Chân Mệnh Hoàng Hậu

Editor: huyetsacthiensu

Sau bữa cơm chiều, Tú nương của Tú Vân các mới đến, đúng lúc Hứa Tâm Dao cùng Hứa Tĩnh Ngữ đều đang ở bên cạnh Trần thị, cùng nhau chọn kiểu dáng. A Đoàn cũng cúi sát đầu, mắt to bình tĩnh nhìn, dường như rất có hứng thú. Trần thị cười nói “Lần này không may cho con, con có nhìn cũng vô dụng.”

A Đoàn cũng đâu có thiếu quần áo. Quần áo của nàng chất đầy một gian phòng. Bên kia Thái Tử chuẩn bị đã nhiều rồi, Trần thị mỗi quý mười bộ quần áo chưa bao giờ gửi thiếu cho nàng, số quần áo đó đủ cho nàng mặc mỗi ngày một bộ mà không trùng lặp. Hơn nữa, Vân Cẩm này dù tốt cũng không đủ điều kiện để A Đoàn mặc lên người.

Cho nên lần này Trần thị cũng không định may quần áo cho A Đoàn.

Hứa Tâm Dao nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh A Đoàn. Nếp gấp Liễu Lục trên váy của Tiểu Nho tuy nhìn qua thì cực kỳ bình thường nhưng nếu nhìn kỹ lại thì có thể nhìn ra điểm khác biệt. Vân Cẩm tuy tốt, sa mỏng tầng tầng, nhưng vải may quần áo trên người A Đoàn còn mỏng hơn so với cánh ve. Chất liệu mỏng như vậy nhưng được thêu hai mặt.

Kỹ thuật thêu hai mặt của Tô Châu người người đều biết, cần phải tỉ mỉ làm một tháng mới có thể thêu ra một sản phẩm.

Những người khác không phải là không mua nổi mà bởi vì để làm ra những bộ quần áo này mất rất nhiều thời gian, Tú nương giỏi không phải lúc nào cũng có, làm ra những sản phẩm không đáp ứng được yêu cầu thì không làm còn hơn. Hứa Tâm Dao cũng có hai bộ, cũng chỉ may hai bộ có kiểu dáng được tỉ mỉ lựa chọn, đảm bảo hai năm sẽ không bị hỏng, chỉ khi nào có khách nàng mới mang ra mặc.

Chất liệu tốt cũng có, đợi trưởng thành rồi, dáng người phát triển hết là có thể may thêm mấy bộ.

Vẫn là một đứa trẻ như tam muội mà có thể dùng chất liệu tốt mà may thành thường phục tính ra thực sự cũng không có mấy người.

Nghe được lời nói của Trần thị, A Đoàn vội lắc đầu “không may, chỉ là con muốn nhìn xem.” Khuôn mặt nhỏ nhắn suy nghĩ một lúc “Con cũng không biết con có bao nhiêu bộ quần áo, kiểu dáng của quần áo cũng không thể nhớ nổi.”

Bởi vì có rất nhiều, gần như mỗi ngày đều có một kiểu quần áo mới.


Cả ba người đều nghĩ đến ý này. Trần thị không để ý, con gái của mình tất nhiên phải được thứ tốt nhất, cũng chỉ là quần áo, may là được. Đưa tay kéo A Đoàn ôm vào ngực “Nếu con thích điểm tâm chỗ đó, ngày mai mẫu thân sai người mua về cho con, có được không?

Trần thị tất nhiên biết trẻ con không nên ăn quá nhiều đồ ăn vặt, nhưng mà A Đoàn thường xuyên không ở cạnh mình, hơn nữa Thái Tử quản nàng cũng rất nghiêm. Vì vậy, mỗi lần nàng về nhà thì để cho nàng tự do ăn một, hai lần cũng không sao.

A Đoàn tựa vào trong ngực mẫu thân, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, được một tấc lại tiến một thước “Còn cả hồ lô ngào đường, kẹo đường hình người với bánh dẻo nữa!”

