Chân Long Chí Tôn Đô Thị

“Đó là buổi tụ tập của các vương tộc, tất cả các thế lực gia tộc qua lại thân thiết với Long Thị đều tới, tham gia lễ trưởng thành của tiểu công chúa Long Thị.”

“Haizz, đáng tiếc đó không phải là bữa tiệc mà những người như chúng tôi có thế tham gia, nếu không nhất định mở mang rồi.

Bác tài nói với vẻ mặt ngưỡng mộ.

Vương Nhất và Khương Nhã My liếc nhìn nhau, đều nhớ tới chuyện trước kia.

Vụt!

Vào lúc này, một chiếc siêu xe màu đỏ Vượt xe.

Bác tài sửng sốt nói: “Đây không phải là xe của cậu Khương Khương Cẩn hay sao?

Biển số xe không đổi, siêu xe lại đổi rồi.”

Vương Nhất lại liếc nhìn Khương Nhã My, không cân hỏi, Khương Cẩn này nhất định tới từ cùng một tộc với Khương Nhã My – Khương Thị.

Vương tộc Long Thị tọa lạc ở trong một trang viên có vị trí đất đỏ ở khu Triều Viêm Yên Kinh, nơi này đâu đâu cũng được kết bằng màu đỏ vô cùng xa hoa.


“Dừng ở đây đi”

Vương Nhất mỉm cười bảo dừng, sau đó trả tiền xe.

Bác tài lại lắc đầu, cười nói: “Nơi này cách chủ viện của Long Thị còn mấy dặm đường nữa, ba người phải đi rất xa, tôi đưa ba người vào trong, tiền xe không cần tính.”

Vương Nhất liếc nhìn vào trong, cũng mỉm cười: “Vậy cảm ơn, bác tài.”

Bác tài ở Yên Kinh khéo nói lại nhiệt tình, đây là điều nổi tiếng cả nước.

Rẽ quẹo nhiều lần, cuối cùng cũng tới bãi đỗ xe.

Nhưng bãi đỗ xe hiển thị, chỉ có một chỗ đỗ xe. . Đam Mỹ Trọng Sinh

Bác tài lái vào, tìm được chỗ đó.

Kết quả phát hiện chỗ đó đã bị người ta chiếm mất, chính là chiếc siêu xe màu đỏ đó.


Xe của cậu Khương, Khương Cẩn.

Có điều kỹ thuật lái xe của Khương Cẩn đó hình như không phải quá tốt, chỗ đỗ xe này có hơi hẹp, liên tục lùi mấy lần cũng không vào được, cuối cùng vần lái xe.

Bác tài là tài xế kỳ cựu, khoảnh khắc Khương Cẩn lái xe thì đi vào một cách hoàn mỹ.

Trong chiếc siêu xe màu đỏ có một thanh niên đeo mặt kính râm mặc áo sơ mi hoa, cúc áo sơ mi trên cùng còn phanh ra, có thể thấy cơ bắp săn chắc rèn luyện nhiều năm.

Có thể thấy là một cậu chủ đào hoa tiêu sái không trói buộc.

Nhưng Khương Cẩn có một điểm yếu trí mạng là: anh ta thích xe thể thao, nhưng kỹ năng lái xe của anh ta không tốt.

Đặc biệt thể hiện ở cách lùi xe đỗ xe, đừng nói chỗ đỗ xe hẹp như vậy, dù là vị trí bình thường, anh ta cũng phải dừng nửa ngày.

Lúc này nhìn thấy chỗ đỗ xe duy nhất bị người khác chiếm mất, còn ở trước mặt anh ta, dùng kỹ thuật lùi xe điêu luyện một lần đỗ vào, Khương Cẩn tháo kính râm xuống, mắt cũng trợn tròn.

Anh ta hoàn hồn lại, ngay lập tức nổi giận.

Cái xe taxi rách nát này không chỉ cướp chỗ đỗ xe của anh ta, vậy mà còn đỗ vào trong một lần.

Đây không phải là vả mặt anh ta một cách chính diện hay sao?

Khương Cẩn tức giận đùng đùng xuống xe: “Ê, lão già, xe này là của ông à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận