc biến mạnh sau này hãy nói.
Hắn yên lặng cảm ứng thân thể mình một chút.
- Đợi đã, ta đã là ung thư dạ dày thời kỳ cuối?
Sắc mặt Hứa Chỉ trong nháy mắt trắng bệch,
- Làm sao lại nhanh như vậy, trước đó mấy ngày ta đi khám thì mới chỉ là ung thư dạ dày giai đoạn giữa thôi mà.
Phó Não Trùng sào trả lời,
- Tế bào ung thư là tế bào làm phản trong cơ thể, người càng cường đại thì tế bào ung thư sẽ càng cường đại.
Hứa Chỉ:
- ...!!?
Chẳng phải nói, ta mạnh lên thì tế bào ung thư cũng sẽ biến mạnh, điên cuồng sinh sôi ở trong cơ thể ta?
Nếu vậy, lần đại tuyệt chủng sinh vật trước đó, nếu như hấp thu nhiều sức mạnh thêm một chút, làm ta càng mạnh hơn, có khả năng ta đã trực tiếp chết rồi?
Hắn bỗng nhiên giật nảy mình.Chuyện này là thế nào đây!
- Trong thời gian ngắn, ta không thể tiếp nhận sức mạnh phản hồi từ việc đại tuyệt chủng sinh vật lần thứ tư rồi.
Hứa Chỉ hít sâu một hơi, dù cho việc đó còn rất xa xôi. Nếu như không phải hệ sinh thái mất đi cân bằng, hắn cũng không đến mức thiết lập lại sa bàn. Vui vẻ phồn vinh, nhiều đời chậm rãi tử vong và tân sinh, mới là việc hắn hy vọng nhìn thấy.
Nhưng hắn vẫn phải làm tốt việc cảnh giác.
- Nói cách khác, trong khoảng thời gian ngắn, cho dù bọn hắn có làm càn, bạo ngược trên mảnh đất này, ta cũng không thể tùy ý diệt tuyệt bọn hắn, tẩy bài thêm một lần nữa?
Hứa Chỉ cảm thấy nhức đầu. Nhưng đã là ung thư thời kỳ cuối rồi, hắn đã gần như sắp tử vong.
Hứa Chỉ cũng không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
Hắn nhớ tới sự điên cuồng và giãy dụa của Gilgamesh trước khi chết, đồng thời cũng làm cho hắn cực kỳ kinh hãi và kính sợ đối với tử vong.
Tử vong là một việc mà bất cứ sinh vật nào cũng sợ hãi, vì thế hắn có chút than thở:
- Ta thật sự có thể sống sót sao?
Hứa Chỉ cảm giác được tử vong sắp đến, cũng bắt đầu e ngại giống như Gilgamesh.
Hắn đứng người lên, đi về phía cửa ra vào.
- Ung thư thời kỳ cuối, thời gian còn lại của ta đã không nhiều lắm... Ta nhất định phải nhanh chóng thôi diễn văn minh chủng tộc trong kỷ nguyên tiếp theo ở sa bàn, thôi diễn sức mạnh siêu phàm, tìm tới năng lực có thể thay đổi, đối kháng với tế bào ung thư ở trong đó!
Hứa Chỉ quan sát cảnh tượng trong sa bàn.
Vạn vật tàn lụi, gần như không có chút sinh cơ.
Chỉ một đêm trôi qua, nhưng ở trong sa bàn đã qua bốn năm mươi năm, nhưng lại vẫn chưa triệt để thở ra hơi.
Bọn hắn mang theo một đôi ở mỗi giống loài, cũng đang bắt đầu chậm rãi sinh sôi.
Đồng thời bọn hắn cũng bắt đầu tuân thủ lời cảnh cáo của "Thần". Thần nói, chúng sinh bình đẳng, cho nên bọn hắn trừ lấy đi thức ăn cần thiết, đã giảm bớt việc giết chóc dã man không cần thiết, thậm chí hỗ trợ một chút giống loài sinh sôi, mở rộng quần thể.
Nhưng mà, sau một trận đại tuyệt chủng, vậy mà lại mơ hồ có các loại sinh vật mới thiên kì bách quái bắt đầu sinh sôi, tựa như cảnh tượng tân sinh sau diệt thế.
Hứa Chỉ nhìn một chút, ngồi sưởi nắng trong sân nhỏ, sau đó ăn bữa sáng thôn quê mà Trần Hi đưa tới.
- Đã ổn định lại và bắt đầu phát triển, nhưng vẫn quá chậm chạp. Bệnh của ta, không chống đỡ được bao lâu...
Hứa Chỉ thở dài một hơi.
- Có nên mở ra sa bàn thứ hai, lại kỷ Sáng Thế?
Hắn muốn mở thêm một thế giới sa bàn mới.
Tiến hành diễn hóa, để văn minh bên trong phát triển, thậm chí to gan thôi diễn loại thế giới cao cấp như huyền huyễn, tiên hiệp, nhưng hiển nhiên nó có chút không hiện thực.
Dù sao mảnh sa bàn trước mắt này mới vừa vặn xuất hiện sức mạnh siêu phàm, nhai nhiều không nát, còn không bằng chờ nó cho mình sức mạnh mong muốn.
Trong lúc nhất thời, hắn thả xuống tâm tư xây dựng sa bàn mới, chỉ có thể tìm kiếm phương pháp khác để thôi động sự xuất hiện của giống loài siêu phàm sau đại hồng thủy.
- Nhưng mà, không phải ta muốn xuất hiện thì sẽ xuất hiện.
Hắn ngồi ở trên ghế trước sân nhà suy nghĩ, chợt nhớ tới một câu nói:
- Trí tuệ có tính vô thường... Cũng sẽ theo đó sinh ra, rất nhiều nơi không hợp thuyết tiến hoá.
- Nếu trí tuệ có tính vô thường, có lẽ nên mượn nhờ trí tuệ của những người khác. Dù sao, nếu chỉ có mình ta vùi đầu suy nghĩ về thuyết tiến hoá, thì quá hạn chế. Không bằng tiếp thu ý kiến quần chúng... Hay là, kéo một đám người xuống nước.
Trong đầu Hứa Chỉ bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ gan to bằng trời.
Đúng vậy, lần này hắn định chơi lớn!
Một mình hắn tiến hóa giống loài, tiến hành diễn hóa bào tử thì quá chậm chạp.
Còn không bằng kéo thêm những người khác, cùng với hắn thôi diễn tiến hóa bào tử!
Hắn nhớ tới trước kia đã từng chơi qua trò chơi sa bàn « Bào Tử », người chơi ngay từ đầu là bào tử, bắt đầu tiến hóa sinh sôi, cuối cùng biến thành các loại sinh vật hình thù kỳ quái...
Hứa Chỉ hỏi trí não Trùng sào:
- Ta định làm một cái sa bàn cỡ nhỏ, có thể làm thành loại võng du kia hay không, để linh hồn người khác tiến vào bên trong, biến sa bàn trở thành trò chơi? Thay ta phát triển tiến hóa giống loài mới?
- ---------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...