Thỉnh thoảng Hứa Triệt Minh sẽ mang vào cung cho A Đoàn một chút đồ ăn vặt mua trên đường. A Đoàn mới nghĩ đến những thứ này, nước miếng đã không khống chế được mà tiết ra. Đứa nhỏ ngoan ngoãn làm nũng với Trần thị làm cho Trần thị muốn ngay lập tức mua đồ ăn vặt về cho nàng.

“Mua, mua hết! Chỉ cần A Đoàn muốn, mẫu thân sẽ mua hết cho con.”

nói xong lại ôm thật chặt A Đoàn trong ngực.

Bởi vì vấn đề quần áo, Hứa Tâm Dao không thể ghen tị. Trong lòng đang cố gắng khống chế sự ghen tị lại nhìn thấy những hình ảnh làm mình đỏ mắt như vậy, nhanh chóng cúi thấp đầu không dám nhìn hai mẹ con thân thiết bên kia. Trong lòng buồn bã, cho dù không nhìn đến nhưng tiếng cười bên kia truyền sang cũng làm cho mắt Hứa Tâm Dao ửng hồng.

Tam muội từ nhỏ đã ở trong cung, đại bá mẫu thường xuyên nhớ nhung, cho nên lúc ở cùng nhau tất nhiên là hận không thể cất nàng vào trong túi, chuyện này là bình thường, không thể giống những người khác. Trong lòng luôn tự nói với mình như thế nhưng đầu óc lại không nghe theo, luôn nhớ mẫu thân mình.

Nghĩ đến mẫu thân vì sao ra đi sớm như vậy, ngay lúc mình còn chưa hiểu biết gì đã ra đi. Nghĩ đến phụ thân vì sao không tài giỏi giống Đại bá phụ. Cho dù không tài giỏi nhưng chỉ cần an phận sống qua ngày cũng được. Nhưng phụ thân mình, rõ ràng hai cha con sống trong cùng một mái nhà thế mà một tháng còn không gặp nhau được một lần. Còn ít hơn số lần tam muội gặp đại bá mẫu.

Có lẽ ông ấy cũng đã quên mình còn có một đứa con gái.

Lại hâm mộ ba ca ca của A Đoàn, đối với nàng ấy thật tốt, mình thì không có huynh đệ. không đúng, mẹ kế cũng sắp sinh rồi, hình như là con trai, phụ thân chắc là rất vui, như vậy có lẽ sẽ càng không nhớ rõ trong nhà còn có một đứa con gái là nàng nhỉ? Mẹ kế cũng không phải dễ đối phó, con trai của nàng ta về sau sẽ càng không dựa vào mình.


Con gái cả của phủ Quốc công, chỉ được tiếng tăm còn thực tế thì có cái gì đây? không có cái gì cả, còn phải dựa vào đại bá mẫu mới có thể sống tốt. Đại bá mẫu rất tốt với mình, những đồ dùng cần thiết thìsẽ có đầy đủ, mỗi ngày cũng ân cần hỏi thăm nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.

không thể có chuyện thân mật như đối với tam muội được.

Hơn nữa mặc dù đại bá mẫu đối xử tốt với mình như vậy nhưng chính mình không biết vì sao luôn cảm thấy có một tầng ngăn cách giữa hai người.

Tự mình luôn nhớ rõ lời nói của vú nuôi, không thể tranh giành cái gì với tam muội. Mình luôn làm được rất tốt, trừ miếng ngọc bội kia thì thật sự chưa từng nghĩ đến thứ gì của tam muội. Miếng ngọc bội tam muội cũng không cần, chả lẽ đồ muội ấy không cần mình cũng không thể lấy sao.

Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ, không cần ngẩng đầu lên cũng biết là ai. một lần nữa cúi đầu xuống điều chỉnh tâm tư của mình, khi đã khôi phục được vẻ mặt thờ ơ lạnh lùng mới ngẩng đầu lên. Lặng lẽ nhìn thoáng qua người không liếc mắt nhìn, dường như rất nghiêm túc lựa chọn kiểu dáng quần áo – Hứa Tĩnh Ngữ’.

Hứa Tĩnh Ngữ như không nhìn thấy ánh mắt của Hứa Tâm Dao, chỉ là bên môi hiện lên nụ cười quỷ dị. Bỗng nhiên lại thay đổi thành nụ cười đúng mực, nhẹ nhàng nhìn về phía Trần thị “Mẫu thân, con chọn xong rồi.” Dừng lại một lát mới cận thận nói “Sao lại không may cho muội muội một bộ, các tỷ muội mặc những bộ quần áo giống nhau cũng thể hiện sự thân mật.

Bọn nha hoàn thân cận đều biết rõ, tam cô nương không may bởi vì không thích chất liệu cũng như kiểu dáng của những bộ quần áo đó, thế mà đại cô nương còn cố tình hỏi. Ngay cả Tú nương của Tú Vân các cho dù nghe thấy đề nghị của Hứa Tâm Dao, Hứa Tĩnh Ngữ cũng không nhìn sang bên A Đoàn.

Ai mà không biết quần áo của tam cô nương của Quốc công phủ đều làm ở trong cung. Cho dù làm ở bên ngoài cũng là do Tú nương của Tô Châu làm, làm gì đến lượt chỗ của bọn họ.

Đại cô nương là không biết thật hay là giả vờ không biết đây?

Tầm mắt của mọi người đều đặt trên người Hứa Tĩnh Ngữ, Hứa Tĩnh Ngữ nét mặt không thay đổi, vẫn là bộ dáng mềm yếu. Trần thị không vôi, từ tốn sửa lại quần áo vì vừa rồi cùng A Đoàn chơi đùa mà có chút xốc xếch, xong mới cười nhạt “A Đoàn rất nhiều quần áo, may thêm nữa nàng cũng không mặc hết.”


Như là một đòn đánh lên trên vải bông, không đau không ngứa.

Sắc mặt Hứa Tĩnh Ngữ không đổi, mở miệng muốn nói cái gì nữa, Trần thị lại không cho nàng cơ hội, đột nhiên như nhớ tới cái gì “Gần đây Lý di nương có khỏe không? Hai ngày nay ta có nhiều việc, không thể qua xem nàng, không biết nàng đã nhặt xong Phật châu chưa, Tĩnh Ngữ ngươi đã đi xem chưa?

Lý di nương là nha hoàn thông phòng, mẹ đẻ của Hứa Tĩnh Ngữ, cũng là vị di nương bị chê bai mấy năm nay.

Hứa Tĩnh Ngữ cùng Hứa Tâm Dao ở trong viện của Trần thị, cũng không đi hỏi thăm người mẹ đẻ kia một tiếng. Bọn nô tài trong Đại phòng có ai mà không biết Đại cô nương ngoài nóng trong lạnh, đối với mẹ ruột luôn là chủ tớ khác biệt. Dù gì cũng là mẫu thân thân sinh nhưng Đại cô nương luôn không hỏi thăm một tiếng.

Lý di nương đến thăm nàng, nàng cũng chỉ lạnh lùng nói vài câu cho qua chuyện.

Hứa Tĩnh Ngữ chưa bao giờ cho phép nha hoàn của mình chú ý đến Lý di nương, tốt nhất là nghĩ cũng không cần nghĩ, giống như làm như vậy thì có thể che dấu sự thật rằng mình chỉ là một thứ nữ. hiện tại ở trước mặt mọi người chỉ ra điều này, cuối cùng không duy trì được nét mặt nữa, miễn cưỡng đáp “Mấy ngày nay con bận đọc sách, cho nên cũng không để ý.”

Đối mặt với ánh mắt hiểu rõ của mọi người, Hứa Tĩnh Ngữ cảm thấy xấu hổ, không muốn ở lại chỗ này nữa.

“Thời gian cũng không còn sớm, con xin phép trở về phòng, mẫu thân hãy nghỉ ngơi cho tốt.”

Trần thị gật đầu, cực kỳ lạnh nhạt, cũng không lên tiếng trả lời.

Hứa Tĩnh Ngữ lại càng xấu hổ, vội vàng đứng dậy rời đi. Hứa Tâm Dao cũng đứng dậy cáo biệt Trần thị “Vậy con cũng trở về, đại bá mẫu cũng nghỉ ngơi sớm một chút.” Trần thị cười, đáp ứng “Ngươi cũng vậy, hôm nay trời nóng, nếu trong phòng thiếu băng thì nói với ma ma chủ quản, không cần lo lắng nhiều hay ít.”

“Nhưng mà cũng nên nhớ, đừng ham lạnh, thân thể của cô nương không chịu được lạnh.”

“Con hiểu.” Quay sang tạm biệt A Đoàn mới cùng nha hoàn rời đi.

Chờ đến khi hai người đi khỏi, Trần thị kéo tay A Đoàn - từ đầu đến giờ cũng không lên tiếng, bình tĩnh nhìn nàng.


“Con thấy đại tỷ đối với con như thế nào?”

Thực ra chính mình vốn định chỉ bảo quy củ cho A Đoàn từ khi ba tuổi nhưng mà Hoàng hậu nương nương nói khó có khi nàng hợp ý với An Dương. Những đứa trẻ ở trong cung này chỉ khi còn bé mới có niềm vui thật sự, cho nên đợi đến lúc năm tuổi hãy bàn lại sau. Chỉ khiến cho các nàng làm xằng làm bậy.

Trần thị đương nhiên sẽ không phản đối chuyện này nhưng nàng cũng không mong A Đoàn trở thành một đứa ngốc nói gì cũng tin. A Đoàn lắc đầu “Đại tỷ không thích con, cũng không tốt với con.”

Nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của Trần thị, A Đoàn đắc ý lắc đầu nói “Tại lúc Hoàng hậu nương nương chơi ở trong điện, các phi tử khác cũng như vậy, mắt cười rất ôn nhu, nhưng mà ở sau lưng thầm mắng người rất hung ác. Hoàng hậu nương nương nói, nhưng nữ tử càng ôn nhu càng không đáng tin.

Trong lòng thả lỏng được một chút, tuy rằng chưa dạy nàng cái gì nhưng hoàn cảnh sống đã cho cung cấp cho nàng những hiểu biết cơ bản, như vậy cũng đủ rồi.

Hứa Tâm Dao mang theo nha hoàn chậm rãi tản bộ về sân viện của mình, không có ý định cùng Hứa Tĩnh Ngữ có liên quan. Nhưng sự thật không theo ý muốn, mới vừa đi qua góc hoa viên đã thấy phía trước có một đoàn người đứng chờ, ánh sáng đèn lồng chiếu đến, không phải là Hứa Tĩnh Ngữ sao?

Hứa Tâm Dao dừng bước, trên mặt hiện lên sự khó chịu, không thèm liếc mắt nhìn Hứa Tĩnh Ngữ một cái, muốn bước nhanh qua người nàng. Chuyện không thể đơn giản như vậy nếu không Hứa Tĩnh Ngữ cũng sẽ không đứng đợi ở đây, vừa đi qua bên người đã bị người khác kéo tay lại, bên tai vang lên lời nói ôn nhu của Hứa Tĩnh Ngữ.

“Nhị muội vội vã như vậy làm gì, không nhìn thấy ta ở đây sao?”

Bây giờ là buổi tối, gió lạnh cũng không đủ làm giảm mồ hôi trên người Hứa Tâm Dao, mới đi được vài bước quần áo đã có cảm giác dính dấp. Chỉ muốn trở về phòng tắm rửa, tĩnh tâm, lúc này lại bị Hứa Tĩnh Ngữ ngăn lại, hai mắt nhắm lại, không muốn cùng nàng đánh Thái Cực, hất tay tránh ra.

Lạnh lùng nhìn Hứa Tĩnh Ngữ.

“Ngươi không phải tỷ tỷ của ta, mẫu thân của ta chỉ có mình ta là con gái.”

“Hơn nữa, ngươi muốn chết cũng đừng kéo theo ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui