Chân Long Chí Tôn Đô Thị


3 tiếng sau, máy bay hạ cánh.

Bốn người Vương Nhất Lý Khinh Hồng đi ra khỏi sân bay, Lý Tuyết Nhi há miệng hít thở không khí trong lành, cảm thán nói: “Vẫn là không khí ở Thiên An thơm.


“Không khí ở Thiên An dễ chịu.


Lý Khinh Hồng chỉnh lại.

Vương Nhất nghe vậy, trong lòng cũng có cảm nhận như vậy.

Tuy Yên Kinh tốt, có lịch sử lâu đài, nhưng lại có chế độ giai cấp không thể vượt qua, vương tộc thì cao cao tại thượng, dưới vương tộc đều là con kiến.

So sánh ra, Thiên An ít nhất không có loại cảm giác khiến người ta sợ sệt đó.

“Về nhà một chuyến, em cũng nên đến Thành phố Giang rồi.


Lý Tuyết Nhi vặn eo, lời nói ra lại tràn ngập sự hăng hái.

Vương Nhất nghĩ trong lòng, có lẽ đây chính là chỗ hấp dẫn của Lý Tuyết Nhi, bất luận lúc nào đều sẽ luôn lạc quan.

Bèn mỉm cười: “Em một mình đi làm việc sao?”
“Đương nhiên không phải, em hẹn bạn.


Lý Tuyết Nhi mỉm cười rồi nói: “Anh cũng quen, Tô Thắm, bọn em hợp nhau lắm.


“Vậy à?”

Vương Nhất mỉm cười rồi gật đầu “Vậy thì quá tốt rồi, vừa hay anh và chị của em tới công ty một chuyến, sau đó tới nhà bác Trương một chuyến.


Bây giờ vẫn trong ngày nghỉ lễ trung thu, Hồ Hoàng Việt không dễ gì mới tìm được con gái của ông ta, nhất định sẽ cố gắng dẫn con gái ra ngoài chơi.

Về tới tòa nhà Quốc Tế, Tăng Quốc Vinh đi tới đón, báo cáo tình hình Thiên An hai ngày nay.

“Cậu Vương, mọi chuyện đều tiến hành thuận lợi, tập đoàn Ẩn Long đi đúng hướng, tập đoàn Lệ Tinh cũng thực hiện dự án xây dựng đô thị, đám người của nhà họ Tôn, nhà họ Lương cũng đến hỏi cậu khi nào quay về.


“Dù là hào môn, tin tức của nhà họ Kim có hơi ít, bên phía nhà họ Nhan cũng không có bất cứ động tĩnh gì, hai con nhóc của nhà họ Đồng và nhà họ Bạch hình như có việc gấp tìm cậu.


Vương Nhất nheo mắt lại: “Nhà họ Bạch sao?”
Cô nhóc của nhà họ Đồng đó anh biết, là Đồng Yên Nhiên, cô nhóc của nhà họ Bạch là ai?
Tằng Quốc Vinh nói thật: “Bạch Yến của nhà họ Bạch.


Vương Nhất ngộ ra, hai người lần cuối cùng gặp nhau, còn là sau khi Bạch Vũ chết thảm ở đầu đường, cô ta lại cho rằng sự diệt vong của nhà họ Bạch có liên quan tới anh.

Tuy sự thật là như vậy, nhưng bất luận cô ta tra như nào cũng không tìm ra kết quả.

Có cảm giác chính nghĩa là chuyện tốt, nhưng cảm giác chính nghĩa quá mức, là một chuyện đáng sợ rồi.

Anh không chỉ một lần từng nhắc nhở Bạch Yến, cẩn thận người bên cạnh, nhưng cô ta đều không phát hiện.

“Cậu Vương, cần tôi thông báo cho cô ta không?” Tăng Quốc Vinh hỏi.

Vương Nhất do dự một chút, vẫn nói: “Thông báo hết đi, nhưng tôi không nhất định sẽ gặp.


“Ngoài ra, chú ý thêm động thái của nhà họ Nhan, tôi đá Nhan Tề chú của Nhan Dịch Phi xuống đài, bọn họ sẽ không để yên.



“Được!”
Tăng Quốc Vinh đáp một tiếng, sau đó rời đi.

Vương Nhất một mình đứng ở trước cửa sổ sát sàn cực lớn, cúi nhìn cảnh sắc của Thiên An, trong mắt là một khoảng sâu thăm thẳm.

Tuy Thiên An đã được anh chỉnh đốn gần hết, nhưng anh cảm giác, sóng ngầm vẫn dâng trào, hơn nữa so với khi còn ba đại hào môn trước kia, còn nguy hiểm hơn.

Tất cả mọi chuyện chỉ vì anh.

Cục diện của Thiên An vì anh mà thay đổi, mà danh tiếng ở bên ngoài của anh chỉ là người chồng ở rể của một tổng giám đốc.

Danh của con người, bóng của cây, những người không phục anh, mãi mãi đều sẽ không phục anh.

Không lâu sau, thư ký Tiêu Đào của phòng tổng giám đốc tới, cầm tới một xấp hợp đồng dày cộp.

“Vương tổng, Lý tổng nói rồi, cho phép phòng làm việc của anh độc lập ở đây, hơn nữa để anh chịu trách nhiệm bộ phận thương mại, đây là danh sách của bộ phận.


Vương Nhất nói cảm ơn, sau đó xem sơ qua một lượt, cười khổ một tiếng.

