"Lục huynh, lão tam nhà huynh cùng Lục, Lục Tử Triệt hiền chất quan hệ thân thiết, có biết tình, tình hình trong nhà hắn không?" Lúc Cố Phong Niên hỏi câu này đầu lưỡi líu lại, giọng nói không rõ ràng, hơn nữa ánh mắt khi mở khi nhắm, hai mắt không có tiêu cự, rõ ràng là say đến mức mơ hồ.
Lục lão gia cũng say đến mức mơ hồ, lảo đảo tựa lưng vào ghế ngồi nhắm hai mắt cười: "Đệ hỏi con trai ta sao? Nó à..."
"Ai, ai hỏi con trai huynh? Người ta muốn hỏi là Lục Tử Triệt." Cố Phong Niên trừng mắt nhìn Lục lão gia, muốn lấy chén uống một ngụm trà, kết quả đầu choáng váng thiếu chút nữa ngã lăn ra đất, vội vịn lấy lưng ghế không dám động đậy.
"Đó không phải là con ta sao? Ha ha." Lục lão gia vừa nói xong ngáp dài một cái.
"Xí! Con trai của huynh là đồ vô dụng."
"Con trai của đệ mới là đồ vô dụng!"
"Con ta rất tài giỏi."
"Con ta bản lĩnh nhất, bộ dáng nó còn rất đẹp trai!"
"..."
Hai người uống nhiều quá bắt đầu tranh cãi ầm ĩ, bởi vì bọn họ không cho hạ nhân vào phòng, vì vậy, lúc này hạ nhân ở bên ngoài nghe bên trong cãi cọ cũng làm như không nghe thấy, sau đó đợi một lúc lâu không thấy có động tĩnh mới đi vào xem, thì ra hai người đều dựa vào trên ghế gáy khò khò rồi.
Lục Tử Triệt nghe nói hai vị trưởng bối đều say thành như vậy, liền bố trí phòng để cho bọn họ đi nghỉ ngơi.
Hai vợ chồng Lục đại gia và Dung thị thấy cha mình cũng ở lại chỗ này, bọn họ cũng không về, tính ở lại một đêm.
Về phần Cố Thường là tiểu cô nương trẻ tuổi, nghỉ lại ở biệt viện của Lục Tử Triệt tuy có chút không thích hợp, nhưng mọi chuyện theo cha, có cha nàng ở đây, vả lại còn có Dung thị nữa, cũng không sợ bị người ta lời ong tiếng ve.
Dù sao, Cố gia và Lục Tử Triệt đều là thương hộ, không phải là thế gia đại tộc, đối với các phương diện quy củ khuê dự không khắc nghiệt như vậy, nên để Cố Thường và Dung thị cùng ngủ ở một gian phòng khách, Lục đại gia thì ngủ một mình một phòng, sắp xếp như vậy không ai để ý.
"Ngủ đi, trời không còn sớm." Sau khi Dung thị rửa mặt xong nằm trong chăn nói.
Cố Thường chưa buồn ngủ, nhưng cũng không muốn làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của người khác, vì vậy cũng leo lên giường định bụng đi ngủ, nàng nằm bên ngoài, Dung thị nằm bên trong.
Chẳng biết tại sao đêm nay nàng có chút kích động, không buồn ngủ, nằm trên giường rất lâu cũng không ngủ được, Cố Thường mở to mắt suy nghĩ mọi chuyện, người nhà Lục Tử Triệt chả lẽ không nghe nói chuyện Lục Tử Triệt trọng thương rơi xuống vực sâu, nếu biết do Ngọc Diện Hồ làm, không biết có thể tìm Ngọc Diện Hồ tính sổ sau đó hướng mũi nhọn tới Cố Gia Bảo hay không.
Hôm nay, Lục Tử Triệt mời khách thế nhưng lại là Lục lão gia bọn họ tới làm người tiếp khách, mà không phải là người nhà của hắn, không phải nói nhà hắn ở kinh thành sao? Sao không thấy bọn họ tới?
Lúc đang mải suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy một âm thanh khe khẽ, Cố Thường lập tức ngồi dậy cảnh giác.
Nghe tiếng hít thở đều đều của Dung thị truyền tới, biết nàng đã ngủ, Cố Thường không có ý định đánh thức nàng, nhanh chóng mặc xong quần áo sau đó nhẹ nhàng xuống giường dựa vào ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ viên Dạ Minh Châu đặt gần cửa sổ trong phòng ra khỏi cửa phòng, nhanh chóng ra tới cửa đột nhiên nhìn thấy trên mặt đất có một mảnh giấy nhỏ.
Nàng chắc chắn trước khi ngủ dưới nền nhà trong phòng rất sạch sẽ không có vật gì, trực giác Cố Thường mách bảo có vấn đề, nhặt lên vừa nhìn, phát hiện tờ giấy bọc một hòn đá, trên đó viết: có chuyện quan trọng cần thương lượng, không nên kinh động bất luận kẻ nào, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Lạc khoản (phần đề tên) là Ngọc Diện Hồ.
Cố Thường kinh hãi, cầm mảnh giấy tới gần viên Dạ Minh Châu đọc lại lần nữa, phát hiện thật đúng là tỷ tỷ muốn gặp nàng, nhưng bởi vì không rõ lắm nét chữ của đối phương cũng không biết thật giả.
Tim đập thùng thùng lợi hại, Cố Thường do dự một chút, nghĩ tới lần trước khi nhìn thấy tỷ tỷ hài tử của nàng đã không còn, chịu uất ức lớn như vậy nàng cũng không yên lòng, đắn đo cuối cùng quyết định vẫn đi xem một chút.
Trong phòng cũng có giấy cùng bút, Cố Thường cầm bút lên vội vàng để lại tin tức sau đó liền mở cửa đi ra ngoài, bước chân rất nhẹ, không làm kinh động bất luận kẻ nào.
Đứng ở trong sân nhìn bốn phía, đêm nay ánh trăng bị mây đen che khuất, bên ngoài một mảnh tối đen, Cố Thường lặng lẽ rắc xuống một ít bột phấn, đây là ám hiệu nàng lưu lại cho Cố Phong Niên, ông sẽ tự có biện pháp tìm thấy nàng.
Một lát sau, một cô gái che mặt mặc hắc y đột nhiên xuất hiện trước mặt Cố Thường, nhanh chóng điểm huyệt câm của nàng, sau đó ôm nàng theo biến mất khỏi biệt viện.
Đây là chuyện chỉ phát sinh trong nháy con mắt, còn không gây ra bất kỳ tiếng động nào, song lại bị một người nhìn thấy, người nọ chính là Lục Tử Triệt bị câu "Tướng phu thê" của Quách Tiểu Trà chọc tức đến mức không ngủ được muốn ra ngoài tập quyền một lát rồi trở về ngủ.
Ánh sáng tuy u ám, nhưng vì Lục Tử Triệt tập võ trong bóng tối nhìn rõ vật như ban ngày, nên một màn vừa rồi nhìn thấy rõ ràng, khi hắn kịp phản ứng, thân thể đã hành động trước đầu óc, tung người nhanh chóng đuổi theo hướng Cố Thường bị mang đi.
Cố Thường căng thẳng dán sát vào thân thể của đối phương thì biết đây là tỷ tỷ nàng, cũng không phải là người khác giả mạo, bởi vì từ nhỏ chế độc nên khứu giác so với người khác cũng nhạy bén hơn rất nhiều, bất luận kẻ nào một khi tiếp xúc qua, khí tức trên người đối phương người bình thường không phân biệt được, nàng lại có thể phân biệt được.
Không nghĩ tới tỷ tỷ đến kinh thành, là đuổi theo cha con bọn họ tới sao? Không biết tìm mình vì chuyện gì, cảm giác được mặc dù động tác của đối phương chế trụ mình thô lỗ nhưng vẫn tránh thương tổn đến mình, trong lòng Cố Thường khẽ buông lỏng, không đành lòng hạ độc Ngọc Diện Hồ, hơn nữa nàng cũng muốn biết rốt cuộc tỷ tỷ muốn làm cái gì.
Tránh được Mùng Một, trốn không khỏi Mười Lăm, sớm một chút hiểu rõ ràng dù sao so với luôn lo lắng trong lòng vẫn tốt hơn.
Cố Thường dám nửa đêm tự mình ra ngoài đến nơi hẹn không chỉ vì nàng cảm thấy chính mình có năng lực tự bảo vệ mình, nguyên nhân chủ yếu nhất là nàng biết mình có cao thủ âm thầm bảo hộ, vừa có nguy hiểm sẽ có người xuất hiện cứu nàng, mà lúc này xác định người bắt nàng là Ngọc Diện Hồ thì càng yên tâm, người tỷ tỷ này có thể hạ thủ ngoan độc tổn thương người khác, cũng sẽ không thật sự vô tình đến mức xuống tay với mình.
Không biết qua bao lâu, Cố Thường nghe thấy tiếng nước chảy sau đó Ngọc Diện Hồ mới dừng lại, không hề nhẹ nhành mà ném nàng trên mặt đất.
Cố Thường vội đứng dậy phủi bụi đất trên người, chà xát cánh tay có chút phiếm lạnh nói: "Tỷ tỷ, tỷ gặp khó khăn gì muốn tìm ta hỗ trợ? Tỷ là tỷ tỷ ruột của ta, năm đó bởi vì cứu ta mới làm hại tỷ và người nhà li tán nhiều năm, bất kể tỷ có bất kỳ khó khăn gì, muội muội ta cũng sẵn sàng, dốc hết tính mạng cũng sẽ hỗ trợ!"
"À? Mạng cũng không cần cũng hỗ trợ phải không? Vậy ngươi có thể chết!" Một giọng nam âm trầm trầm đột nhiên truyền tới từ gần đó, sau đó một nam tử mang mặt nạ màu bạc mặc y phục màu lam xuất hiện bên cạnh Ngọc Diện Hồ.
Toàn thân Cố Thường chấn động, nhận ra người nọ là vị sư huynh lòng dạ hiểm độc kia, nghĩ tới đứa nhỏ trong bụng Ngọc Diện Hồ rất có khả năng bị hắn hại chết, tức giận không sợ hãi chút nào trách mắng: "Ta có chết hay không không phải do ngươi định đoạt, ngươi cũng không phải đứa nhỏ thất lạc nhiều năm của nhà ta, cho dù ngươi không biết xấu hổ gọi ta một tiếng nương ta còn không muốn nhận ngươi! Đồ vô sỉ lòng dạ độc ác, không dám lấy khuôn mặt thật gặp người, chỉ biết lấy nữ tử và trẻ con vô tội chưa chào đời đùa giỡn hủy hoại, thật khiến người ta coi thường!"
Thời điểm đang mắng người, Cố Thường đã đem độc dược giấu ở móng tay, làm xong rồi một khi tên nam nhân khốn kiếp này có hành động nàng liền hạ độc ngay.
Nam nhân đeo mặt nạ nghe vậy hai mắt sắc bén trừng qua, nhiệt độ không khí xung quanh đều vì hàn ý hắn đột nhiên toát ra mà giảm xuống mấy độ.
"Sư huynh..." Ngọc Diện Hồ lo lắng kêu.
"Giết nàng cho ta!" Nam nhân mang mặt nạ ra lệnh.
"Sư huynh, huynh không nói muốn tính mạng nàng, hơn nữa giữ nàng lại còn có ích." Trong thanh âm của Ngọc Diện Hồ hàm chứa tia khẩn thiết.
"Giết nàng, ngươi giả trang thành nàng tới Cố Gia Bảo." Thanh âm của nam nhân đeo mặt nạ không chứa nửa điểm độ ấm, lạnh lùng thốt.
Cố Thường cả kinh nói: "Tính cách hai tỷ muội chúng ta chênh lệch nhiều như vậy, làm như cha mẹ ta là kẻ ngu không phân biệt được?"
"Đó không phải là chuyện ngươi cần quan tâm." Sau khi, nam nhân đeo mặt nạ nói xong, quát Ngọc Diện Hồ, "Còn không động thủ!"
"Sư huynh!"
"Giết người đều sai nữ nhân động thủ, ngươi có tay có chân cũng chỉ biết chờ sẵn vậy sao, chẳng lẽ ngươi biết là đánh không lại ta nên không dám tự mình ra tay?" Cố Thường dùng phép khích tướng, nàng có thể không có chút áp lực nào hạ độc gã nam nhân đeo mặt nạ này, nhưng không nhẫn tâm thương tổn Ngọc Diện Hồ dù chỉ một chút.
Khi Cố Thường đang nói, cẩn thận dùng khóe mắt quan sát bốn phía, trong lòng âm thầm lo lắng, sao người bảo hộ nàng còn không xuất hiện?
