Chân Mệnh Thiên Tử Xuyên Không!
"Mọi người ngồi xuống đây đi!" Nhu Vân nói xong hướng phòng bếp mà đi.
"Tiểu nha đầu!" Tuấn Kiệt lại ghế ngồi ngay bên cạnh Băng Nguyệt.
"Gọi ai?" Băng Nguyệt vẫn nhìn vào điện thoại, miệng nhỏ hỏi.
"Gọi cô đó!" Tuấn Kiệt nhìn Băng Nguyệt nói.
"Ta không phải tiểu nha đầu!" Băng Nguyệt vẫn lo chơi game.
"Tiểu Nguyệt!" Tuấn Kiệt gọi theo Nhu Vân.
"Nói!" Băng Nguyệt vẫn không nhìn lên.
"Cô được làm bằng hữu với bổn vương thì nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng!" Tuấn Kiệt vẫn nhìn Băng Nguyệt. Cô bé này đáng yêu quá.
"Vương Gia đúng không? Thứ bao nhiêu?" Băng Nguyệt tắt điện thoại đặt xuống bàn cười thật tươi nhìn Tuấn Kiệt.
"Thập nhị!" Tuấn Kiệt đỏ mặt trả lời. Đúng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
"Thập nhị vương gia đúng không? Ta nói cho các anh biết, mặc kệ trước đây các anh là vương gia hay thái tử từ nay về sau ai dám ở trước mặt ta xưng bổn vương thì đừng trách ta không khách khí." Băng Nguyệt hét lớn.
"Bổn vương xưng hô thế nào cô quản làm gì?" Gia Khánh nhìn Băng Nguyệt nói.
"Từ bây giờ ta là giám hộ của các anh,nên ta nói gì các anh cũng phải nghe. Đầu tiên không được xưng hô loạn xì bát nháo như vậy, thứ hai tóc của các anh đều cắt ngắn cho ta, thứ ba y phục của các anh đều đổi hết!" Băng Nguyệt ngồi dựa vào sofa tay chỉ từng thứ trên người họ nói.
"Thân thể tóc tai là phụ mẫu ban, đâu thể nói cắt là cắt được!" Gia Khánh cãi lại.
"Ta là giám hộ, ta nói cắt là cắt!" Băng Nguyệt cũng không chịu thua.
"Em đó, chỉ mới mười sáu tuổi mà đòi làm giám hộ cho mấy anh chàng lớn tuổi hơn mình." Thái Hà từ phòng sách đi ra.
"Em thích!" Băng Nguyệt nhìn Thái Hà nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...