Rất mau đến ngày Lục Tử Triệt mời khách, Cố Thường bị Cố Phong Niên đốc thúc trang điểm, ăn mặc như hoa sen mới nở thật xinh đẹp đi dự tiệc.
Cố Thường còn bị ép buộc thoa chút phấn son lên mặt và môi, sau khi Cố Thường trang điểm lộng lẫy đẹp đến mức ngay cả Cố Phong Niên cũng nhìn đến ngây người một lát, nhịn không được cảm thán: "Thường Nhi đã chọn toàn bộ ưu điểm của ta và nương con mà lớn lên."
"Chính xác là chỉ chọn ưu điểm của nương mà trưởng thành mới đúng, đệ đệ mới chọn ưu điểm của cha mà lớn." Cố Thường cười hì hì trêu ghẹo cha diện mạo bình thường, hai tỷ muội các nàng ngũ quan tương đối giống Cố phu nhân, không giống Cố Phong Niên, chỉ có lúc tức giận, cười hoặc tính kế người khác vẻ mặt có chút giống ông, đệ đệ Cố Trác lại tương phản, lớn lên giống Cố Phong Niên không giống Cố phu nhân.
Người ngoài nhìn thấy tỷ đệ bọn họ luôn ghen tỵ nói dung mạo bọn họ đúng là chọn người di truyền, nếu ngược lại, nam tuấn tú mê người, nữ bộ dáng bình thường quả thật không tốt.
Cố Phong Niên nghe xong lời nói của Cố Thường cũng không tức giận, lắc đầu cưng chiều nói: "Diện mạo không giống ta, vẻ mặt giống ta là được."
Tâm tình hai cha con rất tốt cùng ra ngoài, bởi vì trời có chút âm u, hơn nữa trang phục của Cố Thường lúc này không thích hợp cưỡi ngựa, liền mướn xe ngựa cho Cố Thường và Lục Đậu ngồi, Cố Phong Niên thì cưỡi ngựa đi.
Lục Đậu vẫn ăn mặc như bình thường, nàng không trang điểm, với tư sắc của nàng có trang điểm như thế nào cũng không đẹp, còn không bằng vẻ đẹp tự nhiên.
Biệt viện của Lục Tử Triệt cách cũng không xa, không đến nửa canh giờ thì tới nơi.
Biệt viện này cũng không nằm trên con phố sầm uất, xung quanh các hộ gia đình không nhiều, thật sự yên tĩnh.
Diện tích viện không quá lớn, nhưng được sắp đặt hết sức thanh nhã độc đáo, hòn giả sơn, hồ cá, hoa cỏ chim cá đều có, điểm đặc sắc nhất là loại mai tán rộng, tưởng tượng khi mùa đông tới được thưởng mai trong rừng mai này sẽ thanh thản dễ chịu cỡ nào.
"Cố thúc, Cố cô nương, mời vào trong." Lục Tử Triệt đích thân đứng ở cửa nghênh đón cha con hai người, hôm nay hắn vẫn mặc một thân bạch y, bên hông đeo ngọc bội Dương Chi Bích Ngọc, vì là mở tiệc chiêu đãi tại nhà, nên không mời nhiều người, vì vậy rất tùy ý chỉ dùng dây cột tóc cột thành một búi, dù vậy vẫn tuấn tú đến mức khiến người ta không dời mắt được.
Khi Lục Tử Triệt nhìn thấy Cố Thường được Lục Đậu đỡ xuống xe ngựa hai mắt sáng ngời, mĩ nhân hắn gặp qua không ít, nhưng bề ngoài Cố Thường xinh đẹp như mẫu đơn, vẻ mặt lại mang theo vài phần hồn nhiên của trẻ con, bề ngoài thành thục như vậy cùng với tính cách đơn thuần kết hợp lại ở trên người Cố Thường lại có thể tạo thành một vẻ đẹp khác.
Hai người thủ vệ còn có quản gia sau lưng Lục Tử Triệt nhìn thấy Cố Thường xuống xe, mắt nhìn không chớp, cũng không nghĩ tới người chủ tử mời dự tiệc lại là một mĩ nhân đẹp như tiên nữ, trong nháy mắt tinh thần mỗi người đều như gà trọi hăng tiết cực độ.
Ho mạnh hai tiếng, ánh mắt Lục Tử Triệt tức giận nhìn lướt qua mấy người này, mọi người đều giống như chưa từng gặp mĩ nhân, thật khiến hắn mất mặt!
Về phần hắn, bản thân vừa rồi cũng bị dao động, cảm thấy sự rung động trong lòng thì lập tức nhãng qua, không thuộc nhóm "Mất mặt".
Mấy nam nhân bị mĩ nhân lay động lóa mắt thấy thế trong lòng rùng mình, lập tức cúi đầu xuống không dám nhìn lung tung nữa.
"Cố thúc phụ Cố cô nương một đường tới đây chắc cũng mệt rồi, mau vào phủ nghỉ ngơi một chút." Lục Tử Triệt mời người đến đại sảnh tiếp khách.
Trong sảnh trà đã được chuẩn bị sẵn, sau khi bọn họ đi vào bọn hạ nhân lần lượt bưng lên trái cây tươi còn có điểm tâm ngọt vừa ra lò.
Bởi vì Cố Thường là nữ quyến, Lục Tử Triệt không tiện tự mình tiếp đãi nàng, liền mời nàng dâu cả của phủ Lục tướng quân Dung thị tới tiếp khách.
Không chỉ có nàng tới, còn có Lục lão gia đã không còn là đại tướng quân và con trai trưởng đều đến đây, so với Cố Phong Niên bọn họ tới trễ nửa khắc đồng hồ (15 phút).
"Vì trưởng bối trong nhà không ở đây, nên tiểu chất liền mời Lục bá phụ bọn họ tới giúp tiếp đãi Cố thúc phụ, kính xin được lượng thứ." Lục Tử Triệt rất là khách khí chắp tay làm lễ với Cố Phong Niên, trực tiếp bỏ qua ánh mắt bất mãn của Lục lão gia đang quăng tới.
"Đâu có, Lục đại ca tới đây ta còn vui mừng hơn ấy chứ, ngươi sắp xếp rất tốt." Cố Phong Niên cười ha hả nói, bề ngoài cười đồng thời trong lòng luôn cảm giác có chút kỳ lạ, từ khi hắn có ý định muốn Lục Tử Triệt làm con rể đã phái người đi thăm dò lai lịch của hắn, kết quả thời gian cũng không ngắn, nhưng một thông tin hữu ích cũng không tra được, ngay cả cha mẹ hắn họ gì tên gì bao nhiêu tuổi nhà ở đâu cũng không biết, chỉ có thể phái người tiếp tục điều tra.
Mặc dù, Lục lão gia đã từ quan, nhưng vẫn rất được người đời kính trọng, làm quan nhiều năm, các mối giao thiệp cùng thế lực trên tay không phải nói không còn thì là không còn.
Vì thế tuy rằng đối với các mối hôn phối các quan viên không nghĩ sẽ cân nhắc đến Lục gia, nhưng khi nhìn thấy Lục lão gia vẫn sẽ có ba phần kính trọng, không có người nào ngốc tới mức vừa thấy người ta không làm quan liền tới chà đạp.
Hai lão đầu ở trong sảnh nói tán gẫu ôn chuyện, Dung thị thì dẫn Cố Thường tới trong sân giải sầu.
"Mới bao lâu không gặp, Thường muội muội càng ngày càng đẹp." Dung thị khen ngợi đánh giá Cố Thường, trong khi em chồng là nam nhân Lục gia - một người có bộ dáng rất xuất chúng, nàng và em dâu thường lén lút trêu ghẹo nói không biết sau này phải là cô nương xinh đẹp nhường nào mới có thể lọt vào mắt của em chồng được.
Kết quả nhà gái quả thật rất đẹp, so với trong tưởng tượng của mọi người Lục gia đều đẹp hơn rất nhiều, tiếc là vì hiểu lầm khiến cho em chồng bỏ lỡ lương duyên giải trừ hôn ước.
Cố Thường mím môi cười một tiếng, ánh mắt to lại có thần vụt sáng cùng lúc lông mi dài mà cong cũng lưu chuyển theo, đẹp tới mức khiến người ta luyến tiếc khi phải dời mắt đi.
Hạ nhân xung quanh đều nhịn không được len lén nhìn đại mỹ nhân hiếm thấy này, đều suy đoán có phải do chủ tử nhà mình coi trọng nên mời nàng tới làm khách hay không.
"Đại tẩu đừng giễu cợt ta nữa, ta có đẹp cũng là dã nha đầu nhà quê, không giống đại tẩu xuất thân nhà quan tri thư đạt lễ? Lúc ở nhà cha mẹ ta thường hay quở trách ta không giống thục nữ, nói nếu ta có thể có một nửa sự chững chạc và hiểu lễ nghĩa của hai nàng dâu của Lục gia, đời này họ cũng không còn gì tiếc nuối." Cố Thường trong lòng vui vẻ khi đối mặt với người có ấn tượng tốt không ngại nói lời dễ nghe dỗ người.
Dung thị vừa nghe xong quả nhiên vui vẻ, lôi kéo tay Cố Thường tiếc nuối nói: "Chúng ta hợp ý như vậy, nếu muội có thể trở thành chị em dâu với ta thì tốt biết bao."
Cố Thường nghe vậy lập tức nhảy xa một bước, hoảng sợ nhìn Dung thị nói: "Đừng, ta cũng không muốn làm chị em dâu tỷ, Lục tam kia để lại cho người hiểu được và biết thưởng thức ưu điểm của hắn đi, ví như Lương gia cô nương đó."
Dung thị nói nửa đùa nửa thật thấy phản ứng hoảng sợ “quyết liệt” của Cố Thường, mặt lúng túng nói: "Ta nói đùa thôi, xem muội sợ kìa."
"Không nên đem ta và Lục tam kia ra nói giỡn, cho dù tỷ rất tốt ta cũng không thể vì muốn làm chị em dâu với tỷ mà gả cho kẻ không giống người như vậy." Cố Thường sợ Dung thị ngượng ngùng, chủ động tiến lên kéo lại cánh tay của nàng vừa cười hì hì vừa lên tiếng nói, "May mắn hôm nay Lục tam không tới, nếu không sẽ ảnh hưởng tâm tình, hì hì."
Hắn sao không có tới? Hắn chính là chủ nhân của biệt viện này đấy! Dung thị biết chân tướng lại không thể nói, kìm nén đến mức nàng rất bực bội.
"Thật ra, hắn không kém cỏi như các ngươi tưởng tượng, ngươi ghét bỏ hắn phải chăng chỉ vì tướng mạo khí chất của hắn bình thường mà còn không có bản lĩnh? Nếu hắn là thiếu niên nhanh nhẹn, tướng mạo rất tuấn tú còn thật tài giỏi, muội có phản cảm như vậy không?" Dung thị rối rắm như da đầu kết lại thành một khối hỏi tới, không trách nàng không mắt nhìn người rắc rối, thật sự là bị bất đắc dĩ.
Lúc nàng ra cửa, em dâu đã nhẹ nhàng dặn nàng do xét tâm tư của Cố Thường, hai người bọn họ đều không muốn Lương cô nương gả vào Lục gia, có người em dâu điêu ngoa bị chiều hư như vậy các nàng làm sao có ngày tốt lành? Nếu không phải sợ Lục gia ngại vì giao tình và thể diện mà đồng ý hôn sự với Lương gia, nàng cũng sẽ không một lòng lại nhắc tới em chồng với Cố Thường.
Loại giả thiết không đáng tin này Cố Thường không để ý tới, qua quýt: "Ấn tượng đầu tiên quá kém, cho dù hắn thật sự được thần tiên ưu ái đột nhiên mọi thứ đều trở nên tốt đẹp, ta cũng sẽ không quan tâm."
Dung thị nghe vậy bộ dáng vốn muốn nói lại thôi lập tức trở thành thất vọng, đả thông tinh thần tiếp tục mang Cố Thường dạo vườn.
Vài lần tiếp xúc, nàng nhận thấy Cố Thường là một nữ hài tử ngây thơ tâm tính đơn thuần, hơn nữa gia cảnh khá giàu có, người như vậy làm em dâu thứ nhất là cả ngày không cần lo lắng đối phương mưu tính giở trò kiếm chuyện sinh sự, thứ hai không cần đề phòng đối phương tính kế tranh giành gia sản ham món lợi nhỏ đoạt lợi, chính yếu nhất là người ta còn biết điều chế các loại thuốc, nếu như ngày nào đó hạ nhân không nghe lời thì việc trừng trị họ đều dễ dàng hơn nhiều.
Càng nghĩ càng cảm thấy Cố Thường không gả vào Lục phủ thực sự đáng tiếc, đều tại em chồng nhất định muốn chơi trò thần bí, giờ thì hay rồi, người ta luôn nói sẽ không quan tâm.
Nếu Cố Thường không gả vào, Lương cô nương kia nhất định phải đề phòng, nếu thiên kim nhà triệu doãn kinh kia gả tới đây, nhà trưởng và nhà thứ hai thật không có cuộc sống yên ổn, cho dù Lục Mặc muốn cùng nhị lão về quê sinh sống, ít nhất lúc năm mới người một nhà cũng sẽ gặp nhau?
"Làm sao vậy? Có tâm sự?" Cố Thường thấy bộ dáng Dung thị tâm sự nặng nề cảm thấy buồn bực, nàng cũng không cho là do mình cự tuyệt đề nghị của nàng mới như thế, lại không phải hoàng thân quốc thích, có gả hay không gả vào Lục gia làm sao có sức ảnh hưởng lớn như vậy.
"Không có gì, chúng ta tới hồ xem cá đi." Dung thị lắc đầu không nghĩ tới chuyện làm ảnh hưởng tâm tình nữa, lại lấy lại tinh thần nói.
Trước giờ cơm chiều hai người đi dạo quanh hồ cá, hòn giả sơn, hoa viên, còn ngắm mai viên trước mắt chưa có bông hoa mai nào, tòa biệt viện này diện tích không lớn, nhưng thật ứng với câu nói, chim sẻ tuy nhỏ ngũ tạng đầy đủ, vì được dọn dẹp sạch sẽ, lại có người làm sáng tạo sắp xếp gọn gàng hoa cỏ, khiến cho biệt viện này thoạt nhìn rất thanh nhã rất độc đáo.
Buổi tối, Lục Tử Triệt dặn phòng bếp chuẩn bị lò nướng, lò nướng là một khuôn dài làm bằng sắt, bên trong chất đầy than củi, các loại thịt xâu cùng rau dưa đều được chuẩn bị xong đặt ở một bên.
Bởi đôi bên đều không phải là người quá chú trọng quy củ, mọi người liền quây quần lại cùng nhau dùng cơm, nam nữ tách ra ngồi hai bên lò nướng, đối diện Cố Thường là Cố Phong Niên, Dung thị và trượng phu mặt đối mặt, mà trước mặt Lục Tử Triệt không có ai, như vậy sẽ không cảm thấy lúng túng.
"Cách ăn như thế này thật mới mẻ, sau khi trở về ta cũng muốn làm một cái lò nướng như vậy." Cố Phong Niên thấy ăn đồ nướng như thế thật tiện, sau khi thịt nướng xong còn rất thơm mở miệng nói.
"Nếu Cố thúc phụ thích, sau khi trở về tiểu chất sai người làm một cái tặng cho thúc, cái lò này hôm qua mới làm xong, hôm nay là lần đầu tiên thử cách ăn này, không ngờ mùi vị cũng không tệ lắm." Lục Tử Triệt giải thích cách nướng ăn như thế này là học được từ dân du mục phương Bắc khi tới đó làm ăn, sau khi trở về vẫn bận không nhớ tới, sau khi tùy tiện nói mới bắt đầu nướng đồ, không đợi lò nướng chuẩn bị xong hắn ngay lập tức mời Cố Phong Niên.
"Được, vậy thì chờ lò nướng của cháu!" Cố Phong Niên cười ha ha, hắn rất hài lòng với phần tâm ý này của Lục Tử Triệt, giơ ly rượu lên cùng Lục Tử Triệt uống liền ba ly.
Lúc đang ăn uống vui vẻ, đột nhiên Quách Tiểu Trà chạy tới, sau khi làm lễ chào hỏi với mọi người có mặt ở đây liền kêu la Lục Tử Triệt không có suy nghĩ, ăn món ngon cũng không gọi hắn.
Lục Tử Triệt thật không có lời gì để nói, hắn và Quách Tiểu Trà rất thân quen sao? Vậy mà không không mời mà tới, còn không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh hắn không cần người ta mời bắt đầu ăn uống.
Người tới là khách, Lục Tử Triệt cũng ngại đuổi người, nên để Quách Tiểu Trà ở đây ăn uống.
"Chao ôi, ngon quá! Độ lửa vừa vặn như vậy, may mắn da mặt ta dày chạy tới, không thì đi đâu nếm thử cách ăn đặc biệt như vậy?" Quách Tiểu Trà vừa ăn vừa khen, trước đây ăn đồ nướng cùng lắm là đốt lửa, đem gà rừng, cá rửa sạch trực tiếp đặt trên lửa nướng, đã bao giờ dùng lò nướng than củi nướng xâu thịt đâu, sau khi ăn đến mức miệng đầy dầu mỡ không nhịn được nói, "Khoan hãy nói, xâu thịt này thành một xâu nhỏ nướng lên thật dễ dàng ngon miệng, ăn ngon thật."
Bộ dáng giống như 800 năm chưa từng ăn thịt ngay cả tùy tùng của Quách Tiểu Trà cũng cảm thấy mất mặt, cúi đầu đứng cách xa làm như không biết vị chủ tử mất mặt này.
Tất cả mọi người có mặt đều khiếp sợ nhìn cách ăn gió cuốn mây tan của Quách Tiểu Trà, mắt thấy thịt nướng đều tiếp không kịp, Cố Thường lên tiếng: "Ngươi đây là vài ngày không ăn cơm vậy?"
Quách Tiểu Trà vừa nuốt vừa nói, giọng không rõ: "Cha ta nhốt ta một ngày rưỡi, không cho phép mọi người cho ta ăn cơm, đói chết ta." Hắn mới sẽ không nói hắn trốn ra khỏi nhà, cũng không dám ăn gì đó ở nhà, e sợ bị người tóm được.
Cảm giác một ngày rưỡi không được ăn gì, thảo nào cách ăn như hổ đói thế này.
Cố Phong Niên nhíu mày nói: "Ngươi một ngày rưỡi chưa ăn gì, đột nhiên ăn nhiều thịt lợn uống nhiều rượu dạ dày sẽ không chịu nổi."
"Mặc kệ, cứ ăn no trước rồi tính." Quách Tiểu Trà chỉ nhìn lợi ích trước mắt mặc kệ hậu quả về sau, ăn hết sạch các xâu thịt nướng, những đồ để nướng khác vẫn chưa tới sau đó mới thỏa mãn dừng lại, lúc này dừng lại mới phát hiện thịt đều bị hắn đoạt hết, những người khác không ăn chỉ có thể nhìn hắn chằm chằm, rốt cuộc cảm thấy ngượng ngùng, gãi đầu xấu hổ nói, "Đói quá, khiến thúc thúc, bá bá, mọi người chê cười."
Biết nói như thế nào đây, đây cũng là "Tiểu đệ" của mình, Lục Tử Triệt bảo phòng bếp bưng bát cho Quách Tiểu Trà, ra lệnh hắn ăn lót dạ, nếu không không cho ăn thịt.
Quách Tiểu Trà sợ Lục Tử Triệt thật sự nói được là làm được không cho ăn thịt, nén giận ăn hết chén cháo.
Có Quách Tiểu Trà, không khí sôi nổi lên không ít, mọi người ăn uống no đủ thì tan tiệc.
Cố Phong Niên và Lục lão gia về phòng dùng trà nói chuyện, hai người đều uống say.
Nữ quyến không uống rượu, vì trời tối, Cố Thường cũng theo Dung thị tới phòng khách nói chuyện, nhưng các nàng cũng không nói chuyện gì tư mật, bởi vì có Quách Tiểu Trà một người chướng mắt luôn đi theo bên cạnh.
"Ngươi sao cứ lẽo đẽo đi theo chúng ta? Tìm Lục Tử Triệt chơi đi!" Cố Thường trừng mắt Quách Tiểu Trà trách mắng.
"Ta với hắn không thân quen như với ngươi, so với tìm ngươi thì tốt hơn." Quách Tiểu Trà uống có chút say, đầu lưỡi líu lại, hai mắt mở to nhìn chằm chằm Cố Thường nói.
Dung thị thấy ánh mắt Quách Tiểu Trà mở to không bình thường, nét mặt rùng mình, vội bước lên phía trước hai bước chắn trước người Cố Thường giống như phòng trộm theo dõi hắn.
"Ngươi chắn cái gì? Ta chỉ coi nàng như người anh em, sẽ không coi trọng bộ dáng này của nàng người quái dị đổi tới đổi lui." Quách Tiểu Trà vỗ bụng phình to nói lời say, cười thấy răng không thấy mắt.
Cố Thường nheo lại mắt, âm trầm nhìn chằm chằm Quách Tiểu Trà đẩy tùy tùng ra: "Ngươi nói ai là người quái dị?"
Quách Tiểu Trà vừa say chỉ số thông minh trở nên thấp hơn, không trả lời câu hỏi của Cố Thường ngược lại là nhìn "Hộ hoa sứ giả" Dung thị thần bí hề hề chớp mắt: "Lục đại tẩu, ngươi có cảm thấy Cố Thường và Lục Tử Triệt kỳ thật có chút giống nhau hay không? Chính là cái gọi là ... Tướng phu thê?"
Dung thị nghe vậy nhìn mặt Cố Thường kỹ một chút, không nghĩ tới thì không cảm thấy, một khi nhắc tới nhìn lại, thật đúng là cảm thấy dung mạo nàng và Lục Tử Triệt so sánh bộ dáng có chút giống.
"Đúng không? Vốn tiểu gia không uống say, bằng không làm sao phát hiện bí mật kinh người này? Các ngươi... A a, ai vậy, dám nhéo lỗ tai tiểu gia!" Quách Tiểu Trà bịt tai quay đầu nhìn thấy Lục Tử Triệt bộ mặt đen thành đáy nồi, không sợ chết lại nói thêm câu, "Vẻ mặt lúc các ngươi tức giận cũng có chút giống nhau."
Lục Tử Triệt liếc mắt nhìn Cố Thường, cái gì cũng chưa nói, nhéo lỗ tai kéo Quách Tiểu Trà đi ra ngoài, lớn tiếng nói với quản gia: "Chuẩn bị xe ngựa cho người đưa Quách nhị gia trở về, nếu hắn lại nói nhảm, trực tiếp lấy nước lạnh hắt cho hắn tỉnh!"
Quách Tiểu Trà nghe vậy sợ hãi, sợ bị hắt nước lạnh, càng sợ sau khi trở về phải chịu cơn tức giận của cha hắn, vội nói lời hay cầu xin Lục Tử Triệt thu lưu hắn một đêm.
Cố Thường thấy Quách Tiểu Trà bị tha đi, nhìn chung quanh một chút tìm được một cái gương đồng nhỏ, cầm lấy gương soi trái soi phải mặt mình nhiều lần, cuối cùng cả giận: "Giống chỗ nào? Rõ ràng ta so với Lục Tử Triệt kia đẹp hơn!"
Dung thị khẽ nhếch khóe miệng, bước lên phía trước trấn an Cố Thường đang tức giận, nói: "Phải phải, ngươi so với hắn thì đẹp hơn."
Câu này còn dễ nghe, Cố Thường để gương đồng xuống, nghĩ tới lần sau gặp lại Quách Tiểu Trà nhất định phải cho hắn chút thuốc nhuộm xem xem, để cho hắn nói hưu nói vượn.
Bên này phát sinh chuyện gì, Cố Phong Niên không biết, trước mắt hắn đang cùng Lục lão gia hai người ở trong phòng nói chuyện, vuốt đầu bị choáng loáng thoáng hỏi chuyện có liên quan tới Lục Tử Triệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...