Chẳng lẽ thế nào cũng phải chờ tới lúc nàng bị người làm hại chỉ còn một hơi thở mới xuất hiện sao?
Nam nhân mang mặt nạ dường như nhìn thấu tâm tư của Cố Thường, châm chọc nói: "Đang tìm ám vệ? Mấy người ngu xuẩn đó đã bị người của chúng ta dẫn đi, ngươi chết tâm đi."
Nam nhân này sao có thể hèn hạ như vậy! Cố Thường ngứa tay thật muốn vả vào cái miệng rộng của hắn.
Chả trách lâu như vậy cũng không ai xuất hiện cứu nàng, thì ra là bị dẫn đi rồi, sớm biết rằng nàng sẽ...
"Ám vệ bị dẫn đi, nhưng còn có ta!" Ngay khi Cố Thường có chút hoảng sợ muốn chạy trốn, thanh âm của Lục Tử Triệt đột nhiên truyền đến, sau đó hắn với dáng vẻ phóng khoáng đẹp trai có thể làm lóa mắt người khác hạ xuống bên cạnh Cố Thường.
"Lục Tử Triệt!" Cố Thường ngạc nhiên kêu, nàng cho tới giờ chưa bao giờ vui mừng như vậy khi nhìn thấy Lục Tử Triệt như lúc này, so với nam nhân ti tiện đeo mặt nạ kia, Lục Tử Triệt quả thực hiền lành đáng yêu đến mức khiến người ta muốn ôm chầm hắn.
Lục Tử Triệt khẽ hừ một tiếng, trừng mắt nhìn nàng trách mắng: "Đêm hôm khuya khoắt không ngoan ngoãn ở trong phòng ngủ còn chạy loạn cái gì? Ngươi muốn phơi thây hoang dã để cho cả nhà ngươi tìm ta tính sổ có phải không?!"
"Ta sai rồi." Cố Thường thành thật nhận sai, do nàng chủ quan kinh địch, cho rằng ám vệ cha mẹ tìm cho nàng mạnh mẽ vô địch, dù sao hồi trước Lục Tử Triệt và tiện nam mang mặt nạ cũng bị ám vệ dọa lui, ai ngờ đêm nay bọn họ lại xui xẻo bị dụ đi mất.
Hiếm thấy Cố Thường lại thành thật nhận sai, mà không nhảy dựng lên cãi nhau với hắn, lửa giận tràn ngập của Lục Tử Triệt giảm đi rất nhiều, nặng nề hừ một tiếng nói: "Lần sau không được lấy lý do này nữa."
"Vâng vâng, toàn bộ nghe lời ngươi." Cố Thường chân chó một bên nịnh bợ Lục Tử Triệt một bên tự hỏi nếu nam nhân đeo mặt nạ tới đây, nàng muốn hạ độc hắn tình huống như vậy phải làm sao để không gây trở ngại đến Lục Tử Triệt, Ngọc Diện hồ và nam nhân đeo mặt nạ đứng quá gần, nàng không dám manh động, e sợ gió thổi độc bay dính vào người Ngọc Diện Hồ, vậy thì xong rồi, chỉ chờ hai người bọn họ tách ra nàng mới dễ dàng hạ thủ.
Nam nhân đeo mặt nạ thấy ở trước mặt mình, đôi nam nữ này không sợ chết lại còn dám cười nói thì thầm, cả giận nói: "Muốn liếc mắt đưa tình thì trở về nhà đi!"
Cố Thường nghe vậy hoan hô một tiếng nói: "Tốt! Chúng ta lập tức trở về nhà liếc mắt đưa tình!" Nói xong cũng muốn lôi kéo Lục Tử Triệt rời đi.
Ba người có mặt ở đây toàn bộ lập tức không có lời gì để nói, nam nhân đeo mặt nạ bị bộ dáng vô sỉ to gan lớn mật của Cố Thường làm kinh ngạc một lúc, sau đó nổi giận không tiếp tục bức Ngọc Diện Hồ động thủ, rút kiếm ra hướng đến thân hình như quỷ mị vui vẻ chạy của Cố Thường chém tới.
Lục Tử Triệt thấy thế lập tức đẩy Cố Thường ra, trực tiếp nghênh đón công kích của nam nhân đeo mặt nạ, thời gian chớp mắt hai người đã đánh nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...