Hành Bộ Vân chỉ lấy đà mọt lần, giữa không trung hí lên một tiếng đau đớn, sau đó ngã xuống, An Dương cũng từ trên lưng ngựa mà ngã xuống. Mọi người hoảng sợ lùi về phía sau, A Đoàn cùng một số thị vệ nhanh chóng chạy đến muốn đỡ An Dương. Trong mắt A Đoàn hiện giờ chỉ có An Dương, cái gì cũng mặc kệ, khi hai người còn cách nhau một chút, thị vệ bên cạnh đã không còn trông cậy được nữa, đám người bắt đầu rối loạn, khắp nơi đều là ngươi xô ta đẩy.
Cắn răng, trực tiếp nhào qua, đoán nơi An Dương có thể sẽ rơi xuống rồi nhào qua đấy. Vì để tránh hôm nay trời mưa nên đường đua đã được quét dọn một lần, phía trên là cỏ, ở dưới lại là đá vụn, lúc nhào qua hai cánh tay đều có cảm giác đau đớn.
Còn chưa kịp cảm nhận đau đớn ở hai tay thì trên lưng lại có sức nặng.
Nước mắt An Dương nhiều hơn nhưng không giải thích hay biện hộ gì, vì căn bản không thể giải thích. Là mình quá hiếu thắng, rõ ràng A Đoàn đã dặn rất nhiều, nhưng mình là muốn chứng tỏ bản thân với người kia... Cúi đầu, cắn chặt môi dưới không lên tiếng. Hoàng hậu cũng không nhìn An Dương, quay lại chăm sóc A Đoàn.
"Tham kiến Hoàng hậu nương nương, An Dương công chúa."
Đột nhiên truyền đến âm thanh thỉnh an.
hắn lúc ấy, nụ cười ôn nhu của hắn lúc ấy, đều dành cho A Đoàn khi còn bé.
không phải A Đoàn hiện tại...
Khi đi đến câu tạm biệt cũng không nói, cũng không quay lại nhìn mình dù chỉ một lần. Những năm gần đây, nếu không phải có Giang Vạn Lí luôn bên cạnh, mình lại có thể tự ý sử dụng nô tài ở Đông cung, thật sự sẽ cho rằng khi còn bé đều là do mình tự tưởng tượng, cái gì cũng không có.
đã năm năm trôi qua, bây giờ đã là năm thứ bảy rồi mà hắn vẫn còn chưa xuất hiện.
Nếu như cái giá của sự trưởng thành là mất đi một người, thì ta tình nguyện không lớn lên...
Cằm đột nhiên bị nắm lấy, hơi dùng sức một chút, môi dưới đang bị cắn chặt lập tức buông ra, nghiêng đầu nhìn, mắt mở lớn, mặt càng trắng hơn, nước mắt chảy ra, run rẩy lên tiếng "Thái tử ca ca?"