Tất cả nghiệp vụ đều là chuyện của một câu nói của anh, căn bản không cần anh quá nhọc lòng.

Trong danh sách có một cái tên thu hút sự chú ý của anh.

Lý Mộng Đình.

Cô ta vậymà cũng nhận chức ở tập đoàn Lệ Tinh.


Hơi do dự, Vương Nhất chỉ vào cái tên này rồi hỏi Tiêu Đào: “Cô ấy không phải nên nhận chức ở tập đoàn Ẩn Long hay sao, sao lại tới đây rồi?”
Trước đó khi tập đoàn Ẩn Long vẫn do Kim Thành Vũ quản lý, anh ta đào hết tất cả mọi người nhà họ Lý đi, bao gồm cả Lý Mộng Đình, từ trước đến nay, cô ta đều nhận chức ở Ẩn Long.

Tiêu Đào nói thật: “Cô ấy đã từ chức ở tập đoàn Ẩn Long, lý do là không muốn làm việc dưới trướng ba mình, sợ miệng lưỡi người khác, cô ấy định từ tầng thấp đi lên.


“Chỉ có điều, bởi vì là người mới tới, luôn bị làm khó bắt nạt.


“Thì ra là vậy.


Ánh mắt của Vương Nhất trở nên dịu đi, sự thay đổi của Lý Mộng Đình, anh ta cũng nhìn thấy.

“Bộ phận thương mại ở đây, tôi đi tìm cô ấy một chuyến.


Vương Nhất đứng dậy, hỏi.

“Mời đi theo tôi.


Tiêu Đào nói xong thì đi ra khỏi phòng làm việc.

Trong quá trình thang máy đi xuống, một người phụ nữ đẫy đà đi vào, nhìn thấy Vương Nhất, trong mắt cũng hiện ra tia ngạc nhiên: “Yo, đây không phải Vương tổng sao? Đi tuần trăng mật với Lý tổng về rồi à?”
Chính là Thành Trâm.

Vương Nhất ánh mắt bình thản, giả bộ như không nghe ý công kích của cô ta.

Tiêu Đào cũng lạnh mặt: “Thành tổng, mọi người đều cùng một công ty, cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp, đừng khiến cho quan hệ trở nên căng thẳng.


Thành Trâm chợt sững người, sau đó khẽ cười một tiếng: “Điều thư ký Tiêu nói tôi đương nhiên biết, tôi không phải là đang vun vén quan hệ với Vương tổng hay sao?”
Vương Nhất lúc này mới liếc nhìn Thành Trâm: “Có chuyện gì không?”
“Lời này thì xa lạ rồi.



Thành Trâm cười khúc khích nói: “Tôi tìm Vương tổng, cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn trao đổi với anh, bộ phận thuộc quyền của hai phó tổng giám đốc như chúng ta, đổi một chút.


Vương Nhất lập tức biết cô ta đánh chủ ý gì, bộ phận thương mại nhiều mồi, đương nhiên có lợi để kiếm.

Anh lập tức xua tay: “Chuyện này tôi quyết định không được, cô tự đi nói với Lý tổng.


Thành Trâm mặt mày tức giận, có thể nói với cô ta còn cần đi tìm anh sao?
Nhưng hiện nay có việc cầu xin người khác, chỉ đành nhẫn nhịn: “Chuyện này không phải là do tôi không đối phó được với Lý tổng hay sao, mọi người đều là thương nhân, có lợi là được, chỉ cần anh đồng ý, tôi có thể chia cho anh 30% hoa hồng mỗi năm!”
Thương mại là mạch chính của một công ty, nếu nắm giữ được, cho dù là Lý Khinh Hồng, cũng không làm gì được cô ta, vậy nên cô ta chia cho Vương Nhất 30% hoa hồng năm, cũng phải lấy được.

Với số cổ phần công ty của cô ta, 30% đã có 900 tỷ rồi, khi cô ta tưởng rằng Vương Nhất nhất định sẽ đồng ý, Vương Nhất lại nhìn cô ta giống như nhìn kẻ ngốc.

“Tôi thiếu chút tiền đó sao?”
Lời này vừa dứt, Thành Trâm lập tức trợn to mắt, không ngờ Vương Nhất vậy mà từ chối.

Ting---
Vào lúc này, thang máy đứng yên, Tiêu Đào liếc nhìn Thành Trâm, nhắc nhở: “Vương tổng, đến bộ phận thương mại rồi.


Vương Nhất không thèm liếc nhìn cô ta, đi lướt qua người cô ta, do không gian nhỏ hẹp, vai của Vương Nhất đập mạnh vào cô ta.

Ngay lập tức, Thành Trâm suýt nữa ngã ra, chất vật giữ được cơ thể, biểu cảm trên mặt cuối cùng cũng trở nên phẫn nộ.

“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, nếu đã không đồng ý vậy anh đi làm tư lệnh một mình đi!”
Thành Trâm cười lạnh, phần lớn người của bộ phận thương mại đều là người cô ta từng ban ơn, cô ta không tin Vương Nhất có thể điều khiển được.

Ở một bên khác, Vương Nhất dưới sự chỉ dẫn của Tiêu Đào đi tới bộ phận thương mại.

Vừa đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy một người phụ nữ vênh váo tát mạnh một cái vào mặt của một cô gái khác.

Cô gái đó ngũ quan thanh tú, vẻ mặt tú lệ, chính là Lý Mộng Đình.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui