Editor: Tống Thiên Ân
Hôm nay A Đoàn vừa vui vừa không vui.
Vui vì được chơi cả ngày cùng Thái tử ca ca, còn được tặng Tiểu Bạch đẹp hơn nhiều so với Tiểu Hồng. không vui chính là mông có chút đau...
không biết có phải vì lí do đó hay không mà buổi tối khi tham gia Trung thu yến trong cung, A Đoàn không ngừng uốn qua uốn lại, ngồi kiểu gì cũng không thoải mái, thậm chí còn bị Hoàng hậu nương nương nhìn mấy lần. Mọi lần tham gia yến hội đều ngồi cùng một chỗ với An Dương nên Hoàng hậu nương nương cũng thường xuyên nhìn về phía này.
Nhưng tại sao hôm nay lại cảm thấy có gì đó không đúng, không phải nhìn An Dương mà là nhìn mình sao?
Lúc An Dương kéo A Đoàn lại, không hề do dự mà đánh lên mông A Đoàn một cái. A Đoàn mở to hai mắt, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, đánh một cái lên móng vuốt của An Dương "Ngươi làm gì vậy!"
An Dương kinh ngạc nhướng mày, khom người xuống nhìn mông A Đoàn.
"Ta đã sớm muốn hỏi ngươi, ngươi làm sao vậy? Hôm nay ngươi cứ cựa quậy mãi, như có rận trên người vậy, mẫu hậu cũng đã nhìn ngươi rất nhiều lần." không chỉ A Đoàn phát hiện mà ngay cả An Dương cũng biết rồi. A Đoàn chưa kịp trả lời thì An Dương lại nói tiếp "không lẽ ca ca đánh ngươi sao?"
"Lúc nãy ta nhìn thấy ca ca đang cười!"
hắn đương nhiên là cười rồi! Là mình năn nỉ cưỡi ngựa vòng quanh nhiều vòng, Thái tử ca ca nói cưỡi nhiều người sẽ đau nhức, hắn tất nhiên là muốn chế giễu! Nhưng những lời này không dám nói cho An Dương nghe. An Dương biết rõ hàng năm sinh nhật Thái tử ca ca đều mang mình ra ngoài chơi nhưng không biết hôm nay đi cưỡi ngựa nha!
Liếc nhìn An Dương vẫn mặc kị trang như trước, A Đoàn lặng lẽ chôn bí mật này vào lòng.
Thấy A Đoàn nãy giờ không nói gì, An Dương sốt ruột, mày liễu nhíu chặt "Wow, ca ca đánh nữ nhân? Hơn nữa còn là đánh ngươi?!! Ta đi tìm hắn nói chuyện!" Lời còn chưa nói hết người đã xoay lại muốn đuổi theo Ngô Đồng. A Đoàn vội vàng nhào đến chỗ An Dương, trực tiếp ôm ngang hông An Dương không cho đi.
"Buông ra, hôm nay ta muốn cho hắn một bài học!"
"hắn nghĩ hắn là nam nhân nên có thể đánh ngươi sao?"
Lúc này mọi người đều đã về, An Dương với A Đoàn lại đi cuối nói chuyện, xung quanh toàn là cung nữ thái giám, nghe được lời An Dương nói chỉ dám cúi đầu không lên tiếng. A Đoàn vừa vui vừa chột dạ, vui vì An Dương thực sự coi mình là bạn tốt, chột dạ vì mình vẫn không dám nói cho nàng chuyện hôm nay.
Ghé vào tai An Dương nói nhỏ "không phải đâu, hôm nay ta mới bị ngã..."
An Dương ta sai rồi, sau này ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt!
"thật sao?" An Dương nghi ngờ hỏi.
"thật!" không ngừng gật đầu.
Nhìn A Đoàn một lúc mới miễn cưỡng tin nàng đang nói thật.
"Được rồi, ta cũng biết ca ca không có khả năng đánh ngươi, hắn đối với ngươi tốt như vậy, hận không thể hái trăng hái sao xuống cho ngươi, làm sao có thể đánh ngươi được."
"Vậy ngươi nhanh trở về nghỉ ngơi đi, ta cũng về đây, mấy hôm nay đều ngủ không ngon."
nói xong cũng không đợi A Đoàn trả lời đã phất tay đi ra ngoài, vừa đi vừa ngáp. Nếu hôm nay không phải là Trung thu yến nàng đã không đến đây rồi, không có gì thú vị, chỉ nhìn một đống người ăn cơm sau đó ngắm trăng, còn không bằng đi ngủ. Mấy ngày nay vì làm Phấn Đô Đô cho A Đoàn mà đã rất lâu không được ngủ một giấc ngon rồi.
A Đoàn nhìn bóng lưng An Dương ngày càng đi xa, trong lòng cực kì áy náy.
Lúc A Đoàn đi ra ngoài, ngoại trừ nô tài thì những người khác đã đến nơi rồi, dẫn người đi ra thì thấy trước cửa ra vào có một người đang đứng chắp tay, đầu hơi ngửa lên ngắm trăng. A Đoàn không cần nhìn cũng biết đó là ai, nhất định là Thái tử ca ca! Muốn chạy tới nhưng mông truyền đến từng trận đau đớn...
Chậm rãi đi từng bước một.
Ngô Đồng quay lại, thấy mặt A Đoàn nhăn lại thành một nắm nhỏ thì nở nụ cười, bước lên hai bước đem người đang đi đến bế lên, thấp giọng hỏi "Còn rất đau?" A Đoàn đáng thương vâng một tiếng, sau đó khong được tự nhiên mà vặn vẹo thân thể nhỏ nhắn "Thái tử ca ca huynh thả muội xuống, muội có thể tự đi được."
A Đoàn được Ngô Đồng ôm đã thành thói quen, nhưng chỉ được ôm tại Đông cung hoặc nhà của A Đoàn. Như hôm nay trực tiếp ôm về đến nhà rất ít khi xảy ra. Hoàng hậu nương nương nói trước kia lúc 3 tuổi thì có thể làm như vậy, nhưng từ khi A Đoàn biết đi thì không thể ôm trước mặt người ngoài nữa.
Ngô Đồng trực tiếp vỗ vào mông A Đoàn một cái, tiểu nha đầu lập tức ngừng giãy dụa, nằm sấp không nhúc nhích. Lại nghiêng đầu nhìn, cái miệng nhỏ đã trề ra rồi. Ngô Đồng vừa đi vừa khẽ ngẩng đầu, đêm nay ánh trăng không sáng, đã bị mây che gần hết, chỉ có thể nhìn thấy hình tròn như ẩn như hiện.
"Hôm nay rất vui sao?"
Có lẽ do đêm quá yên tĩnh hoặc do ánh trăng làm lòng người cảm thấy dễ chịu hơn mà giọng của Ngô Đồng cũng nhuốm vẻ mờ ảo.
"Vui!" A Đoàn không chút do dự trả lời. Dừng lại một chút rồi nói "Chỉ là cảm thấy thật có lỗi với An Dương, biết rõ là An Dương thích cưỡi ngựa như vậy mà vẫn chưa nói cho nàng biết."
Giọng tiểu nha đầu có chút buồn bã, mắt Ngô Đồng vẫn nhìn về phía trước, tay thì đưa lên vỗ nhẹ vào đầu A Đoàn.
"không sao, lần sau lại cho nàng và An Dương đi."
Là cho đi, không phải dẫn đi.
"thật sao?" A Đoàn chống hai tay lên bả vai Ngô Đồng, nhìn mặt Ngô Đồng vui vẻ hỏi, dưới ánh trăng, đôi mắt to tròn tỏa sáng lấp lánh. Ngô Đồng gật đầu, trong đêm tối nên nhìn không rõ nét mặt. A Đoàn cũng không phát hiện, vui vẻ thơm một cái lên mặt Ngô Đồng.
"Thái tử ca ca là tốt nhất!”
Hôm nay là Trung thu nên trong cung đương nhiên đã được trang trí đẹp đẽ, chỉ cần hơi liếc mắt là đã có thể thấy được cái đèn lồng to màu đỏ treo hai bên đường, phía dưới lại có đủ loại hoa cúc đầy màu sắc. A Đoàn ghé vào vai Ngô Đồng nhìn những cây hoa cúc, không đẹp như ban ngày, ban đêm từ trên nhìn xuống có cảm giác lạnh lẽo.
Người bất giác run rẩy.
Ngô Đồng tưởng nàng lạnh liền đem suy nghĩ trong đầu ném qua một bên, đưa tay kéo áo choàng trên người A Đoàn kéo lại, nhanh chóng đi về phía Đông cung. Chỉ khoảng nửa khắc, đoàn người đã đến Đông cung, A Đoàn cho rằng Ngô Đồng sẽ như những lần trước được đưa về phòng ngủ của mình sau đó dỗ mình ngủ.
Hôm nay sao lại đi về tẩm cung của Thái tử ca ca? A Đoàn không hiểu gì ngồi trên giường của Ngô Đồng, không được tự nhiên cựa quậy. không phải vì mông đau, mà là không quen đến tẩm cung của Thái tử ca ca. Thái tử ca ca hình như rất thích màu đen, ngay cả chăn đệm cũng là màu đen.
Cúi đầu nhìn cái váy màu xanh nhạt trên người mình, lại quay qua nhìn màn che màu đen.
Cảm giác có chút không hợp nhau...
Ngô Đồng ngồi xổm trước mặt A Đoàn giúp nàng cởi giày. Ngẩng đầu nhìn A Đoàn có chút không tự nhiên, yếu ớt cười.
"Hôm nay ngủ cùng Thái tử ca ca được không?"
Ngủ cùng với Thái tử ca ca rất bình thường, phần lớn đều là Thái tử ca ca ngủ cùng mình, hắn dỗ mình ngủ xong mới quay về tẩm cung của mình, ngủ lại tẩm cung của Thái tử ca ca, hôm nay là lần đầu tiên. A Đoàn không biết vì sao, có cảm giác hôm nay Thái tử ca ca rất lạ, đặc biệt sau khi Thái tử ca ca một mình nói chuyện với Hoàng hậu nương nương gần nửa canh giờ.
Vốn muốn hỏi nhưng lại lập tức bị mang đi yến hội.
Hai tay chống bên giường, chân đung đưa.
"Thái tử ca ca kể chuyện hải ngoại cho muội nghe đi!"
"Ở đó nữ nhân có thể tự mình đưa hưu thư, còn có thể ra ngoài làm việc nữa."
Ngô Đồng thích đọc sách, cả hai đời đều thích. Nước ngoài, hải ngoại, những chuyện kì lạ cũng thích xem. Ngô Đồng cũng không tự mãn cho rằng quốc gia của mình là mạnh nhất nên thường xuyên sưu tầm những điều có ích từ các nước khác, cũng thường xuyên thỉnh giáo các giáo sĩ từ ngoài. Sở thích đọc sách của Ngô Đồng và A Đoàn không giống nhau. Ngô Đồng thích đọc các loại sách thiên văn, các câu chuyện kể cho A Đoàn nghe thực ra không phải vì thích mà đọc.
Khi tẩm cung của A Đoàn bị thiêu hủy, lửa lan ra rất nhanh, tẩm cung bị thiêu rụi còn tất cả những thứ khác đều được cất giữ trông coi rất cẩn thận.
Thời gian rảnh đều ở tẩm cung của A Đoàn, chủ nhân nơi này không còn, chỉ còn đồ dùng của chủ nhân tẩm cung. Về sau phát hiện thư phòng của A Đoàn cũng có rất nhiều sách giống thư phòng của mình, toàn bộ sách đều đọc qua một lần nên biết nàng thích loại sách như thế này.
Sách đầy thẻ đánh dấu có chú thích do A Đoàn tự viết, có những quyển đọc nhiều lần, trang sách đều cong lên. Những lời phê bình chú thích kia đọc qua có vẻ là bình thường, nhưng nếu cẩn thận đọc thì có thấy được sự hâm mộ. Nhưng sự hâm mộ này cũng không phải ở cuốn nào cũng có, chỉ còn lại tuyệt vọng.
Sách nàng đọc, đều là những cuốn này.
Khi đó mình đã có thể hiểu cuộc sống mà A Đoàn mong muốn như thế nào.
Cảm thấy có chút không tưởng tượng được, lại có chút đương nhiên. không thể tưởng tượng nổi chính là không thể ngờ đến A Đoàn lại có suy nghĩ như vậy, hoàn toàn trái ngược với những gì đã được dạy từ nhỏ. Đương nhiên chính là nam nhân yêu cần nữ nhân thủy chung, vậy mà chính mình lại... Để tay lên ngực tự hỏi, nếu như lúc trước biết rõ suy nghĩ của A Đoàn thì sẽ nói gì?
sẽ rất kinh ngạc, nhưng sẽ không trách cứ nàng, chỉ là không biết nên làm thế nào. Phải làm như thế nào để có thể vừa thực hiện được mong muốn của A Đoàn vừa không để con dân cùng triều thần thất vọng.
Điều này ở đời trước đều không có suy nghĩ cẩn thận, lúc này A Đoàn đã qua đời, điều bản thân hay làm nhất lúc đó chính là ngẩn người. Còn bây giờ vì A Đoàn đang còn nhỏ, nàng không hiểu tình yêu là gì.
Thế nhưng, tại sao mình lại chủ động kể cho nàng những chuyện này?
Bản thân Ngô Đồng cũng không biết.
Để cho nha hoàn lui xuống, tự mình cởi áo khoác, sau đó cũng học A Đoàn chống hai tay lên giường, nghiêng đầu hỏi "A Đoàn cũng thích nơi đó sao? Thích ở đó nữ nhân có thể tự do làm gì cũng được?" A Đoàn bĩu môi cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng nét mặt phân vân.
"Muội cũng không biết có phải là thích hay không, chỉ là cảm thấy rất kì lạ, không nhịn được mà muốn biết nhiều hơn nữa..."
không nhịn được muốn biết thêm là thích rồi.
thì ra nàng vẫn luôn như vậy, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết.
Bỗng nhiên cảm thấy như trút được gánh nặng nhưng lại cảm thấy áp lực lớn hơn, trong lòng thở dài một hơi, đưa tay lên xoa đầu A Đoàn "Muốn nghe chuyện thì nhanh đi tắm rửa đi." A Đoàn hoan hô một tiếng, nhanh chóng đi giày rồi chạy ra ôn tuyền đã sớm được chuẩn bị tốt.
Nếu đó là những gì nàng muốn, vậy...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...