Tôi lại lang thang với chiếc xe nhỏ xinh của mình, tôi vẫn đeo khẩu trang và ngân nga hát mỗi lần ngồi vi vu trên đường. Có rất nhiều người nhìn tôi, có người tủm tỉm cười, có kẻ khó chịu ra mặt, nhưng mặc kệ, tôi thích thì tôi hát, tôi đã đeo khẩu trang rồi, ai biết tôi là ai đâu mà xấu hổ...
Tôi cố tình tránh gặp mặt Hoàng Tá Tràng, vì không hiểu sao tôi luôn mất tự nhiên khi nhìn thấy anh ta. Thế nên, tránh đi cho nó lành chứ nhỡ mà loằng ngoằng rồi có khi chết bất đắc kỳ tử thì phí của giời! Nói là tránh mặt chứ có tránh được anh ta đâu. Một buổi tối, khi tôi đang say sưa đọc truyện Thủy thủ mặt trăng thì chuông điện thoại đổ liên tục. Nhìn thấy tên Hoành Tá Tràng, tôi úp máy xuống chăn, coi như chưa từng nghe thấy. Đấy, đã nhất quyết né mặt thì phải kiên định chứ. Nhưng tôi kiên định làm sao được bằng anh ta. Tôi vừa yên tâm một chút khi tiếng chuông điện thoại ngừng reo bỗng nghe tiếng gọi từ đâu vọng tới.
“Khỉ ơi! Phương Khỉ ơi!”
Bố khỉ. Còn giọng ai vào đây nữa, anh ta không gọi được tôi nên muốn dìm hàng đây mà. Tôi lao ra ban công nhìn xuống đường, thấy có ma nào đâu. Tôi ngó nghiêng mãi, chẳng thấy gì cả, hay mình nghe nhầm nhỉ. Chưa kịp định thần, tôi đã nghe tiếng gọi.
“Khỉ, Khỉ ơi! Đây cơ mà.”
Ô hô, mình quên mất nhà anh ta quay lưng với nhà mình cơ mà. Tự nhiên, tôi thấy tim mình đập loạn xạ. Tôi vội vàng phi xuống tầng, mở cửa sắt cũ kỹ phía sau nhà mình và lao ra đó. Nhưng chẳng thấy ai cả, chỉ thấy cái bờ tường đầy rêu cao chót vót ngăn giữa hai nhà thôi. Tôi lẩm bẩm, hình như mình bị ảo giác hay sao đó. Định quay lại thì có tiếng cười, tôi ngẩng đầu lên. Hoàng Tá Tràng ngồi vắt vẻo trên bờ tường đó, y chang một đứa trẻ con nghịch ngợm. Tôi hoảng hốt.
“Điên à, anh leo lên đó để làm gì? Xuống đi, ngã chết đó.”
“Ai bảo cô không nghe điện thoại.”
“Thôi được rồi, giờ anh xuống đi rồi tôi nghe.”
“Dở hơi à, tôi ngồi đây rồi, tội gì phải gọi điện thoại cho cô nữa, tốn tiền.”
Ôi trời cao đất rộng ơi, với một người xinh đẹp, dễ thương như tôi mà vài xu hắn cũng tiếc thì còn nên cơm cháo gì nữa. Tôi gằn giọng hỏi lại.
“Thế gọi có việc gì?”
“Chả có việc gì cả, nhớ thì gọi thôi.”
Toàn thân tôi run nhẹ, hai má tự nhiên nóng rực, ngẩng đầu lên vẫn thấy Hoành Tá Tràng ngồi cười phớ lớ ở đó. Thật tức chết đi được, giờ này tôi ước gì mình trở về thủa xưa để lại tặng hắn một cục đá vào đầu cho chừa cái thói ngông nghênh đi. Nhưng bây giờ, dù có đặt trong tay tôi cục đá có nhỏ bằng cái tăm tôi cũng chẳng dám ném, chả phải vì nhát gan, nhưng tự nhiên lại thấy xót lòng. Tôi hỏi bâng quơ.
“Anh không đi chơi với Cục Kẹo à?”
“Vừa đi về mà!”
Anh ta trả lời dửng dưng trước sự thất vọng tràn trề của tôi. Sao anh ta không trả lời khác đi nhỉ? Sao anh ta không nói rằng “Tôi chờ cô từ sáng tới giờ nhỉ?”. Ôi, nhưng mà rốt cuộc, tôi có liên quan gì đâu mà phải trả lời như thế chứ. Tôi vờ bình thản.
“Anh với Cục Kẹo thế nào rồi?”
“À, ừm, thì vẫn thế. Cục Kẹo là một người đặc biệt.”
Tự nhiên, tôi thấy mình tức giận ra mặt, tôi lườm anh ta.
“Thì ai chả biết, anh với cô ấy đặc biệt.”
“Ô, cô nói chưa đúng lắm, phải nói là Cục Kẹo đối với tôi là một người vô cùng đặc biệt.” Tôi xì một tiếng rõ to. Gớm, ai thèm được cái đặc biệt hay không đặc biệt của anh. Chẳng qua, tôi chỉ hỏi cho có vẻ quan tâm nhau tí thôi, đừng có vịn vào đó mà ra vẻ với tôi. Hoành Tá Tràng vẫn vắt vẻo, còn tôi thì hậm hực giậm chân đuổi anh ta xuống.
“Cô mất lịch sự quá, tôi biết cô ở nhà một mình buồn, định sang chơi với cô mà cứ đuổi xơi xơi thế à?”
“Sang chơi thì sang cho đàng hoàng, nhà có cửa thì không đi anh leo tường làm gì. Leo thế mà bố mẹ anh phát hiện ra nhà tôi ở đây thì tôi chỉ còn nước đeo mo vào mặt.”
Hoàng Tá Tràng lại ngửa cổ cười sằng sặc.
“Cô lo xa quá, bố mẹ tôi biết từ đời tám hoánh rồi, từ cái hôm cô về nhà tôi ăn cơm ấy, tôi cố tình dụ cô về đấy chứ.”
Ôi trời ơi, đồ mất nết, thảo nào hôm đó trông mặt anh ta gian thế mà tôi không nhận ra. Thế này thì lần khác mà gặp lại, tôi chắc phải đeo mặt nạ thôi, xấu hổ không biết để đâu cho hết. Hoành Tá Tràng vẫn cười tí tởn trên kia, nhìn cái mặt rõ ghét. Tự nhiên, tôi tức máu, rút ngay chiếc dép dưới chân lên nhằm vào người anh ta mà phi.
“Đồ đểu cáng, đã thế tôi không thèm thương tiếc gì nữa nhá!”
Chiếc dép vừa rời tay tôi, đã nghe một tiếng “Á” rạch trời. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, Hoành Tá Tràng đã biến mất. Trời ơi, không phải anh ta đã bị… ngã xuống rồi chứ? Ôi không? Sao lại oan gia thế này chứ! Hồi bé thì ném con nhà người ta chảy máu đầu, giờ thì ném con người ta ngã vật xuống đất. Tôi hoảng hốt nhảy choi choi nhìn lên bức tường, nhưng tường quá à chân tôi lại ngắn, ôi chao chưa bao giờ tôi muốn nguyền rủa cặp chân ngắn của mình như lúc này. Tôi gào lên.
“Anh Hoành! Anh Hoành, anh có sao không?”
Một giây, hai giây, năm giây sau không có tiếng trả lời. Chân tôi như muốn khuỵu xuống, tôi áp tai vào bờ tường và nước mắt suýt trào ra.
“Anh Hoành! Anh có làm sao không? Trả lời em đi… em xin lỗi…”
Mãi một lúc sau, thấy bên kia tường có tiếng nói vọng lại.
“Không sao, nhưng… Vừa nói gì đấy? Nói lại nghe xem nào?”
“Nói gì, tôi chỉ hỏi xem anh có sao không thôi mà.”
“Không, câu cuối ấy… nói lại đi.”
“Tôi nói, tôi xin lỗi.”
“Không đúng. Nói lại đi.” Ôi trời, thằng cha này quá là ngoan cố hết mức, người ta đã cố lảng đi thế rồi mà vẫn cố bắt khai ra được. Đúng là cảnh sát, ngã như thế mà tai vẫn thính như tai… chuột! Tôi ngần ngừ một lúc, mặt đỏ nhừ, may mà không có ai nhìn thấy tôi lúc đấy chứ nếu không chắc tôi chết vì xấu hổ mất. Hoành Tá Tràng vẫn giục tôi nhắc lại rất kiên trì. Tôi đàng buột mồm, nhưng tự lấy tay che mặt mình.
“Nói là… em… xin lỗi…”
Bên kia rộ lên một tràng cười, rồi giọng như dịu lại.
“Tốt, từ sau nhớ ngoan thế nhé.”
“Còn lâu, mỗi lần này thôi.”
“Đồ ngoan cố, biết thế người ta ngã sang phía bên kia ăn vạ có phải dễ hơn không?”
Tôi mỉm cười. Đúng là Hoành Tá Tràng, anh ta luôn gây ra đủ các thứ tùm lum trong cuộc đời tôi, nhưng chưa bao giờ mất đi vẻ dễ thương của nó. Tôi không muốn đôi co thêm, nên đành lấy cớ bị muỗi đốt nhiều nên chuồn lên phòng. Thực chất, nếu ở đó nếu thêm tí nữa, tôi sợ hai má mình cháy mất, nó đã nóng rực như lò luyện linh đan rồi. Không biết Hoành Tá Tràng có bị đau không, nhưng tôi nghĩ, chắc anh ta không sao đâu, anh ta là cảnh sát mà, ba cái trò nhảy tường này quá muỗi. Nói vậy thôi, chứ tôi vẫn thắc thỏm lo lắng không yên mất cả ngày hôm đó, nhưng lại ngại không dám gọi điện hỏi thăm. Lần đầu tiên, cái mặt dày như bánh bao nhúng nước của tôi mới biết ngại là gì đấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...