Chân Ngắn Phi Thường


Sau khi Giản Tiểu Tinh nghe xong câu nói của Lạc Mính Cầm, suy nghĩ trong đầu chính là: Vì sao cô ta cứ mãi không thông vậy? Rõ ràng đã từng nhìn thấy dáng vẻ Lạc Mính Y và Lạc Mính Tang nôn mửa lộn tùng phèo thế rồi mà vẫn còn có suy nghĩ muốn khiêu chiến sao? Tính ra thì cũng có khả năng Lạc Mính Cầm thực ra là một cao thủ thì sap? Giản Tiểu Tinh như vậy nghĩ, vừa mới chuẩn bị tăng tốc, đã nghe được Lạc Mính Cầm vội vàng nói: "Tôi có lời muốn nói với cô, xin hãy lái xe chậm lại một chút."
Hóa ra muốn trải nghiệm cái gì mà xe của nhà vô địch quốc gia gì đó chỉ là lấy cớ để có thể ở cùng một chỗ với Giản Tiểu Tinh mà thôi.
Giản Tiểu Tinh dần dần thả lỏng chân ga, dựng lỗ tai lên tò mò không biết Lạc Mính Cầm muốn nói cái gì với cô.
Trời đã nhá nhem tối, hai bên ven đường núi đã tối đen không chút ánh sáng, yên tĩnh không tiếng động.

Lạc Mính Cầm nhìn Giản Tiểu Tinh, hai tay đặt phía trước siết chặt, cô ta tự biết chính mình đang tự làm khó mình, sự thật đã như thế, cho dù cô ta có không phục, không cam lòng đến mấy cũng vô dụng, nhưng có một số lời cô ta không nói ra thì sẽ cảm thấy không thoải mái.
"Cô Giản......"
"Gọi tôi là Tiểu Tinh được rồi, không cần khách sáo như vậy." Giản Tiểu Tinh nói.
Lạc Mính Cầm hơi tức giận, cô ta cảm thấy cô đang thể hiện sự thân mật của cô và Phong Đường, đang muốn khoe khoang rằng có khả năng cô và Phong Đường sẽ kết hôn, sẽ trở thành người nhà với bọn họ.

Cho nên cô ta không cần phải gọi tên cô.
"Cô Giản, tôi muốn hỏi cô một vài chuyện." Cô ta trưng vẻ mặt đoan chính nghiêm túc, đôi môi cố gắng mím thành một đường thẳng, trong giọng nói cũng tỏ vẻ hùng hổ doạ người.
Giản Tiểu Tinh hơi kinh ngạc, gật đầu, "Chị hỏi đi."

"Cô có biết là với điều kiện của cô thì sẽ không thể nào trở thành nữ chủ nhân của gia đình hào môn được không?"
Giản Tiểu Tinh cũng không hoàn toàn cảm thấy ngoài ý muốn, cô nghĩ thầm, tới rồi, những chất vấn và bắt bẻ đến từ những người trong gia đình hào môn.

Cô cũng không cảm thấy quá kinh ngạc, dù sao cô cũng đã có sự chuẩn bị tâm lý, bà lão kia cũng không thích cô, còn cái người em gái họ này lặn lội đường xa tới đây là thay mặt oai phủ đầu hoặc mỉa mai cô cũng không phải là chuyện gì to tát đáng phải ngạc nhiên.

Nhắc mới nhớ, khi mới qua lại với Phong Đường, cô vẫn còn mơ đến khả năng ngày nào đó sẽ có người hẹn cô đến quán cà phê, sau đó lấy ra chi phiếu 500 vạn để cô rời đi đấy.
"Tôi biết hiểu ý của cô," Giản Tiểu Tinh nói, "Nhưng cô có thể giải thích chi tiết với tôi, tiêu chuẩn để trở thành bà chủ trong gia đình giàu có là gì không?"
"Chưa nói đến một gia đình có tiếng tăm như nhà họ Phong, cho dù chỉ là một gia đình giàu có bình thường thì vợ của anh ấy cũng nên là một người có năng lực xã giao tốt, ngoài việc có khả năng chăm sóc tốt cho gia đình thì người đó cũng cần có khả năng giao tiếp với đối tác làm ăn ở hiện tại cũng như các đối tác kinh doanh trong tương lai.

Hiện tại nhà họ Phong chỉ còn lại một mình Phong Đường, để quản lý cả một tập đoàn lớn là rất vất vả, cho dù nửa kia của anh ấy không thể dệt hoa thêu gấm giúp đỡ tập đoàn, thì bản thân cô ấy cũng phải là người có thể giúp đỡ cho anh ấy.

Nói cách khác đó cần phải là một người có học vấn cao, EQ cao, là người có thể toàn tâm toàn ý hỗ trợ cho anh ấy.

Nếu cô cho rằng có thể giống như diễn viên trên TV, sau khi gả vào gia đình giàu có thì có thể giống như một con sâu gạo, trải qua những ngày tháng an nhàn thì quá ngây thơ rồi."

Giản Tiểu Tinh vừa nghe, khi qua một khúc cua nhỏ cô chuyển sang số hai, bắt đầu lên dốc, cảm thấy Lạc Mính Cầm nói rất có lý, "Nói tóm lại đó phải là người có thể giúp đỡ được cho anh ấy trong tương lai có đúng không?."
Chẳng lẽ cô không cảm thấy ngại khi nói bằng giọng điệu thản nhiên như vậy sao? Học vấn cao, EQ cao, có thể toàn tâm toàn ý giúp đỡ Phong Đường, có điểm nào cô có thể làm được? Cô chỉ là một tay đua xe được tập đoàn Phong Thần tài trợ, giống như đoàn xe của cô ấy mỗi ngày chỉ biết tiêu tiền như nước chảy.

Buổi chiều, Lạc Mính Cầm đã hỏi qua Chu Ninh về chi phí của đội đua Hồng Tinh, chỉ nói về lốp xe đi, lốp xe bọn họ sử dụng rẻ nhất cũng phải 500 một cái, trung bình mỗi người bọn họ cũng tốn năm sáu cái, hơn nữa chi phí xăng dầu, linh kiện thay đổi hàng ngày, một vài lắp ráp cải tiến đắt tiền...!Còn có cả tiền lương mời chuyên gia, công nhân kỹ thuật, kỹ sư, tính toán tổng cộng mỗi tháng đều là một con số rất lớn, cho dù có là phú nhị đại cũng không nuôi nổi một đội đua có chi phí lớn như vậy.

Tất cả những thứ này đều do nhà tài trợ gánh vác, hơn nữa còn phải cung cấp xe cho bọn họ sử dụng.
Nhưng tiền thưởng mà đội đua Hồng Tinh kiếm được sau khi tham gia thi đấu một lần so với chi phí tiêu dùng một năm của bọn họ không khác gì muốn bỏ biển.

Nếu không có Phong Đường, đội đua Hồng Tinh đã sớm không thể tồn tại được.

Giản Tiểu Tinh có thể làm gì? Cô chỉ đơn phương hưởng thụ những đóng góp của Phong Đường mà thôi, sao có thể hoàn trả lại được? Lạc Mính Cầm cắn cắn môi dưới, đang muốn nói chuyện, thì nghe được Giản Tiểu Tinh nói chuyện.
"Nếu cô Lạc không quan tâm đến đua xe thì đúng là không quá hiểu tầm quan trọng của một đội đua xe chuyên nghiệp nổi tiếng và xuất sắc đối với một công ty xe hơi." Giọng nói của Giản Tiểu Tinh rất bình thản, phảng phất như thể những gì Lạc Mính Cầm nói không thể tạo ra chút dao động nào trong lòng cô "Đơn giản mà nói, sau khi ô tô Trục Nguyệt trở thành nhà tài trợ của đội đua xe chúng tôi vào năm ngoái, sau khi kết thúc giải đấu mùa thu, doanh số từ chiếc xe mà chúng tôi tham gia thi đấu đã tăng...!à mấy phần trăm ấy nhỉ? Tóm lại, tuy rằng quý đó chúng tôi tiêu tốn của tập đoàn Phong Thần 10 triệu (NNT), nhưng kiếm lại được 200 triệu (NNT) về cho tập đoàn, giành lại một số thị trường ban đầu đã bị một các nhãn hiệu khác chiếm lấy.


Đặc biệt hơn nữa, sau khi kết thúc trận chung kết của tôi, đơn đặt hàng đã đạt mức kỷ lục, hình như đâu đó khoảng mấy trăm chiếc thì phải.

Cái này chắc cũng được coi như là một sự giúp đỡ trong sự nghiệp của Phong Đường rồi chứ hả? Đâu nhất thiết phải là đi dạo phố, đánh bài, mở tiệc với mấy cô vợ khác ở nhà đâu có phải không?"
Lạc Mính Cầm ngơ ngác nhìn sườn mặt bình tĩnh của Giản Tiểu Tinh, khẽ nhếch miệng, nhất thời không nói nên lời.

Một lúc lâu sau đó, gương mặt cô ta đỏ lên, cảm giác như bản thân bị tát một cái thật mạnh, theo như những gì Giản Tiểu Tinh nói, có vẻ như từ trước tới nay cô ta đều chỉ có tầm nhìn hạn hẹp, như thể cô ta thật hẹp hòi.

Cô ta cảm thấy xấu hổ, xấu hổ tới mức thẹn quá hóa giận.
"Nhưng cả ngày cô không về nhà! Mỗi ngày cô đều ở cùng các đồng đội, sau này còn muốn bay khắp nơi trên thế giới, tham gia đủ loại thi đấu! Cô căn bản, căn bản không thể nào chăm sóc tốt cho Phong Đường được! Nếu lỡ như đột nhiên anh ấy bệnh thì sao? Nếu bỗng dưng anh ấy mệt mỏi và cần một bờ vai thì sao? Nếu lỡ như anh ấy muốn một đứa con thì sao? Nếu như anh ấy muốn một bữa cơm chiều tràn ngập hương vị gia đình thì sao? Cô có thể chắc chắn bản thân luôn ở đó sao?"
"Tôi sẽ không bay đi khắp nơi trên thế giới, tuy rằng cũng sẽ ra nước ngoài tham gia một vài trận đấu cảm thấy thú vị, nhưng mục tiêu của tôi là quán quân thế giới, sau khi giành được cúp quán quân, tôi sẽ sống chậm lại.

Về những vấn đề khác, Phong Đường cũng không phải đứa trẻ con, không có yếu ớt như vậy, không cần phải chăm sóc chu đáo mọi mặt, đương nhiên tôi không thể bảo đảm lúc nào mình cũng ở bên cạnh được, bởi vì trong thế giới của tôi không phải chỉ có một mình anh ấy, không thể lúc nào cũng vây quanh anh ấy được."
Giản Tiểu Tinh rất ngạc nhiên khi gia đình Phong Đường lại có yêu cầu cao đối với người phụ nữ của Phong Đường như vậy, học thức cao EQ cao, lại còn muốn phải quay xung quanh Phong Đường cả này, làm vợ làm bảo mẫu lại còn phải trở thành người hộ trợ trong công việc như vậy.

Nhưng vẫn thẳng thắn trả lời vấn đề của cô ta, cô thành thật tỏ rõ lập trường quan điểm của mình, hy vọng Lạc Mính Cầm có thể nói lại với những người thân của Phong Đường biết, để mọi người hiểu rõ về nhau, tránh cho họ có những kỳ vọng không đáng có đối với cô.
"Đúng là Phong Đường rất tốt, hầu hết những người phụ nữ đứng cạnh anh ấy sẽ cảm thấy không tự tin, tôi cũng cảm thấy có thể được ở bên cạnh ấy làm một chuyện khó tin.


Tuy vậy, nhưng tôi và anh ấy bình đẳng về mặt tinh thần.

Tôi có thể vì anh ấy trồng một vườn hoa hồng, dành hết số tiền mà tôi kiếm được để mua một viên kim cương lớn nhất mà tôi có thể mua được, nhưng sẽ không vì anh ấy mà từ bỏ thế giới riêng của chính mình được, anh ấy có thể đến chia sẻ niềm vinh quanh của tôi, anh ấy có thể trở thành vinh quang lớn nhất trong cuộc đời tôi, nhưng không thể ngăn cản tôi theo đuổi ước mơ của chính mình được.

Cô hiểu không?"
Giản Tiểu Tinh rất bình tĩnh nói xong, đợi một lúc lâu nhưng vẫn không thấy Lạc Mính Cầm lên tiếng.

Quay đầu nhìn thoáng qua thì giật mình, vội vàng ngừng xe ở ven đường.
Lạc Mính Cầm ngồi trên ghế phụ, sững sờ nhìn Giản Tiểu Tinh, nước mắt rơi đầy mặt, tựa như bất ngờ va chạm với sao chổi, cả người phảng phất như vỡ vụn.
"Cô, cô làm sao vậy? Cô Lạc? Là do tôi không cẩn thận lái xe quá nhanh sao? Khó chịu sao?" Giản Tiểu Tinh luống cuống tay chân tìm khăn giấy, không biết phải làm sao, là do mình nói sai cái gì sao? Sao tự dưng đang yên đang lành mà lại khóc thành như vậy?
Kết quả Lạc Mính Cầm dường như không thể kìm nén được nữa, giống như hoàn toàn buông bỏ, cầm lấy một tờ khăn giấy che mặt khóc to thành tiếng.
Da đầu Giản Tiểu Tinh tê rần rần, này này này phải làm sao bây giờ? A a a a không biết an ủi người mà!!! Ngày trước cô an ủi Tinh Tâm bị đội nón xanh, cuối cũng thiếu chút nữa là mất luôn cả bạn, đây là em họ của Phong Đường đó nha, nếu mà an ủi không thành nữa là không xong đâu......
Cuối cùng, Giản Tiểu Tinh thật sự không biết nói cái gì, đành phải cứng đờ nhẹ nhàng vỗ lưng cô ta..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận