Chân Ngắn, Sao Phải Xoắn

Nhiều tháng sau ngày cưới của Lãng Tử, tôi vẫn xinh đẹp, vui vẻ và tài giỏi như chưa từng có vụ thất tình chấn động lịch sử đó. Bạn biết đấy, một khi không còn ai để yêu nữa, bạn sẽ dành trọn trái tim cho công việc. Tôi cũng thế, sau ngày cưới của Lãng Tử tôi lao đầu vào công việc, tôi trở nên xinh đẹp và tài giỏi gấp bội phần ( Mặc dù điều này tôi đã nói n lần rồi, nhưng nhắc lại một lần nữa để khỏi quên).

Người vui nhất, và được lợi nhất có lẽ là sếp Tam Mao của tôi, ông ấy rất hài lòng vì thấy một đứa ất ơ như tôi trở nên hết lòng vì công ty. Thi thoảng, tôi vẫn thường bắt gặp ánh mắt ông ấy nhìn tôi trìu mến, những lúc như thế tôi nhe răng ra cười lại, và ông ấy giơ tay chữ V như nói với tôi là tôi sẽ làm được. Công nhận, dù sếp tôi già đến mấy, những điệu bộ ông thể hiện với tôi thật là xì tin. Tôi luôn ngưỡng mộ độ tự tin siêu phàm của ông ấy, nếu tôi mà xấu như ông thì không bao giờ tôi làm mấy cái động tác ngớ ngẩn gây sự chú ý như thế. Nhưng, nói đi thì cũng phải nói lại, ngoài cái tội xấu ra, ông ấy là một người dễ mến, dễ chịu, tôi không phủ nhận rằng mình cũng yêu quý ông ấy như ông ấy yêu quý tôi. Tôi nghĩ, chắc ông ấy phải thích mẹ tôi lắm thì mới dịu dàng quá mức với tôi như vậy, nhưng chẳng sao, thích hay không đó là việc của mẹ tôi, còn tôi chỉ để tâm xem ông ấy có trả lương cho tôi đúng thời hạn không mà thôi.

Có một việc rất lạ là kể từ khi Lãng Tử cưới vợ, tôi không còn xuống căng tin lấy lý do mua café để gặp anh ấy nữa, và tôi cũng không bao giờ đi bộ xuống cầu thang nơi anh ấy làm việc nữa. Đó là điều đương nhiên, không mua café nữa thì tôi đỡ tốn tiền, không đi thang bộ xuống nữa thì tôi đỡ mỏi chân. Tất nhiên, nó không phải là cái sự lạ mà tôi muốn nói đến, ý tôi là từ khi tôi không còn săn đón Lãng Tử nữa thì anh ấy lại xuất hiện thường xuyên trước mặt tôi. ( Đời thật lắm nỗi éo le). Chúng tôi gặp nhau ở sảnh, ở trên sân thượng hay ở trong thang máy, tóm lại bất kể đâu có thể có khả năng chạm mặt nhau, nhưng thật may chúng tôi chưa bao giờ gặp lại nhau thêm một lần nào nữa trong toilet. Những lúc đó, tôi chỉ mỉm cười hoặc gật đầu chào anh, còn Lãng Tử thì nhìn tôi với ánh mắt rất khó nói.

Mặc dù, sự thật là tôi vẫn chưa thể quên được Lãng Tử, nhưng giờ đây, tôi không còn mơ tưởng hay suy đoán bất cứ tín hiệu nào anh ấy dành ình như trước đây nữa. Với một người đã có vợ, thì tôi nên giữ khoảng cách, vì dù sao, tôi không muốn mang tiếng là mình dùng nhan sắc để quyến rũ chồng của người khác. ( Mặc dù tôi thừa biết, mấy năm qua tôi có quyến rũ được thằng cha nào đâu).

Tôi vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng và kiêu hãnh vốn có của mình, nhưng tôi không mặc váy ngắn và son phấn như trước nữa. Không phải là do thất tình nên mới thế, mà thực ra son phấn vốn là của mẹ tôi, mẹ tôi giành lại mất rồi. Còn váy ngắn thì, biết nói sao được nhỉ? chẳng là tôi đi đứng rất dũng mãnh nên các thể loại váy bó, váy ngắn, váy hơi ngắn của tôi cái thì bục chỉ, cái thì rách toạc, cái khác thì quá chật. Và tôi thì sau khi nhìn đống váy đó đã chậc lưỡi mà phán rằng “ Quần jean, áo phông vẫn là lợi hại nhất”. Thế là tôi trở về với phong cách trước đây của mình kèm theo một đôi dép bệt kiểu hầm hố. Đấy, dù cho vật đổi sao dời, chân tôi vẫn cứ đời đời… 90. ( thực ra chân tôi có 89 phân thôi, nhưng ăn gian thêm một phân thì đã sao? Khối đứa đi thi hoa hậu còn ăn gian thêm 5 phân ấy chứ). Tôi vẫn thường chắc mẩm chân lý rằng “ Dù bạn không cao, nhưng người khác cũng phải…cúi nhìn”, mà sự thật là như thế, tôi toàn làm việc với Tây, và anh Tây nào khi gặp tôi đều cúi nhìn tôi hết. Đó là một lợi thế mà những kẻ chân dài mãi mãi không bao giờ với tới được. Khà Khà… nói chung, dù thế nào đi nữa tôi vẫn thấy rất hạnh phúc và tự hào về cơ thể, tính cách và nhan sắc mà tôi có.

Một lần, trong khi tôi hoảng hốt ôm tập tài liệu dày cộp chạy như điên vào sảnh ( thưa bà con, nguyên nhân của sự việc này là cái tội ngủ nướng và hậu quả là muộn giờ làm). Tôi lao như tên bắn đến thang máy, nhưng chưa đến nơi tôi đã kịp va vào một người đàn ông khiến tài liệu văng tung tóe. Tôi hét lên “ Trời ơi, đi đứng kiểu gì thế hả? Không biết nhìn à?”. Thực ra, xét một cách công bằng thì anh ta là người nói câu đó mới đúng, vì tôi là đứa chỉ chăm chăm nhìn cánh cửa thang máy chứ có thèm nhìn xung quanh đâu. Nhưng kệ chứ, các bạn phải hiểu rằng, trong văn hóa va chạm, người nào to mồm hơn thì chắc chắn cơ hội chiến thắng càng cao hơn ( Nếu không tin, bạn có thể thử đi xe máy ra đường Hà Nội và va chạm với một ai đó xem, tôi đảm bảo, khi bạn chưa kịp định thần xem mình đã ngã chưa thì ngay lập tức bạn nghe được tiếng gào thét của đối thủ cho đến khi bạn nhận sai và đền bù mới thôi). Tôi, đương nhiên không bao giờ dám làm như thế ngoài đường, nhưng trong tòa nhà này thì khác. ( Tôi đâu có ngu vì ngoài đường sẽ có nhiều kẻ còn manh động hơn tôi gấp tỉ lần).

Người đàn ông kia lồm cồm bò dậy, nhìn tôi rồi nhe răng ra cười. Tôi càng điên tiết hơn, máu ăn thua trong tôi trỗi dậy, tôi gào toáng lên “ Cái gì? anh còn nhe răng ra mà cười được nữa à? Không biết xin lỗi à?”. Người đàn ông cao lớn trước mặt tôi tỏ ra lúng túng ấp úng xin lỗi, ngay sau khi nhìn lên mặt anh ta, tôi mới nhận ra rằng anh ta đâu có cười tôi mà tại răng anh ta hô mà thôi. Ngay lập tức người lúng túng là tôi, tôi chẳng biết nói gì khi đã trót gào rú như vậy, nếu xin lỗi anh ta thì quả là mất mặt quá. Vì thế, tôi cúi xuống nhặt tài liệu để che giấu sự xấu hổ của mình. Anh ta cũng luống cuống ngồi xuống sàn nhặt tài liệu giúp tôi. Đúng lúc đó, một giọng đàn ông quen thuộc vang lên “Có chuyện gì vậy?”. Tôi ngẩng đầu lên, người đó không ai khác chính là Lãng Tử của tôi, à không, Lãng Tử của vợ anh ta mới đúng. Anh ấy nhìn tôi như khó hiểu, còn cái người vừa đâm sầm vào tôi chợt lắp bắp “ Sếp… không có chuyện gì đâu”. Hả? Cái quái quỷ gì thế này, cái anh chàng hô răng này là nhân viên của Lãng Tử ư?. Trời ơi, Lãng Tử thật là có mắt không tròng, anh đẹp như thế thì cũng phải chọn nhân viên cho xứng đáng chứ. Tôi thầm trách ông trời nhiều khi thật trái ngang.

Tôi từ từ đứng dậy, mặt tôi đối mặt với Lãng Tử ( thực ra thì mặt tôi chỉ vừa chưa đến vai anh ta thôi), chưa bao giờ chúng tôi lại đứng gần nhau như thế. Tôi đọc được trong mắt anh ấy sự bối rối, trời ạ, đứng cạnh nhan sắc hoa nhường nguyệt héo như tôi đây mà anh ấy không bối rối thì còn gì là đàn ông nữa. Lãng Tử nhìn sâu vào mắt tôi, giờ thì đến lượt tôi luống cuống. Nhưng, tôi tài che giấu cảm xúc lắm, ngay lập tức, tôi mỉm cười và tuôn luôn một tràng dài vào mặt Lãng Tử ( Dù sao, anh ấy đã có vợ và tôi chẳng còn cơ hội nào nữa thì tội gì tôi phải giả vờ dịu hiền làm gì cho tốn sức).

- Anh này là nhân viên của anh à? Lần sau anh nhớ dặn kỹ anh ta đi đứng cho nó cẩn thận, đừng làm tổn thương người khác.

Lãng Tử ngạc nhiên nhìn tôi, rồi anh nhíu mày, cái nhíu mày hết sức quyến rũ. Trời ơi là trời, sao có vợ rồi mà không đỡ đẹp trai tí nào cả.

- Tổn thương á? Anh ta làm gì mà gây tổn thương cho cô?

Lúc này tôi mới nhớ ra là mình cuống quá nên dùng sai từ. Tôi chống chế.

- Đây, anh nhìn xem, không tổn thương sao được. Tài liệu thì văng tung tóe coi như là một tổn thất, còn tôi bị ngã xuống sàn, bị xước mất một cái móng tay thì cũng coi như bị thương còn gì. Chung kết lại là vẫn tổn thương.

Anh chàng hô răng, cuống quýt phân bua.

- Làm gì đến mức độ đó, cô đừng có quan trọng hóa vấn đề!

Lãng Tử cúi xuống nhặt nốt số tài liệu còn lại rồi đưa cho tôi. Anh ấy phủi phủi tay rồi cười với tôi.

- Anh ta nói đúng đấy, cô rất hay quan trọng hóa vấn đề! Đừng như thế nữa, nhanh già lắm.

Tôi tức đến lộn ruột nhưng đành phải câm nín, giá như người đứng trước mặt tôi không phài là Lãng Tử mà là Hoành Tá Tràng thì chắc chắn anh ta sẽ được ăn một cái cùi chỏ. Nhưng đây là Lãng Tử, và dù anh ấy có nói gì đi chăng nữa, tôi vẫn thấy lấp ló ở đâu đó một sự quan tâm âm thầm dành ình. Tôi nhoẻn miệng cười.

- Cảm ơn anh đã nhắc!

Tôi ôm tập tài liệu bước đến thang máy với tâm thế không thể nào kiêu hãnh hơn. Tôi nghĩ, chẳng qua nể tình anh một thời là người trong mộng của tôi, nếu không tôi sẽ chẳng im lặng mà đi như thế đâu.

Cả ngày hôm đó, nụ cười của Lãng Tử cứ lảng vảng trước mắt tôi. Tôi cố xua đi, thật là vớ vẩn, anh ta đã có vợ và tôi thì đương nhiên không nên làm điều gì tổn hại cho gia đình người khác.

Đầu giờ chiều hôm ấy, khi tôi đang say sưa dịch tài liệu tiếng Anh thì bỗng có ai đó nói to.

- Chào mọi người! Cho tôi gặp cô Đỗ Tiến Phương!

Khỉ thật, ở đây ngoài sếp tôi ra chưa ai được gào tên đầy đủ của tôi ra giữa thanh thiên bạch nhật như vậy. Tôi đập tay xuống bàn, định bụng đứng dậy cho hắn một trận. Nhưng, lại nhưng, tôi sững lại khi nhìn thấy gã hô răng đang ôm một bó hoa hồng to tướng đứng cười ngay trước cửa ( Thực ra tôi chẳng biết là anh ta đang cười hay không nữa). Mọi người ở công ty tôi ồ lên rồi vỗ tay tán thưởng ầm ĩ. Chắc họ tưởng anh ta là người yêu tôi mất. Họ không chịu hiểu, một người như tôi làm sao có thể yêu một kẻ xấu xí như hắn chứ. Tôi không muốn người ta bàn tán lâu thêm nữa, vì nhỡ đâu tin này mà lọt ra ngoài thì nghe chừng tôi khó lấy chồng lắm. Tôi nhảy xổ ra, lôi hắn ra ngoài hành lang.

- Anh điên à? Sao anh vác xác đến đây?

Anh ta luống cuống dúi bó hoa vào tay tôi.

- Tôi chỉ… chỉ muốn xin lỗi thôi!

- Cóc cần!

- Cô tha… lỗi… cho tôi nhé!

Tôi nhìn bộ dạng của anh ta đến là tội nghiệp, thôi được rồi, vì bó hoa quá đẹp nên tôi sẽ châm chước vậy.

- Được rồi, coi như hòa!

- Cảm ơn cô!

- Khỏi khách khí! Thế nhé!

Tôi ôm bó hoa đi thẳng vào, anh ta gọi giật lại.

- Khoan đã. Cô chưa biết tên tôi mà!

- Thế hả? Thế tên anh là gi?

- Tôi là Nguyễn!

- Ok. Chào anh Nguyễn!

Tôi vẫy tay chào anh ta rồi bước vào cửa. Lần này, hàng trăm con mắt trong công ty lại đổ dồn về phía tôi. Tôi thả phịch bó hoa xuống bàn, rồi tiếp tục cắm cúi và tài liệu. Bánh Bao, trưởng phòng nhân sự ngồi phía bên kia ghé lại hỏi nhỏ.

- Này, Phương, cây si của cô đó à?

- Vớ vẩn!

Tôi xua tay như thể không muốn quan tâm đến chuyện đó. Nhưng tôi biết, sau lưng tôi các mái già bắt đầu tụ tập để phân tích tình hình, dự đoán tình hình và phân tích khả năng chiến thắng của anh ta khi cưa tôi. Ôi trời ơi, các mẹ mái già, chỉ được cái giỏi tưởng tượng. Mặc kệ thôi, vì đó đâu phải là việc của tôi.

Mấy ngày sau, sự việc anh chàng Hăng-rô Nguyễn ( tức là răng hô Nguyễn ấy) và bó hoa đã trở nên xẹp lép. Mọi người thôi bàn tán, thêu dệt và tôi, đương nhiên là quên bẵng chuyện đó từ lâu rồi, mặc dù bó hoa đó vẫn nằm héo rũ trên bàn tôi. Nhưng, ( lại nhưng rồi) thứ 6 tuần đó, câu chuyện về chàng Hăng- rô Nguyễn lại tiếp tục hot hơn bao giờ hết, khiến một người lạnh lùng như tôi đây cũng được phen choáng váng. Hăng – rô Nguyễn lại tiếp tục xuất hiện ở văn phòng với một bó hoa hồng còn to hơn lần trước, anh ta lại gọi đầy đủ tên cha sinh mẹ đẻ của tôi. Và tôi, đương nhiên lại nhảy xổ ra hỏi anh ta có việc gì. Anh ta trao hoa cho tôi, và cười ( Lạy chúa, tôi làm sao biết được lúc nào anh ta cười, lúc nào không đâu).

- Chúc cô cuối tuần vui vẻ!


Trời đất ơi, đừng nói anh mê tôi đấy nhé! Tôi không có tội tình gì đâu, anh tha cho tôi, đời tôi chỉ thích trai đẹp mà thôi. Nói thế thôi, chứ loanh quanh một hồi, tôi vẫn phải ôm hoa vào và anh ta lại hớn hở đi về.

Cả công ty tôi lại được phen nháo nhác, ai cũng đến bắt tay chúc mừng tôi. Trời đất, họ làm như Đỗ Tiến Phương tôi ế đến nơi rồi ấy. Không bao giờ nhé, tôi thà ế trong tư thế ngẩng cao đầu còn hơn là lấy một ông chồng xấu. Tôi ấm ức với anh chàng Hăng – rô đó lắm, nhưng biết làm sao được, tôi không thể ngăn anh ta tặng hoa cho tôi được, cũng như trước đây, Lãng Tử làm sao ngăn được tôi yêu đơn phương anh ấy. Sự việc tặng hoa, tặng cây nhỏ xinh, tặng nước hoa… vẫn đều đặn hàng tuần, và tất nhiên Hăng – rô cũng xuất hiện với tần suất ngày càng dày ở công ty tôi. Giờ thì anh ta không cần phải gọi tôi nữa, anh ta có thể thoải mái đi vào tận bàn làm việc của tôi và đặt quà lên đó. Tôi chẳng thèm ngó đến chúng, quà cứ chất đầy trên bàn mà tôi không buồn dọn. Cả công ty ngạc nhiên lắm, riêng sếp Tam Mao của tôi thì vui mừng ra mặt. Sếp lạ thật, anh ta theo đuổi tôi chứ có theo đuổi sếp đâu mà sếp vui. Chết, không lẽ anh ta là con của sếp? Cũng có thể lắm chứ. Vì nhìn hai người nhan sắc cũng tương đương nhau mà.

Sự xuất hiện của Hăng- rô Nguyễn càng ngày càng khiến tôi khó chịu. Nhưng, anh ta càng ngày càng cao tay, hầu như không nói gì hết, chỉ đặt quà rồi đi về. Mà nói thật, anh ta có nói thì tôi chẳng buồn nghe. Đôi lần, tôi thầm tiếc, giá như anh ta đẹp trai bằng Lãng Tử, hoặc chí ít cũng bằng Hoành Tá Tràng thì có khi tôi đã không lạnh lùng như thế. Nhưng biết sao được, Hăng – rô là Hăng – rô, mà Lãng Tử là Lãng Tử còn Hoành Tá Tràng đương nhiên lại càng không liên quan. Tôi thật là bất hạnh!

******************************************************************************************************************

Rất nhiều ngày sau đó, tôi thường gặp Lãng Tử ở căng tin hay ngoài chỗ để xe, anh ấy không nói gì nhiều, chỉ nhìn tôi và tủm tỉm cười. Chết tiệt thật, chắc anh ấy biết chuyện Hăng – rô đang tán tỉnh tôi và đang cười mỉa mai tôi đấy. Mặc dù, tôi tức lắm, nhưng chẳng lẽ lại nhảy ra mắng anh ấy à? Thật là kỳ cục.

Tôi cứ điềm nhiên đi qua và không quên gật đầu chào anh. Có một lần, khi tôi nhớ ra là tối nay sẽ có đám sinh nhật của Chuối Hột, tức vợ Cây Sậy, tôi ngồi nghĩ mãi chẳng biết nên tặng cái gì, và ngay lập tức, tôi nhìn thấy bó hoa tết bằng vải rất đẹp mà hăng – rô để lại trên bàn tôi. Dù sao, cứ để nó đây cũng phí, chả ai ngắm và chẳng ai chăm sóc cả, chi bằng tôi tặng lại nó cho Chuối Hột coi như một công đôi việc. Nói là làm, tôi lau sạch sẽ lớp bụi bám trên từng cánh hoa rồi ôm về nhà, định bụng tối sẽ đi tặng Chuối Hột. Khi gặp Lãng Tử trong thang máy, Lãng Tử chợt sựng lại nhìn tôi và bó hoa rồi nở một nụ cười rạng rỡ. Tôi cũng đáp lại bằng nụ cười héo queo quắt, trời ạ, chắc Lãng Tử nghĩ là tôi nhận lời cái anh chàng Hăng – rô đó rồi. Tôi giải thích.

- Không phải như anh nghĩ đâu?

- Nghĩ gì?. Lãng Tử hỏi lại tôi.

- Ý em là cái bó hoa này, và tay nhân viên của anh ấy! Em thích bó hoa này nhưng em không thích cái gã đó.

Lãng Tử lại nở một nụ cười rạng rỡ hơn lúc nãy. Người đâu mà vô duyên quá, nói gì cũng cười.

- Thích bó hoa là được rồi, cô thích anh ta làm gì cho phí đi.

Khà khà, được. Lãng Tử trông thế mà hiểu ý tôi. Tôi gật đầu vui vẻ, nhưng tôi liếc sang thấy khuôn mặt của Lãng Tử như sầm lại, anh ấy khiến tôi lúng túng.

Ôm bó hoa thất thểu về nhà, phải nói thêm rằng cái con bọ của tôi lại bị hỏng và báo hại thân chủ của nó phải chen lấn, xô đẩy đứt cả hơi trên xe bus mới về được đến đầu phố. Tôi, một tay ôm hoa, một vai khoác túi, chân bước liêu xiêu về nhà. Nói thật, mấy lần tôi định vứt bó hoa vào thùng rác nhưng vì tiếc của quá tôi đành ôm nó về nhà vậy, nghĩ đến việc không mất một xu nào mà có quà tặng cho Chuối Hột là tôi lại có động lực tiếp tục. Đấy, tôi luôn là một người chu đáo và tiết kiệm như thế ( Tiết kiệm nhé, không phải hà tiện đâu). Tôi tưởng tượng ra cảnh Bi Ve và Cây Sậy sẽ choáng ngất trước sự đầu tư hào phóng của mình. Nghĩ đến đó, tôi định ngửa mặt lên trời mà cười hô hố, nhưng một bàn tay đặt lên vai, chặn tôi lại.

- Khỉ! cô đi đâu về đấy?

Chẳng cần phải ngoái lại, tôi cũng biết chủ nhân của bàn tay đó là ai. Tôi chẳng thèm trả lời, cúi xuống ghé miệng vào cái tay đặt trên vai phải tôi và cắn một phát. Ngay lập tức, anh ta rụt tay lại và hét toáng lên.

- A! Cô làm cái gì thế hả? Đau quá!

- Ơ, thế anh chưa bị khỉ cắn bao giờ à?

Anh ta giơ bàn tay vẫn còn đỏ ửng vết răng trước mặt tôi.

- Cắn như thế này mà bảo là khỉ cắn à? Là … chó cắn mới đúng!

Cái gì? Đồ thô lỗ, dám so sánh thế à? Hoành Tá Tràng ơi, mặt anh đẹp thì đẹp thật nhưng cái mồm thì quá thối. Tôi tức giận đá vào chân anh ta.

- Đồ thối mồm, đồ thô lỗ!

Hoành Tá Tràng cười xun xoe như biết lỗi.

- Ấy, đừng giận, chẳng qua tôi bị đau quá nên mới nói thế. Dù sao, răng cô sắc hơn răng khỉ nhiều.

Tôi lườm hắn một cái đến cháy cả tóc, hắn tưởng thời gian qua thi thoảng tôi đi trà chanh chém gió với hắn là hắn có quyền coi tôi là bạn rồi á? Còn lâu nhá. Tôi bước tiếp, hắn ngăn lại.

- Cô đi đâu về thế?

- Tôi phải có nghĩa vụ khai báo với anh à?

- Không muốn nói thì thôi, việc gì phải nanh nọc thế.

- Cái gì? Tôi làm sao mà nanh nọc bằng anh được.

Chắc thấy sắc mặt của tôi có vẻ khó coi lắm nên hắn lại nhún.

- Thôi, không cãi nhau nữa nhé, mỏi mồm lắm, tôi hỏi cho vui thế thôi chứ thôi thừa biết cô đi làm về.

- Gớm nhỉ, không hổ danh làm cảnh sát!

Hoành Tá Tràng khoanh tay nhìn tôi cười ra vẻ ta đây lắm. Hắn nhìn chằm chằm vào bó hoa trên tay tôi, mặt có vẻ không vui.

- Này, hoa ở đâu ra thế?

- Tôi được tặng!

- Cái gì? Cô mà cũng có người tặng hoa à?

- Này, đừng có dìm hàng nhau nhé, tôi không nể nang gì đâu.

Anh ta dường như không để ý đến câu nói của tôi, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bó hoa.

- Thằng cha nào tặng bó hoa xấu bỏ bố!

Tôi ngạc nhiên nhìn lại bó hoa của mình. Rõ ràng là lão Hoành Tá Tràng có vấn đề về mắt rồi, một bó hoa vải lụa màu tím tràn trề thủy chung thế này mà hắn bảo xấu hả?.

- Này, anh đừng có ghen ăn tức ở nhé, đẹp hay xấu cũng là của tôi.

- Thì tôi có đòi nó là của tôi đâu, tôi thấy xấu thì tôi bảo xấu thôi. Mà thằng cha nào tặng cô đấy?

- Hỏi làm gì?

- Hỏi để biết, à, không phải là cái anh Lãng Tử gì gì đó mà cô vẫn hay nhắc chứ?


- Điên à. Anh ta lấy vợ từ đời tám hoánh rồi.

- Tốt!

Tôi ngạc nhiên nhìn Hoành Tá Tràng, hắn ta ngó lơ đi chỗ khác.

- Anh vừa nói cái gì đấy?

- Nói cái gì là cái gì? Tôi đang hỏi cô đấy, thằng cha nào tặng cô cái này vậy?

- Chung quy lại, anh vẫn muốn biết tên thằng cha tặng hoa cho tôi chứ gì. Thôi được, anh ta là Hăng- rô Nguyễn!

Anh ta trợn tròn mắt nhìn tôi.

- Cái gì? Anh ta là Việt Kiều á?

- Dở à, anh không biết nói ngược lại à, Hăng- rô là Hô răng đó!

Hoành Tá Tràng ngửa cổ cười một tràng không dứt. Tôi phải đạp mạnh vào chân hắn hai lần mới chấm dứt được tràng cười khủng khiếp đó. Nói đi thì nói lại, Hoành Tá Tràng cũng giống tôi đấy chứ, một khi đã cười thì không ai đỡ nổi.

- Anh cười cái quái gì hả?

- À, tôi cười vì cuối cùng cô cũng tìm thấy một người đôi lứa xứng đôi!

- Này, Hoành Tá Tràng! Muốn sống thì ngậm miệng lại nhé! Cái ngữ như anh còn không được tôi để mắt tới chứ đừng nói gì đến Hăng rô Nguyễn nhé!

- Ô, thế à? Thế là tôi cũng được đánh giá cao hơn Hăng-rô Nguyễn à?

- Đương nhiên! Nếu anh biết điều hơn thì anh còn hơn khối kẻ khác.

Hoành Tá Tràng búng tay vào bông hoa trên tay tôi. Hắn nói một cách thản nhiên.

- Được, nếu tôi biết điều hơn, thì cô sẽ không ôm hoa của thằng cha đó nữa chứ!

- Ơ hay, tôi muốn ôm hoa của ai đó là việc của tôi chứ, sao anh phải khó chịu thế.

- Việc của cô, nhưng tôi cứ… khó chịu đấy! Nói chung, thằng nào tặng hoa cho con gái là dở hơi! Hoa có làm cho cô đỡ đói không? Hoa có làm cho cô đỡ khát không? Hoa có làm cho cô khỏe mạnh không?

Hoành Tá Tràng khua chân múa tay nói cả tràng, cứ nói được một câu là hắn lại búng một cái vào một bông hoa của tôi. Tôi điên tiết gào lên.

- Hoành Tá Tràng!

- Gì?. Hắn tỉnh bơ hỏi.

- Đến bây giờ tôi mới hiểu, vì sao anh đẹp trai thế mà vẫn ế! Hóa ra là anh có vấn đề về thần kinh.

Nói rồi, không để Hoành Tá Tràng kịp phản ứng, tôi co giò chạy một mạch. Khổ quá, không phải vì tôi sợ hắn ta, mà tôi sợ cho bó hoa của tôi thì đúng hơn. Đứng đó một lúc nữa, lỡ hắn búng nát mấy bông hoa thì tôi biết lấy gì mà lên mặt với Chuối Hột, Bi Ve và Cây Sậy. Cái con người hâm dở ấy, ý tôi là Hoành Tá Tràng ý, cả đời có biết thương hoa tiếc ngọc là gì đâu. Đấy, đã quen biết nhau thế rồi nhưng lần nào tôi phạm luật giao thông hắn chẳng phạt. Tôi, không nói ra nhưng tôi căm thù hắn lắm.

Buổi sinh nhật của Chuối Hột thành công tốt đẹp ( cái cụm từ này tôi học được ở mấy cái hội nghị, lần nào cũng có một ông đại biểu lên chúc thành công tốt đẹp mà). Đương nhiên, sự đầu tư của tôi cũng làm bọn chúng lác mắt đôi chút. Nhưng chẳng sao, tính tôi vốn phóng khoáng mà, cái gì mình không dùng thì mình cứ mang cho người khác dùng có sao đâu.

Rất nhiều ngày đi qua, những món quà của Hăng- rô Nguyễn càng chất đống trên bàn tôi ngày càng nhiều. Và cái chị mái già ở công ty tôi từ cái nhìn mến mộ đã chuyển dần sang ghen tị với tôi. Khổ lắm ý, có ai thấu hiểu được sự thống khổ của một con thiên nga bị lạc giữa một bầy vịt trời như tôi đâu. Tôi đã xua đuổi thậm chí quát nạt mà vẫn không đẩy được anh ta xa khỏi tôi. Thật là bất hạnh thay.

Buổi chiều thứ sáu âm u nọ ( nghe có vẻ rất trinh thám), khi tôi đang chăm chú đọc cách cắt đuôi các cây si ở trên mạng thì lại có tiếng nói vang lên.

- Chào mọi người, cho tôi hỏi cô Đỗ Tiến Phương!

Trời ơi, không phải lại là Hăng-rô Nguyễn đấy chứ! Lại là cái quái quỷ gì đây. Tôi thề, lần này tôi sẽ cho hắn ăn một cái đấm vào mồm, tiện thể chỉnh lại răng cho hắn luôn. Tôi xắn tay áo, đứng bật dậy hùng hổ đi ra trước anh nhìn đầy ngưỡng mộ của những người xung quanh ( tôi tưởng tượng thế). Nhưng, hỡi ôi! không phải là Hăng-rô Nguyễn mà là Hoành Tá Tràng. Hắn ta đứng hiên ngang trước cửa, tay giơ một túi bánh rán vừng lên để nó đung đưa, đung đưa trước mặt như nhử mồi tôi. Tôi, dù vô cùng xấu hổ với đồng nghiệp, nhưng đành phải nghiến răng trèo trẹo mà nói nhỏ.

- Anh làm cái khỉ gì thế?

- Bánh rán!

- Tôi biết rồi, nhưng sao anh lại đến đây?

- Để biết chắc là cô không ôm thêm một bó hoa nào về nữa.

- Đồ điên!

- Điên cũng được, tôi nói cho cô biết, bánh rán có ích gấp mấy lần hoa đấy.

- Đưa đây rồi biến đi.

Tôi giật túi bánh trên tay hắn rồi bước đi. Hắn lại còn nói với theo.

- Này, còn 15 phút nữa là hết giờ. Tôi chờ cô ngoài này nhé.

Hắn không biết rằng hắn đã gây ra một cơn chấn động hàng tỉ “rít-te” trong văn phòng này. Cả mấy chục con người trố mắt nhìn tôi, còn tôi đã hết hùng dũng bước đi với túi bánh rán rồi. Tôi lủi thật nhanh về chỗ và xoa má mình liên tục. Hình như có hai cục lửa trên má tôi.

Hoành Tá Tràng nhất quyết chờ tôi cùng về, tôi, mặc dù rất điên hắn nhưng vì túi bánh rán ngon tuyệt của hắn nên tôi sẵn sàng tha thứ. ( Tính tôi tốt bụng thế đấy). Chúng tôi cùng bước xuống sảnh và tản bộ ra phía nhà để xe, vừa đi vừa buôn chuyện, so đo xem hoa và bánh rán cái nào đắt hơn. Bất chợt, tôi liếc lên phía cầu thang bên kia vô tình nhìn thấy Lãng Tử đứng khoanh tay, nhíu mày nhìn chúng tôi. Bắt gặp ánh nhìn của tôi, Lãng Tử vội vàng quay đi. Ôi trời, chắc cuối giờ làm, anh ấy đói quá nên nhìn thấy tôi ăn bánh rán mà thèm đây. Mặc dù vậy, trong lòng tôi vẫn trào lên cảm giác gì đó bất an lắm. Nhưng, cảm giác đó rồi cũng bị lu mờ đi, vì Hoành Tá Tràng đã mời tôi đi ăn ốc nhân dịp… sinh nhật anh ta. Hiếm khi thấy hắn hào phóng như vậy nên tôi đương nhiên là nhận lời rồi. Đấy, bạn đã từng nghe nói rằng, tình bạn được bắt đầu từ dạ dày chưa? Nó đúng lắm đấy.


Từ hôm Hoành Tá Tràng đến đón tôi ở công ty, tôi không thấy Hăng-rô Nguyễn đến tặng quà nữa. Phù! Trong cái họa có cái may. Tôi nghĩ, anh ta chắc nhìn thấy Hoành Tá Tràng đẹp trai hơn anh ta nhiều nên đã tự biết thân biết phận mà rút lui rồi. Đấy, không có anh ta quấy rối tôi cảm thấy thật bình yên. Nhưng, chẳng hiểu sao, Lãng Tử lại rất hay lúng túng khi gặp tôi. Anh ấy không còn ăn nói tự tin như hồi trước nữa. Thật đáng để nghĩ, hay tại anh ta thương cho số phận của Hăng-rô Nguyễn? Trời ạ, anh thôi thương vay khóc mướn đi, Hăng-rô đâu xứng đáng với tôi. Dù hơi buồn cho Lãng Tử nhưng tôi chẳng mấy để tâm, tôi nghĩ không nên vì chuyện tình của Hăng- rô mà làm Lãng Tử khó chịu. Nhưng quả thật, mấy ngày sau đó, tôi không thể không vắt chân lên trán mà nghĩ ngợi về cách cư xử của Lãng Tử.

*********************************************************************************************************************

Có một ông khách nước ngoài đã đập bàn, đập ghế chỉ thẳng vào mặt tôi mà mắng không thương tiếc chỉ vì tôi không thể liên lạc được với sếp Tam Mao của mình. Ông ta thậm chí còn mắng tôi là “đồ con lừa”, trời ạ, cục tức đã dâng lên tận cổ thiếu chút nữa là tôi tung chưởng với ông ta rồi. Nhưng nhờ có sự kiềm chế siêu phàm của mình mà tôi vẫn một mực nhỏ nhẹ với ông ta. Tôi thề, tôi đã nhìn kỹ mặt ông rồi, nếu lúc nào đó tôi gặp ông ở ngoài đường, ông đừng trách tôi là ác nhé. Cuối cùng, tôi đã tốn bao nhiêu nước bọt để tiễn ông ta về, khổ không biết sếp tôi đã đắc tội gì với ông ta mà gớm thế, hay là ngoại tình với vợ ông ta nhỉ? Cũng có thể lắm chứ, nhiều người già nhưng có tí tiền là đổ đốn ngay.

Mặc dù ông ta đã đi, nhưng cục tức của tôi cứ dồn ứ trong cổ, tôi phải gào thét, phải đập phá gì đó mới mong giải tỏa được nỗi bức bối này. Không suy nghĩ gì thêm, tôi lao lên sân thượng tòa nhà. Vừa mới nhô đầu lên, tôi nhìn thấy bóng một người đàn ông đang đứng tư lự. Mặc kệ, tôi phải xả nỗi bực tức này đã, anh ta là ai? đang buồn chuyện gì thì có liên quan gì đến tôi. Tôi nhảy xổ ra, bắc loa tay lên mồm và ngửa cổ lên trời hét cật lực.

- A…a….a……a……….a…!

Người đàn ông kia giật mình quay lại nhìn tôi. Ối trời, Lãng Tử! Anh ấy hốt hoảng nhìn tôi.

- Có chuyện gì thế?

- À… không… không có gì!

Nói dứt câu tôi chạy biến. Có hâm mới ở lại nói chuyện vào lúc đó. Tôi dù xinh đẹp, dù thông minh đến đâu thì cũng phải biết xấu hổ chứ.

Ngày hôm đó, sự xuất hiện của ông khách đã xóa tan tinh thần làm việc vui vẻ của tôi. Tôi mất cả buồi chiều để ngồi trong phòng sếp Tam Mao kể tội ông ta. Tôi cũng không quên nhấn mạnh rằng, nếu gặp ông ta thêm một lần nữa, tôi sẽ thực thi công lý ( tức là tung chưởng ấy mà). Được cái, sếp tôi rất dễ thương, ông ngồi im, thi thoảng tủm tỉm cười khi nhìn tôi đang đi đi lại lại hoa chân múa tay chém gió nhiệt tình. Đấy, nếu ông ấy cũng như thế khi tôi đề nghị tăng lương thì có phải độ dễ thương đã tăng lên bội phần không? Đằng này, nghe chém gió thì thích mà nhắc đến tiền thì mặt như mặt khỉ. Nói chung, tóm lại là cuối cùng vẫn có người nghe tôi, thế coi như tôi được an ủi rồi. Nhưng báo hại, hôm đó tôi lại phải về muộn vì phải giải quyết nốt việc còn tồn đọng trong ngày. Đấy, chém gió không phải lúc nào cũng có lợi đâu nhé. Tôi cắm mặt vào giấy tờ cho đến tám giờ tối. Bụng đói meo, khổ thân tôi, cái lão Hoành Tá Tràng hôm nay mà mang bánh rán đến có phải tốt không?. Tự nhiên tốt đột xuất được có một ngày rồi bặt vô âm tín. Tôi vừa nguyền rủa hắn vừa xách túi đi về.

Khi đang thất thểu ra bến xe bus và lòng thì không ngừng nghĩ đến cái bánh rán, bỗng có người gọi tôi.

- Phương!

Ai mà gọi tôi đầy dịu dàng thế nhỉ? Tôi ngoái lại, Lãng Tử đang ôm túi chạy đến. Tôi suýt xỉu. Tự nhiên Lãng Tử lại chạy theo tôi sao? Ông trời ơi, tí nữa còn về đừng để ông Thiên Lôi làm sét đánh con nhé, con biết hôm nay thể nào trời cũng động rồi. Lãng Tử đến gần tôi.

- Sao em về muộn thế?

- À… em ở lại làm nốt việc.

Tôi bước đi tiếp để khỏi choáng váng. Lãng Tử vẫn bước theo.

- Này, có chuyện gì vậy?. Lãng Tử hỏi tôi.

- Chuyện gì đâu? xe em vứt rồi nên em đi xe bus thôi.

- Không, ý anh là chiều nay… trên sân thượng ấy.

Úi, chết cha, anh ấy vẫn nhớ chuyện đó à? Người gì mà nhớ dai thế. Tôi vẫn bình thản nhưng trong lòng thật sự không hiểu nổi tại sao Lãng Tử lại thay đổi một trăm tám mươi độ như thế.

- Không có chuyện gì đâu, stress ấy mà.

- Ừm, cũng đúng. Đôi lúc anh cũng muốn hét lên cho vơi đi mọi thứ mà không bao giờ anh làm được như em.

Cái khỉ gì đây? Sao anh ấy lại đổi sang kiểu giọng chị Thanh Tâm tâm tình với mình thế này. Tôi chẳng biết nói gì, chỉ mỉm cười bước tiếp. Nói thật, tôi cãi nhau thì giỏi chứ chuyển sang tâm sự thì… ngu cực, đành im lặng cho nó xong chuyện. Lãng Tử vẫn đi cạnh tôi, kỳ lạ thật. Tôi đành phải hỏi.

- Ơ sao anh đi bộ thế?

- À… anh… cũng… đi xe… bus!

- Giàu thế đi xe bus làm gì cho khổ.

Tôi đáp thản nhiên. Lãng Tử cười.

- Ai nói giàu thì không nên đi xe bus?

- Chẳng ai nói, nhưng đó là chân lý!

Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, đến hàng bán thú bông ở ngay gần điểm chờ xe bus, bỗng nhiên Lãng Từ nói.

- À, anh muốn nhờ em một việc!

- Việc gì?

- Em chọn giúp anh một con thú bông đi!

- Anh tặng vợ hay con hay cháu hay là ông bà nội ngoại?

- Ơ hay, ông bà nội ngoại cũng cần gấu bông à?

Lãng Từ cười, còn tôi cũng cười, nói chung tiện mồm thì nói thế thôi, chứ đương nhiên thằng đần nó cũng biết không ai tặng gấu bông cho ông bà nội, ngoại. Tôi đứng lại nhìn một lượt, trời ạ, từ bé đến giờ tôi có biết ba cái trò này đâu. Tôi chẳng dám chọn giúp, sợ mình thích mà người ta chê thì có phải bẽ mặt không. Lãng Tử thấy tôi đứng hơi lâu nên nhiệt tình nhảy xổ vào ôm một em búp bê ( mà không phải búp bê, nó nửa người nửa thú nên tôi chẳng biết gọi nó là gì), em này màu sắc lòe loẹt nhất mà tôi từng thấy, váy da cam, áo xanh da trời viền vàng, tóc màu xanh, chân màu đỏ. Lãng Tử giơ nói lên, vẫy vẫy đầy hào hứng.

- Con này được không?

Tôi nhìn khuôn mặt hào hứng của Lãng Tử và nhìn con vật kỳ dị đó. Thôi được, dù sao cũng có phải của tôi đâu mà tôi đắn đo, tôi cũng có phải bỏ tiền ra đâu mà suy nghĩ nhiều. Ngay lập tức tôi gật đầu cái “rụp” mà trong lòng thầm nghĩ, chết, vợ anh ta mà biết mình chọn giúp anh ta con vật này để tặng cô ấy thì mình bị chửi ba kiếp chưa xong mất. Nhưng kệ, vợ anh ta chửi thì anh ta nghe chứ có phải tôi nghe đâu mà sợ. Lãng Tử vui vẻ trả tiền rồi ôm con gấu đi ra, quả thật tôi nhìn anh ấy mà lòng không hiểu nổi, sao một kẻ đẹp trai như thế mà gu thẩm mĩ thì tồi tệ đến nhường ấy. Bỗng nhiên, Lãng Tử dúi con vật đó vào tay tôi rồi nói rất nhanh.

- Tặng em đấy!

- Em á?…

Tôi choáng váng đỡ lấy mà không kịp phản ứng gì. Lãng Tử đi nhanh ra phía đường, vẫy một cái taxi rồi quay lại vẫy chào tôi.

- Mai gặp lại em nhé!

Sặc! Còn gặp cái nỗi gì nữa, tôi đang chết đứng như Từ Hải đây. Cái quái gì đang xảy ra thế này?. Lãng Tử đã lên taxi đi khuất từ lúc nào, còn tôi vẫn đứng như chôn chân ở chỗ đó. Một lúc lâu sau, tôi trấn tĩnh lại, nhìn xuống con thú bông mình đang ôm. Trời ơi là trời, nếu biết anh ta tặng mình thì mình đã chọn con khác chứ không phải cái con thú xấu xí, đồng bóng này. Tôi mếu mặt đi về.

Cả đêm đó, tôi không tài nào ngủ được. Nhìn con thú bông xấu xí đó đang ngồi chồm hỗm trên bàn, tôi không khỏi băn khoăn. Tại sao đột nhiên Lãng Tử lại tặng nó cho tôi? Chẳng lẽ, anh ta bị tôi cuốn hút?. Không! Không thể nào! Anh ấy đã có vợ! Mặc dù, tôi vẫn rất nuối tiếc nhưng không bao giờ tôi nghĩ mình là người thứ ba của bất cứ ai. Tôi nghĩ ra đủ lý do, nào là chẳng qua anh ta thấy mình cứ thui thủi một mình tội nghiệp nên tặng, nào là đó chẳng qua chỉ là một phút ngẫu hứng mà thôi, hay có khi đó là thói quen chinh phục phụ nữ của anh ta? Anh ta chỉ thích đùa giỡn với đám phụ nữ vây quanh mình thôi.

Tóm lại, rất nhiều suy luận nhưng cuối cùng chẳng biết đâu là đúng nữa. Sau rất nhiều trằn trọc, tôi quyết định, ngày mai sẽ trả lại anh ấy con thú bông này. Có hai lý do để tôi phải trả món quà đầu tiên mà Lãng Tử tặng mình, đó là, tôi không muốn dính dáng đến đàn ông có vợ, mặc dù chưa bao giờ tôi hết thích Lãng Tử. Hai là, con thú bông này quá xấu, mà tôi thì không thể nào nhìn ngắm cái sự xấu xí này mỗi ngày, rất có thể nó làm tôi phát điên. Xong, tôi leo lên giường đánh một giác ngon lành đến sáng.

Tôi cố gắng nhét con thú bông đó vào một chiếc túi bóng màu đen to đùng để mọi người đỡ nhòm ngò rồi đến thật sớm, bỏ nó lên phía trên góc mái của sân thượng. Xong xuôi, tôi xuống tầng bốn để tìm gặp Lãng Tử. Chẳng thấy Lãng Tử đâu, tôi nhìn thấy Hăng – rô Nguyễn đang loay hoay trước hành lang, định tránh mặt nhưng không kịp, Hăng – rô đã nhìn thấy tôi và nhoẻn cười. ( Khổ, tôi chẳng biết anh ta có cười không đâu, nhưng cứ thấy nhe răng thì thôi, cứ coi như đang cười đi). Tôi mạnh dạn tiếp tới.

- Này, anh, Lãng Tử có ở đây không?

- Ai cơ?. Hăng-rô ngạc nhiên hỏi lại.

- À… quên, anh Phúc, Minh Phúc có ở đây không?

- A, anh ấy đi họp rồi. Em nhắn gì không?


- Vậy à, nếu thế thì anh nhắn giúp, giờ nghỉ trưa lên sân thượng gặp tôi nhé.

- Okie!

Hăng-rô Nguyễn gật đầu, cười với tôi rồi đi tiếp ( Lần này là cười thật, vì tôi thấy răng anh ta nhô thêm ra). Ô! hay thật, mới hôm nào chạy theo, săn săn đón đón, giờ gặp mình cứ như không ấy. Ông Hăng- rô Nguyễn này thật phũ, dù anh ta biết tôi không thích anh ta, những đã theo đuổi thì phải theo đuổi đến cùng chứ?. Đúng là hèn ( Nhìn chung, con gái là thế, dù không thích người ta tẹo nào nhưng vẫn muốn người ta phải theo đuổi mình mãi cơ, nếu tự nhiên chuyển sang theo đuổi đứa khác là y như rằng hậm hực lắm). Đương nhiên, tôi cũng thế vì tôi là con gái mà.

Giờ nghỉ trưa, tôi lao lên sân thượng và ôm cái bọc đen đó chờ sẵn. Lãng Tử lên sau, có vẻ rất vui vẻ. Tôi nhìn thấy anh ấy và ngay lập tức đẩy trả lại bọc đen cho Lãng Tử. Lãng Tử ngạc nhiên.

- Gì vậy em?

- Con thú bông, em trả anh!

- Sao thế? Anh tưởng em thích mà!

- Thích là một chuyện, còn nhận là chuyện khác.

- Anh hiểu. Nhưng… em cứ giữ lấy đi… anh rất muốn được thân thiết em hơn nên mới tặng …

- Stop! anh nói gì? em không nghe nhầm đấy chứ!

- Không nhầm đâu, thực sự anh… để ý em… từ lâu rồi.

- Cái gì? Này, anh… tỉnh lại đi! Anh nói thế mà không sợ em mách với vợ anh à? Em cực ghét loại đàn ông thích ngoại tình, ve vãn con gái như anh. Cầm về đi, và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Tôi quá choáng váng và tức giận. Tôi ấn mạnh con thú bông vào anh ta và đẩy anh ta ra để bước đi. Thật là trâng tráo, con người tôi đã yêu thương, đã mơ ước đã thầm nhớ mong thực ra chỉ là một kẻ lăng nhăng và đểu giả. Sụp đổ, có gì đó vừa như vỡ vụn trong tim tôi. Thật là may mắn cho tôi, vì tôi không phải là vợ anh ta. Lãng Tử chạy theo kéo tay tôi lại.

- Em! Hãy nghe anh nói!

- Tôi biết tỏng rồi. Khỏi cần nói. Nói cho anh biết, dù trước đây tôi có thích anh thật nhưng tôi không phải là loại con gái cứ thấy tiền, thấy hào nhoáng là lao vào đâu. Tôi không giống những cô gái mà anh tán tỉnh đâu.

- Chính vì thế mà anh thích em…

- Này, anh! trước khi nói những từ ấy anh hãy nghĩ đến người vợ tội nghiệp của anh ấy.

Trời ơi, mặc dù, đúng, khi anh ấy nói anh thích em, tôi như tan chảy. Dù gì, đây cũng là câu nói từ người trong mộng của tôi suốt bao năm trời, tôi có bị điên đâu mà không rung rinh cơ chứ. Nhưng, lòng tự trọng và phẩm chất cao quý ( oai quá) của tôi không cho phép tôi làm vậy. Lãng Tử đứng nhìn tôi, mặt anh ta trở nên đau đớn khó tả ( diễn giỏi đấy, nhưng anh quên là tôi cũng từng diễn rất giỏi à)

- Anh… anh… đã… ly hôn!

- Cái gì?

Khổ quá, đừng nói là anh định ly hôn để sống với tôi nhé. Những lời hứa kiểu đó thằng Sở Khanh nào chẳng nói. Tôi mà tin những câu đó à? Anh coi thường Tiến Phương tôi quá. Tôi nhìn anh mỉa mai, người đàn ông trong mộng của tôi giờ thật là tầm thường quá. Lãng Tử quay mặt đi chô khác và giọng như lạc đi.

- Sự thật là anh đã ly hôn được ba tháng rồi.

- Tại sao?

Tôi quá đỗi bất ngờ. Nếu đã ly hôn ba tháng rồi thì đương nhiên, tôi là đứa vô can rồi. Nhưng tôi không tránh khỏi sự tò mò.

- Em còn nhớ chứ, cô dâu trong đám cưới không phải là người yêu trước đây của anh.

- Đúng! Thì sao?

- Anh đã bỏ cô ấy để cưới vợ anh, theo sự sắp đặt của bố mẹ anh!

- Đồ hèn!

Tôi buột mồm mắng Lãng Tử như vậy. Anh ta quay lại nhìn tôi rồi gật đầu, mắt cụp xuống.

- Đúng, anh hèn thật. Cô ấy vì uất ức mà ngay lập tức lấy một ông chồng Việt Kiều rồi định cư ở Mỹ luôn, còn vợ anh… cô ấy cũng đâu có yêu anh. Bọn anh chỉ là con rối dưới sự điều khiển của hai bên gia đình thôi.

- Tại sao lại phải sống như thế? Mình phải tự quyết định cuộc đời mình chứ!

- Anh biết chứ, nhưng đến tận lúc bọn anh cưới nhau, rồi sống với nhau một thời gian, cả hai mới hiểu ra điều đó, và cuối cùng hai đứa quyết định ly hôn để được sống đúng với những gì mình muốn.

Tôi cứng đờ người, mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ và nằm ngoài mọi suy đoán của tôi. Tôi không biết mình phải nói gì vào lúc này, và cũng không thể diễn tả được cảm giác của tôi ngay tại đây được. Chỉ biết rằng, có rất nhiều sự hỗn loạn ở trong tôi. Lãng Tử vẫn nói tiếp.

- Anh đã không ngừng nghĩ về em từ lúc anh nhìn thấy em ở căng tin tòa nhà. Và cả trong những lần gặp sau này nữa.

- Rồi sao?

- Như em biết đấy, anh đã nhờ Nguyễn chuyển lời và quà đến cho em!

- Hả? Hóa ra Hăng- rô Nguyễn là gián điệp của anh sao?

- Gì? em gọi anh ta là Hăng – rô á?

- Ừm… thì… chẳng phải anh ta hô răng sao?

Lãng Tử bật cười sảng khoái, còn tôi thì muốn có một lỗ nẻ nào đó nứt ra để tôi rúc xuống. Tôi cố gắng to tiếng để át đi mọi ngổn ngang trong lòng mình.

- Tại sao anh không tự đi mà phải nhờ hắn ta?

- Anh phải thăm dò chứ, với lại… anh sợ em hiểu nhầm…. Nhưng hôm trước, nhìn thấy em đi với cái gã gì cao to, vừa đi vừa ăn bánh rán ấy, anh mới nghĩ rằng, nếu anh không hành động nhanh, anh có thể sẽ mất cơ hội.

- À, cơ hội gì? ( Trời ạ, tôi nổi tiếng thông minh mà không hiểu sao lúc đó lại hỏi một câu ngu thế chứ lị).

- Để tán tỉnh em!

Mặt tôi chắc chắn đang có hai cục than trên má nên mới nóng như thế. Tôi quá lúng túng và không biết mình nên làm gì lúc đó. Nửa vui mừng ( đương nhiên, vì tôi vẫn không ngừng thích anh ấy mà), nửa lo sợ ( nhỡ đâu chỉ là trò đùa, hoặc anh ta là Sở Khanh chính hiệu). Tôi im lặng một lúc cho đỡ run rồi nói.

- Để xem đã!

Tôi bước một mạch mà không ngoái đầu nhìn lại. Tôi cũng chả cần phải băn khoăn xem Lãng Tử có nhìn theo tôi hay không. Giờ tôi đang bận gỡ rối một mớ bòng bong trong lòng mình.

Lại một đêm mất ngủ, tôi băn khoăn không biết anh ấy có nói thật không? Làm cách nào để biết được đó không phải là nói dối?. Tôi tự hỏi mình, liệu tôi có yêu anh ấy thật không? Hay chỉ là thích và mơ mộng thế thôi?. Nói chung, tôi đã suy nghĩ, dày vò đủ kiểu không phải là một đêm mà rất nhiều đêm sau đó, mọi khả năng đề bỏ ngõ và tôi chưa thể tìm ình một câu trả lời nào hết.

Cuối cùng, sau rất nhiều ngày đắn đo, tôi quyết định nhờ đến Hoành Tá Tràng. Trước hết, tôi vẫn phải xác minh xem Lãng Tử nói đúng hay sai đã. Và đương nhiên, muốn điều tra phải nhờ cảnh sát rồi. Hoành Tá Tràng nhận lời tôi một cách miễn cưỡng, anh ta im lặng nhìn tôi rất lâu rồi gật đầu. Nhưng, cả tối hôm đó, thay vì chảnh chọe với tôi như mọi ngày, anh ta chỉ ngồi đốt thuốc trầm tư. Có gì đâu nhỉ? Một việc nhờ cỏn con ấy mà anh ta cũng có vẻ nghiêm trọng quá. Hoành Tá Tràng ơi, anh yên tâm đi, tôi sẽ không để anh thiệt đâu. Tôi cố trấn an anh ta, nhưng anh ta vẫn không nở nổi một nụ cười. Thật tiếc, con người anh ta vốn hẹp hòi thế mà, ai cho cái gì thì cười toe toét nhưng ai nhờ gì thì lại bơ đi.

Hơn một tuần sau, Hoành Tá Tràng thông báo những gì Lãng Tử nói là đúng, anh ta nhờ bạn mình dò hỏi ở Phường. Lòng tôi nhẹ bẫng đi, dù sao, Lãng Tử không phải là một kẻ nói dối, tôi cười vui vẻ mà quên mất vẻ mặt nặng như chì của Hoành Tá Tràng. Hoành Tá Tràng liên tục hỏi tôi “ Cô thích anh ta à?”. Tôi thì liên tục trả lời “ Tôi không biết nữa”.. Hoành Tá Tràng lại im lặng, anh ta bỏ về mà không thèm trả tiền nước cho tôi. Người đâu mà bủn xỉn quá đáng, thảo nào đến giờ vẫn ế chỏng ế chơ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui