Tên tướng hét lớn, hai tay tung liên tiếp ba quyền đều trúng ngực Vô Ngã. Sư hộc máu loạng choạng lùi về bốn năm bước, đứng dựa vào cột gỗ. Đối phương mừng rỡ thừa cơ xông tới. Đại sư Viên Ngộ thấy vậy, phóng vù tới đứng chắn giữa Vô Ngã và y. Tay phải đại sư gạt chưởng của y, tay kia phất nhẹ, đẩy bay ngược lại. Y cố gắng gượng nhưng chưởng lực của đại sư hùng hồn vô cùng, chân lảo đảo không vững, vội vàng nhún chân phải, tung mình nhảy vọt về sau hơn một trượng, rớt xuống đất rồi mà chưởng lực vẫn chưa tiêu giải khiến y lật đật lùi thêm bảy tám bước nữa mới dừng lại. Trong lòng sợ hãi, thầm nhủ: “Kình lực lão sư già đó dài thật, mình đã lùi hai trượng rồi mà vẫn còn khó thở, nếu lão già đó thật sự động thủ thì tiêu mạng còn gì.”
Sự xuất hiện đột ngột của đại sư Viên Ngộ làm quân Ngô im bặt, còn nhà chùa ai nấy lộ vẻ vui mừng, mặt mày tươi tỉnh hẳn. Đại sư chắp tay hành lễ, chậm rãi nói:
- A di đà phật! Các vị tướng quân đến viếng cảnh chùa, nếu chúng tôi đón tiếp có gì không tốt, các vị cứ nói, cớ sao quấy động can qua, phá hỏng sự thanh tịnh của chùa như vậy.
- Ồ! Không phải đâu, đại sư hiểu lầm rồi.
Một người chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi từ phía sau bước ra. Viên tướng nọ thấy tức thì biến sắc, lui ra sau y. Qua bộ quần áo y mặc trên người lẫn thái độ của tên tướng kia, dễ dàng đoán được y là chỉ huy của đám quân Ngô này. Y ôm quyền tiếp tục nói:
- Bản tướng là Từ Phong, một viên tướng nhỏ của Đại Minh.
“Từ Phong? "Ông ta" đưa hắn tới đây làm gì?” Phùng lão nhíu mày suy nghĩ. Ông kiến thức rộng rãi, nhận ra ngay tên tướng, có lẽ ngoài ông ra ở đây không có ai biết được thân phận thật sự của tên Từ Phong này.
Đại sư Viên Ngộ tiếp lời tên tướng:
- Ra là Từ tướng quân. Tướng quân nói hiểu lầm là nghĩa làm sao?
- Vừa rồi thuộc hạ của bản tướng chỉ đang đàm đạo võ học với vị sư phụ kia, không ngờ đã làm kinh động đến quý tự, thất kính, thất kính.
Từ Phong vừa nói xong thì các nhà sư trong chùa đều lên tiếng phản bác. Đại sư Viên Ngộ kinh ngạc hỏi:
- Đàm đạo võ học ư? Xin tướng quân đừng đùa với lão nạp như vậy.
Từ Phong lắc đầu nói:
- Bản tướng không hề có ý đùa giỡn chút nào! Bản tướng vốn hiếu võ, có duyên bái một cao nhân làm sư phụ, học được chút ít ngón nghề, lại nghe danh võ công Trúc Lâm cao thâm, huyền diệu từ lâu nên tại hạ muốn đến đây để đàm đạo mà thôi.
Tiếng là đàm đạo võ học nhưng hàm ý bên trong thì ai cũng hiểu, chúng đến để khiêu chiến và điều tra sức mạnh lực lượng của Đại Việt đấy thôi. Đại sư Viên Ngộ trụ trì Trúc Lâm Yên Tử bao nhiêu năm, có gì chưa trải qua chứ, đại sư vẫn bình tĩnh đối đáp:
- A di đà phật! Thứ lỗi cho lão nạp nói thẳng, Trúc Lâm từ đời sư tổ truyền đến nay luôn là nơi tu hành, giảng Phật pháp. Bản chùa luyện võ cốt chỉ để cuờng thân kiện thể chứ không đem ra thi thố hay tranh đấu gì cả. Đất nước chúng tôi vẫn còn nhiều nơi võ công cao siêu hơn, tướng quân có thể tìm đến nơi đó thỉnh giáo. Còn nếu tướng quân có nhã hứng với Phật pháp, lão nạp sẽ đích thân giảng cho tướng quân, âu cũng khỏi phải mất công vô ích.
Lời nói của đại sư uyển chuyển nhẹ nhàng nhưng hàm ý nặng tựa Thái Sơn, chẳng những từ chối một cách khéo léo mà còn thể hiện ra ý uy hiếp kẻ địch.
Từ Phong lửa giận bùng lên. Y thân là một tướng quân mà lại bảo y đi nghe giảng Phật pháp... đây rõ là đang cười vào mặt y. Y cười nhạt:
- Đại sư thật khiêm tốn quá, khi nãy tại hạ chứng kiến tài nghệ đại sư, quả nhiên được mở rộng tầm mắt.
Đại sư Viên Ngộ vẫn lắc đầu từ chối:
- A di đà phật! Lão nạp trước giờ chỉ biết tụng kinh niệm phật, võ công chỉ là phụ, chút võ công đó chỉ không có gì đáng nói!.
- Đại sư cứ mãi từ chối như vậy, không lẽ Trúc Lâm Yên Tử chỉ là hư danh, thật làm bản tướng thất vọng.
- A di đà Phật!...
Đại sư Viên Ngộ lòng bình lặng như mặt hồ, không hề ảnh hưởng bởi kế khích tướng của Từ Phong, nhưng Vô Tướng tuổi trẻ nóng nảy, bồng bột chứng kiến Từ Phong. buông lời khinh nhờn, chàng không kìm được chạy ra, quỳ trước mặt đại sư nói:
- Thưa thầy! Vì thanh danh của chùa, con thiết nghĩ chúng ta nên nhận lời Từ tướng quân ạ.
Từ Phong nhân cơ hội hùa theo:
- Vị tiểu sư phụ này nói đúng đấy, danh dự là vô cùng quan trọng, cần phải gìn giữ, huống chi chúng ta chỉ là đàm đạo võ học mà thôi, sẽ không có chuyện gì đâu.
Đại sư Viên Ngộ ngồi trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng gật đầu:
- A di đà phật! Xin tướng quân đừng nặng lời. Được rồi, nếu như tướng quân nhất quyết muốn tỉ thí, lão nạp chỉ còn cách nhận lời. Chi bằng thế này, chúng ta mỗi bên cử ra một người, một trận phận định thắng thua. Tướng quân thấy sao?
Từ Phong gật đầu đáp:
- Đại sư nói rất hợp ý của bản tướng.
Đại sư Viên Ngộ tiếp lời:
- A di đà phật! Vậy thì tốt lắm, chẳng hay bên tướng quân sẽ cử ai?
- Bản tướng chỉ mới học võ vẽ vài chiêu, tuy rằng không được đứng trong hàng cao thủ nhưng vẫn muốn được thỉnh giáo thần công của đại sư.
Tất cả sư tăng trong chùa ngoảnh nhìn sang đại sư Viên Ngộ. Lâu nay ai cũng biết đại sư võ công thông thần nhưng chưa được chứng kiến tận mắt, nên lúc này mọi sự chú ý đều đổ dồn vào đại sư. Đại sư nhất thời im lặng. Giữa lúc đại sư phân vân thì Vô Tướng chắp tay quỳ xuống nói:
- Sư phụ! Con xin phép người cho con thay người hầu tiếp vị tướng quân ạ.
Đại sư xua xua tay đáp:
- Sao có thể chứ, con học nghệ chưa tinh mà tướng quân võ công siêu quần, không hay đâu.
- Thưa thầy, người đã cao tuổi, sức khỏe cũng không còn được như xưa, hơn nữa, thầy lại là trụ trì của Trúc Lâm Yên Tử, không tiện cho việc này, người cứ để con ạ, dù con có thua cũng chẳng sao cả.
Đại sư lưỡng lự hồi lâu rồi đáp:
- Ừm, để ta hỏi tướng quân trước. A di đà phật! Tướng quân chắc đã nghe thấy hết rồi, không biết ý của tướng quân thế nào?
"Nếu ta đồng ý đấu, đánh thắng thì mang tiếng ỷ mạnh hiếp yếu chẳng vẻ vang gì, mà nếu từ chối chả hóa ra ta sợ hãi một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch ư? Giỏi cho hai thầy trò nhà ngươi, dám dùng kế lừa ta, rất giỏi." Tên tướng quên bất ngờ vì bị dụ vào tròng. Trên chiến trường hắn tài nhưng đấu trí vẫn còn thua đại sư Viên Ngộ xa lắm. Y nén giận:
- Cũng được, vị tiểu sư phụ này tuổi nhỏ tài cao, bản tướng rất muốn được thưởng thức
- A di đà phật! Cám ơn tướng quân đã thông cảm cho lão nạp. Đây là nơi cảnh Phật thanh tịnh, trong lúc tỉ thí phân lấy thắng thua là đủ, xin tướng quân không nên động sát giới kẻo làm ảnh hưởng đến hòa khí giữa hai nước.
- Bản tướng biết dừng đúng lúc, đại sư yên tâm.
Đại sư Viên Ngộ quan sang chỉ bảo Vô Tướng:
- Con nghe ta dặn đây, bảo vệ bản thân cho tốt, nhưng cần phải nhớ câu dĩ hòa vi quý, nhất định không được tổn hại tướng quân, rõ chưa.
- Vâng! Con biết rồi ạ!
"Hừ! Nói móc ta hả! Cứ đợi đấy!" Từ Phong giận dữ, trong lòng thầm nghĩ cách hãm hại Vô Tướng.
Vô Tướng bước tới đứng đối diện với Từ Phong, chắp tay nói:
- A di đà phật! Tiểu tăng thực học kém cỏi, mong tướng quân nương tay.
Từ Phong cười khẩy:
- Ha ha ha, vị tiểu sư phụ này xin cho biết cao danh quý tính? Giữ chức vụ gì trong chùa? Ta không muốn đấu với một kẻ vô danh.
- A di đà phật! Tiểu tăng chỉ là một nhà sư bình thường trong chùa, không dám nhận bốn chữ cao danh quý tính. Tên tiểu tăng đơn giản hai từ... Vô Tướng.
Từ Phong rút ra một thanh đao sáng loáng, vô cùng sắc bén khiến kẻ khác nhìn vào mà cảm thấy rùng mình:
- Ra là Vô Tướng sư phụ! Bản tướng dùng đao pháp, còn tiểu sư phụ sử dụng binh khí gì?
- Tiểu tăng sẽ đem sở trường là côn pháp ra tiếp tướng quân.
- Sư đệ, cầm lấy này.
Một nhà sư khác ném cho Vô Tướng thanh côn gỗ dài sáu thước, màu vàng hai đầu bọc sắt.
- Cám ơn sư huynh.
Vô Tướng tiếp lấy rồi cầm thẳng đứng thanh côn trên đất, tay kia để trước ngực rồi nói:
- Xin mời tướng quân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...