Giống như người này cho đến bây giờ chưa từng tồn tại trong cuộc sống nàng vậy.
Nhưng dù sao cũng là ca ca ruột của mình, mà A Đoàn cũng là bạn tốt của mình, đứng về phía nào cũng đều không ổn, hơn nữa lần này là do ca ca không đúng! Đời người thì được bao nhiêu lần bảy năm chứ? Thế nhưng một chút cũng không quan tâm, không chỉ có mỗi A Đoàm trầm mặc, ngay cả mình cũng hoài nghi ca ca bây giờ với người từng xem A Đoàn là bảo bối lúc đầu không phải là một người.
Mà bản thân mình cũng nghĩ là ca ca thích hợp với những thứ tốt hơn.
Lại nói đại ca cũng không chịu ra khỏi cửa, không nói đến ngọn gió ngay cả một tiếng gió cũng không lộ ra, người ngoài căn bản không biết hắn rất ưu tú thế nào, mà hắn cũng chẳng quan tâm điến việc này, chỉ nói tùy duyên. Mặc dù đã đến tuổi nhưng cũng rất nhanh nữa sẽ đến kì thi hương, đại ca nhất định sẽ được đề tên trên bảng vàng, đến lúc đó thì lo gì mà không kiếm được cô nương tốt?
không nghĩ tới hôm nay đã làm ra một trận náo loạn thế này.
Hôm nay Hứa Tiêu Nhiên mặc trang phục cưỡi ngựa so với A Đoàn cùng An Dương cũng không khác gì nhiều, chỉ là màu sắc không giống nhau. một thân bạch y có thêu thêm mấy cành trúc xanh biếc bóng bẩy. Mày mặt như họa, cả người mỏng manh như cành trúc vậy, trông gầy yếu nhưng lại cứng cỏi, ánh mắt lạnh nhạt nhưng lại khiến người khác thấy hắn rất thật tâm, quả thật là một công tử văn nhã, ôn nhuận như ngọc.
Phất tay cho có lệ “Được rồi được rồi, muội biết, vòng thi của nữ tử cũng bắt đầu rồi, muội đi qua đó, huynh ở lại chơi một mình đi!” Cũng không chờ Hứa Tiêu Nhiên trả lời, nhanh chân chạy đi.
Hứa Tiêu Nhiên cười bất đắc dĩ.
Rời khỏi tầm mắt của Hứa Tiêu Nhiên, A Đoàn vô thức đi loạn trong đám người, cảm thấy não sắp rối thành một cục. Vậy là An Dương có cảm tình với đại ca, nhưng huynh ấy chỉ xem nàng như muội muội của mình? Trong đầu xuất hiện một cái cân, một bên là An Dương, một bên là đạ ca.
Hai bên đều nặng như vậy thì phải làm sao?