Chân Lý Thuộc Về Tay Ai

Chương 18

Chân Lý im hơi lặng tiếng bỏ đi, đến khi Ninh Trí ngẩng đầu khỏi đám người đẹp, nhìn quanh quất tìm kiếm thì đã không thấy bóng dáng cô đâu nữa.

"Chân Lý đâu rồi?" Ninh Trí đến hỏi Tô Cách Cách.

Tô Cách Cách thầm nghĩ, ánh mắt của con bé Chân Lý này chuẩn xác thật, cậu Ninh quả thật có tình ý với Chân Lý, thảo nào cô ấy kiên quyết lẩn tránh như thế.

"Chân Lý hơi khó chịu trong người, đi ngủ rồi."

"Khi nãy vẫn bình thường mà nhỉ?" Dường như Ninh Trí không hề cho rằng câu hỏi của mình là đường đột.

Tô Cách Cách đoán nhất định Chân Lý lại bị Giáo sư Lương nhà cô ấy đả kích rồi. Ngoại trừ Giáo sư Lương ra, còn ai có lực sát thương lớn như vậy chứ?

"Có lẽ do mệt thôi, không có gì đâu. Buổi tối cô ấy còn muốn đi đua xe nữa."

Ninh Trí nhíu mày: "Cô ấy biết đua xe à?"


Chân Lý chơi đua xe ba năm, bắt đầu từ hồi vào đại học. Trước khi thi tốt nghiệp cấp ba năm mười lăm tuổi, lần đầu tiên Chân Lý dốc hết can đảm nói muốn thi vào trường nghệ thuật trước mặt Giáo sư Lương. Cô muốn tự chọn con đường cho mình, không định thi ngành Khoa học công nghệ hay kế nghiệp mẹ làm nghiên cứu viên gì đó.

Kết quả không cần nói cũng biết, Chân Lý làm loạn bỏ nhà ra đi. Lúc ba cô tìm về, Giáo sư Lương dứt khoát cắt hết tiền tiêu vặt của cô, ngay cả bánh bao Từ cũng không cho ăn.

***

Đêm khuya.

Chân Lý ngồi trong xe, nhớ đến lần đó Giáo sư Lương cũng bảo mình cuốn đồ đi, chẳng hề thương tình dù cô chỉ mới mười lăm tuổi. Lúc đó cô sợ run cầm cập, thế nên về sau lại làm con ngoan của bà được ba năm.

Tuy nhiên lần này, Chân Lý không còn sợ kiểu trừng phạt đó nữa. Độc lập kinh tế đúng là rất có lợi, cô còn cầu được chuyển ra khỏi nhà mà không được nữa kìa. Như thế, cô sẽ không bị lôi cổ dậy lúc năm giờ sáng nữa.

Động cơ xe hơi bắt đầu gầm rú, chiếc Lamborghini màu ong vàng gào thét phóng đi trên đường đèo, nhanh đến mức khiến người ta chỉ thấy được một vệt vàng đen sáng quắc giữa quang cảnh âm u.

Đường đèo quanh co khúc khuỷu với hai làn xe chật hẹp, vốn không phải là đường dành cho việc đua xe. Chẳng qua nhóm con ông cháu cha này bỗng dưng nổi hứng nên trưng dụng, tăng thêm tính kích thích.

Động cơ rú ầm ĩ giống như gió rít ở tầng ba mươi mấy của một tòa nhà, làm tim gan người ta run rẩy, chỉ nghe thôi đã rùng mình buốt thấu xương.

Ghế bên cạnh Chân Lý không có ai ngồi, bởi cơ bản không ai dám ngồi xe cô. Ban đầu khi mới gia nhập vào giới đua xe, Chân Lý được đặt cho biệt danh "Bé Ba liều mạng" vì to gan không sợ chết. Tô Cách Cách và Trương Tử Nghiêu kiếm được không ít tiền nhờ việc cá cược cô thắng trong mấy vụ đua xe.
1

Đường đèo lóe lên những vệt vàng, đỏ, lam, tím dạ quang nổi bật. Tô Cách Cách khá lo lắng cho Chân Lý, nhảy lên nắp ca-pô, đứng trông về phía khe núi đối diện.

"Òa..." Tô Cách Cách vừa thấy vệt sáng ong vàng kia đã reo hò ồn ào.

Có điều Tô Cách Cách đã mừng quá sớm, phía trước vệt ong vàng còn có chiếc xe màu tím dạ quang được thiết kế đặc biệt, hệt như hồn ma sắp sửa vượt qua khúc cua, về đích đầu tiên.

Kết quả, chiếc xe ong vàng của Chân Lý chắn ngang, vẽ ra một đường cong chữ S khiến Tô Cách Cách phải thảng thốt thét lên chói tai. Trong tích tắc, hai bánh sau của xe Chân Lý đã chệch khỏi vách núi. Nếu tốc độ không đủ nhanh, chắc chắn chiếc xe ong vàng kia sẽ rơi xuống vực.

Chân Lý vượt qua chiếc xe màu tím dạ quang ngay tại khúc cua cuối cùng, cán đích trước tiên.

Tô Cách Cách vừa thấy Chân Lý liền vỗ vào lưng cô: "Chân Lý, cậu chán sống rồi hay sao mà mạo hiểm thế. Sau này không được chơi đua xe nữa biết chưa."


"Ai nói chán sống? Mình vẫn còn nguyên vẹn đây cơ mà. Đừng lo, mình tự có tính toán." Chân Lý tỏ ra tự tin.

Không ổn, không ổn chút nào cả! Tô Cách Cách vừa định truy vấn thì đã nghe Chân Lý hỏi: "Cậu có đặt cược cho mình không?"

Tô Cách Cách thừa biết Chân Lý không muốn nói nên cố ý chuyển đề tài.

"Dĩ nhiên, hơn nữa còn đặt ăn gấp đôi nữa. Người của cậu Ninh chưa từng đua xe với cậu, không biết thực lực của cậu. Khà khà, lần này chúng ta kiếm được bộn tiền ấy."

Phải biết rằng số tiền cá cược của nhóm Ninh Trí không nhỏ chút nào. Chân Lý hoan hô, nhảy lên nắp ca-pô xe việt dã của Tô Cách Cách, hô to: "Bật nhạc!"

Kích thích như loại rượu mạnh, trong nháy mắt ca khúc vui nhộn xập xình vang khắp đỉnh núi. Chân Lý cởi áo khoác da, quay vòng trên đầu ngón tay rồi ném đi.

Mấy người bạn của cô lập tức hưởng ứng: "Lý Lý, cởi nữa đi, cởi nữa đi!"

Đương nhiên là phải cởi nữa, việc này còn cần phải nói sao! Chân Lý đang khẩn trương muốn trút hết nỗi lòng. Tiếng nhạc chát chúa đinh tai nhức óc khiến động tác của cô hăng hái hẳn lên, mỗi một nhịp đều mạnh mẽ dứt khoát. Vòng eo nhỏ nhắn, chân dài miên man, điệu nhảy mê hồn, tất cả hợp lại thành một khung cảnh tuyệt diệu.

Tào Đức bên cạnh đòi nợ: "Chân Lý, cậu còn nợ tôi màn múa thoát y đấy."

Câu này có chút không đúng. Khi đó Chân Lý chưa chắc đã thua trong trận ném rổ, đều tại Trương Tử Nghiêu phá rối. Có điều, Chân Lý là người dám chơi dám chịu. Cô uốn ngược người ra sau, vòng eo dẻo dai, chiếc tất đen vốn kéo cao tận bắp đùi chân trái đã bị cô đẩy xuống đến mắt cá.

Hai chiếc tất đen một dài một ngắn tạo nên vẻ đẹp không đối xứng, huống chi đôi chân dài của cô lại càng trở nên trắng muốt đến chói mắt trong đêm tối. Xung quanh vang lên tiếng huýt sáo, Chân Lý lộn người về sau rồi lại tiếp tục lộn thêm một cú nữa trong không trung rồi mới đáp xuống đất. Độ khó của động tác này cực cao, bàn dân thiên hạ chiêm ngưỡng đến mức reo hò như sóng cả vỗ bờ.


Chân Lý nhảy đến trước mặt Tào Đức, nắm lấy vạt áo phông trắng đã cũ sờn của mình, xé toạc ra, tạo thành một vết rách thật dài. Tiếng huýt sáo càng vang dội hơn. Cô đưa một đầu mảnh vải rách cho Tào Đức, sau đó xoay tròn với tốc độ cao. Âm thanh "soàn soạt" vang lên, chiếc áo phông hàng chợ giá rẻ kia đã bị xé thành từng vòng như gọt vỏ quả táo.

Có điều, từ vai áo trở lên vẫn còn nguyên vẹn, phần vải tua rua ở vết xé nằm phất phơ trên chiếc bra thể thao của Chân Lý khiến cô càng thêm gợi cảm.

Thế nhưng chỉ thấy bra thể thao thì vẫn chưa đủ để thỏa mãn đám sói đói ở đây, họ bắt đầu hò reo: "Cởi đi, cởi đi!"

Chân Lý lại chạy lấy đà, phóng khoáng xinh đẹp nhảy lên nắp ca-pô. Cô đưa hai tay lên cao, vòng eo uốn lượn theo nhịp điệu, cởi phần áo phông trắng còn sót lại trên người, dây bra màu đỏ hoa hồng và xám tro lộ ra.

Cô vừa đưa tay đến dây áo như thể sắp cởi ra thì giai điệu đã đến đoạn kết. Chân Lý lại lộn nhào một cái, nhảy khỏi nắp ca-pô, giơ tay kết thúc một cách hết sức gợi cảm.

Màn "múa thoát y" nóng bỏng này tuy chưa thể làm người xem mãn nhãn, nhưng không khí hiện trường đã bị Chân Lý khuấy động hoàn toàn. Cả đám người nhảy múa điên cuồng trên đỉnh núi.

Nhìn Chân Lý chè chén say sưa giữa đám người, eo lắc lư, ung dung uống rượu thả cửa, Tùy Ngộ không sao tin được trước đó cô gái này còn khóc thút thít. Tâm trạng con gái thay đổi quá nhanh, Tùy Ngộ không có hứng quan tâm. Cuộc đời của họ chỉ mới bắt đầu, đã trải qua sóng gió gì đâu, mọi tâm tình nhỏ bé ấy chỉ bị khuếch đại lên thôi. Hành động của cô có thể gọi là "đa sầu đa cảm học đòi làm thơ".

Tuy nhiên Tùy Ngộ phải thừa nhận, Chân Lý quả thật là điểm sáng nhất đêm nay. Cô muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, phóng túng đến mức khiến người ta buộc phải chú ý đến cô, thậm chí còn ganh tị với cô nữa.

Ninh Trí huých Tùy Ngộ: "Anh em mình cũng sang đó chứ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận