Chân Long Chí Tôn Đô Thị


Khi Bạch Ngọc gọi kẻ chống lưng cho mình, Thành tổng - Thành Trâm, toàn bộ sự việc lại mở ra một bước ngoặt.
“Thành tổng?!”
“Thành tổng, chị đến rồi!”
Không chỉ Bạch Ngọc có vẻ mặt giễu cợt mà mấy nữ nhân viên bị đuổi việc kia trong mắt cũng có hy vọng trở lại.
“Ừm.”
Thành Trâm khẽ gật đầu, liếc nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn vào mặt Vương Nhất: “Vương tổng, anh muốn đuổi việc người của tôi?”
Lý Mộng Đình đứng ở một bên, lòng bàn tay đổ mồ hôi vì căng thẳng.
Trước đây khi còn ở tập đoàn Ẩn Long, chức vụ cao nhất cũng chỉ là chủ quản, hiếm khi gặp được phó tổng giám đốc thực sự, bây giờ vừa mới gặp, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ cho cô ta áp lực rồi.
Ngược lại, Vương Nhất ngồi ở vị trí của mình như không có chuyện gì xảy ra, nhàn nhạt cười nói: “Làm sai thì bị phạt.

Người của cô cũng thế.”
“Vương tổng thật là oai phong lẫm liệt, chẳng lẽ anh thật sự cho rằng lấy được Lý tổng làm vợ, thì cả tập đoàn này đều là của anh sao?” - Thành Trâm cười giả tạo châm chọc.

Wow…
Lời vừa dứt, ngoại trừ một số người biết chuyện, tất cả mọi người trong văn phòng đều kinh ngạc nhìn Vương Nhất.
Bao gồm cả Bạch Ngọc, trên trán đổ càng nhiều mồ hôi lạnh, trong lòng thầm mắng, người đàn ông này là chồng của Lý tổng!
Mọi người trong Tòa nhà Quốc tế đều biết Lý tổng đã kết hôn, nhưng họ chưa bao giờ gặp chồng cô, không ngờ chính là người này.

Bạch Ngọc càng cảm thấy may mắn vì mình gọi Thành Trâm tới, nếu không thì chỉ có một mình cô ta đấu với Vương Nhất, bị chơi đùa chết lúc nào cũng không hay, vợ anh ta là Lý Khinh Hồng mà...
Vương Nhất mỉm cười: “Tôi chưa bao giờ cảm thấy như vậy, tôi rất tôn trọng vợ tôi.”
Thành Trâm tiếp tục cười khẩy, không nói gì thêm, theo cô ta thấy, Vương Nhất chỉ là một tên ở rể phất lên nhờ vợ mà thôi.
“Mấy lời khách sáo thì miễn đi.

Năng lực làm việc của Bạch Ngọc ai ai cũng rõ, không thể đuổi việc cô ấy được.”
Thành Trâm nói rõ điều kiện của mình.
Áp lực của Lý Mộng Đình tăng nhanh, lúc này Tiêu Đào cũng không dám nói gì, cô ấy chỉ là thư ký, không thể so với phó tổng giám đốc.
Vương Nhất không hề nể mặt Thành Trâm chút nào, mặt đầy khó hiểu nhìn cô ta: “Thành tổng, cô không thấy tay của cô dài quá sao? Đây là phòng thương mại.

Cô có phải là giám đốc phòng thương mại không?”
“...”
Thành Trâm nhất thời câm nín, ánh mắt nhìn Vương Nhất càng ngày càng lạnh.
Nói thế nào cô ta cũng là cây đa cây đề dưới hai đời chủ tịch, bộ phận bình thường đều sẽ nể mặt cô ta.
Vì vậy, bộ phận nào cũng ít nhiều có người của Thành Trâm, Bạch Ngọc là một trong số đó, mà được sắp xếp vào một nơi béo bở như phòng thương mại thì càng được xem trọng, bị Vương Nhất nhổ đi thì đã là gì?
Nhưng cô ta không biết rằng cho dù lần này không ra tay thì những người mà cô ta sắp xếp vào phòng thương mại sau này cũng sẽ bị Vương Nhất quét sạch từng người một, cái đám này coi như tiêu rồi.
“Vương tổng thật sự muốn gây khó dễ với tôi.” - Thành Trâm thờ ơ nói.

Những người có mặt không ai dám xen vào, không ai nghĩ rằng chỉ một cuộc xung đột nhỏ lại diễn biến thành cuộc đối đầu trực diện giữa hai phó tổng giám đốc.
Vương Nhất nở nụ cười: “Không phải tôi gây khó dễ cho cô, mà là cô, tự gây khó dễ cho chính mình.”
“Ý anh là gì?”
Thành Trâm nén giận hỏi.
Cô ta thực sự hận Vương Nhất đến tận xương tủy, chưa nói đến việc khiến cô ta rất mất mặt trong lần tuyển chọn phó tổng giám đốc vừa rồi, lần này đổi phòng ban với anh ta, lại vấp phải trở ngại, bây giờ còn muốn nhổ hết người cô ta cài cắm vào phòng thương mại, sao mà không tức giận cho được?
Vương Nhất nở nụ cười nói: “Chúng ta đều là phó tổng giám đốc, trực tiếp xen vào ân oán của nhân viên cũng không tốt.

Chi bằng để họ tự mình giải quyết?”
“Anh nói xem, giải quyết như thế nào?”
Thành Trâm muốn biết anh ta lại giở trò gì.
“Tôi nghi ngờ khả năng làm việc của Bạch Ngọc, nên hãy cho cô ta làm một tài liệu giống hệt, rồi so sánh với tài liệu của Lý Mộng Đình.

Năng lực mạnh hay yếu nhìn là biết ngay.”
Vương Nhất cười nói: “Nếu Bạch Ngọc hơn Lý Mộng Đình, tôi không có gì để nói.

Nhưng nếu Lý Mộng Đình mạnh hơn Bạch Ngọc, vậy thì thật xin lỗi, vị trí của Bạch Ngọc sẽ do Lý Mộng Đình tiếp nhận!”

“Được!”
Thành Trâm đồng ý.
Vương Nhất nhìn Lý Mộng Đình: “Sao, em có tự tin không?”
Lý Mộng Đình nhìn Vương Nhất đầy cảm kích: “Có!”
Cô ấy hiểu rằng Vương Nhất đang cho cô ấy một cơ hội để thể hiện năng lực của mình, anh thực sự có thể cho Lý Mộng Đình thăng tiến, nhưng dù sao dựa vào quan hệ thì dễ bị người ta nói ra nói vào.
Nhưng chỉ cần cô ấy thể hiện năng lực của mình thì không ai dám hé răng nửa lời.
Bạch Ngọc vô cùng chột dạ, cô ta thăng tiến nhờ tặng quà đút lót, làm sao có thể so được với Lý Mộng Đình?
Tuy nhiên, bây giờ cô ta đâm lao thì phải theo lao, chỉ đành cắn răng làm tài liệu.
Rất nhanh tài liệu đã chuẩn bị xong, Vương Nhất cười nói: “Vậy thì để cho Thành tổng làm trọng tài, tôi sẽ không làm, tránh bị người ta nói là thiên vị.”
Nụ cười trên mặt Vương Nhất khiến Thành Trâm cảm thấy hơi lấn cấn, nhưng cũng phải cầm lên xem
Tuy nhiên, chỉ lướt qua một lần, gương mặt cô ta trở nên khó coi.
Chỉ cần nhìn vào phần đầu, là có thể thấy cái nào tốt hơn và cái nào kém hơn, chứ còn chưa tính tới phần sau.
Sắc mặt Thành Trâm càng ngày càng khó coi, cuối cùng nhìn về phía Bạch Ngọc, nhịn không được mà tát cô ta một cái, gầm lên: “Đồ vô tích sự, cho cô một cơ hội mà cũng không biết nắm bắt!”
Bạch Ngọc che mặt bị tát không dám nói lời nào.
Tát xong, cô ta nhìn Vương Nhất nở nụ cười, hai má co giật kịch liệt: “Được, Vương tổng, xem như lần này tôi nhận thua, chúng ta đợi lần sau rồi xem.”
Có thể thấy lần này cô ta rất tức giận, cấp dưới vô dụng, nhưng người xấu hổ là cô ta.
Không muốn ở lại lâu hơn nữa nên lao ra khỏi văn phòng phòng thương mại.
Ngay cả Thành Trâm cũng từ bỏ cô ta, Bạch Ngọc cũng mất đi vẻ ngạo mạn trước đó, bê một chiếc hộp chậm rì rì bước ra ngoài.
Toàn bộ văn phòng im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi, tất cả nhân viên đều ngơ ngác nhìn Vương Nhất, đột nhiên, họ nhìn Lý Mộng Đình.
Vương Nhất cũng trịnh trọng tuyên bố: “Từ nay về sau, Lý Mộng Đình sẽ thay Bạch Ngọc làm chủ quản phòng thương mại.


Mọi người có phản đối gì không?”
“Không có!”
Các nhân viên khác đồng thanh hô lên.
Sau mấy ngày làm việc chung với nhau, Lý Mộng Đình đối xử chân thành với mọi người, cũng không bao giờ tức giận vô cớ, tốt hơn gấp mấy lần so với Bạch Ngọc chỉ biết lợi dụng địa vị bắt nạt người khác.
Lý Mộng Đình cũng mỉm cười, hơi cúi đầu chào mọi người.
Cuối cùng nhìn về phía Vương Nhất, từ tận đáy lòng nói: “Cảm ơn.”
Cô ấy biết những chuyện này đối với Vương Nhất có thể không đáng nói, nhưng đối với cô ấy mà nói, đó chính là bước ngoặt của cuộc đời mình.
Vương Nhất xua tay, lại lộ ra thân phận: “Tôi là Vương Nhất, đồng thời cũng là người lãnh đạo trực tiếp của mọi người, nhưng mọi người cũng đã thấy tôi luôn đối xử công bằng với tất cả.”
“Ai có năng lực sẽ được thăng tiến, vì vậy hãy nỗ lực lên.

Điều cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất.”
Vương Nhất sắc bén liếc nhìn tất cả mọi người: “Không được để những chuyện bắt nạt cấp dưới như của Bạch Ngọc xảy ra.

Nếu tôi biết được sẽ xử lí mạnh tay!”
“Vâng, phó Vương tổng!”
Tất cả các nhân viên trong mắt đầy sự tôn trọng, đồng thanh đáp lại.
Vương Nhất khẽ gật đầu, sau đó rời đi nơi này trong ánh mắt kính sợ của mọi người..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui