Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Nhưng nếu là huy hiệu thân phận của hoàng tộc nước H thì lại rất cần thiết.

“Làm sao ông biết?”

Vương Nhất nhìn chăm chăm vào Vương Dần Hổ và hỏi.

Vương Dần Hổ lấy ra huy hiệu thân phận của mình: “Huy hiệu thân phận nhà họ Vương trong hoàng tộc nước H khác với huy hiệu của vương tộc họ Vương tôi.”

Vương Nhất nhìn kỹ hơn, quả nhiên thấy sự khác biệt.

Huy hiệu thân phận của hoàng tộc nước H càng thêm chói mắt.

“Thế nên ông muốn lấy lại nó.”

Vương Nhất hỏi.

Vương Dân Hổ gật đầu: “Đúng thế, họ Vương tôi đã nuốt lời, ngay từ đầu không nên bán chiếc huy hiệu này đi. Thật là bất cẩn”

Vương Nhất nghe mà buồn cười.


Tại buổi đấu giá Giang Thành trước đó, anh đã đấu giá tấm huy hiệu thân phận của nhà họ Vương này với giá 450 tỷ, lúc đó rất nhiều người cười nhạo anh thứ ngu ngốc lắm tiền.

Giờ đây, Vương Dần Hổ lại đích thân tiết lộ nguồn gốc thực sự của chiếc huy hiệu này, anh lời to rồi!

“Nhưng vậy thì có liên quan gì đến thân thế của tôi?”

Ngay sau đó, Vương Nhất lại đưa ra một câu hỏi khác.

Vương Dần Hổ rơi vào trầm tư, như thể do dự không biết có nên nói gì hay không.

Nhưng nhìn ánh mắt sắc bén của Vương Nhất, ông ta vẫn định nói ra.

“Cậu có tin vào số mệnh không?”

Vương Dần Hổ nhìn Vương Nhất, đột nhiên hỏi một câu hão huyền như vậy.

Ngay cả Lý Khinh Hồng cũng ngơ ra.


Đôi lông mày lá liêu của cô nhướng lên, đang định lên tiếng.

Vương Nhất bình tĩnh nói: “Tôi tin.”

“Vận mệnh quyết định hai người, dù có xa cách bao lâu, cuối cùng vẫn sẽ gặp nhau.”

Lúc này, vẻ mặt của Vương Nhất cực kỳ nghiêm túc.

Lý Khinh Hồng mở miệng, nhưng rồi vẫn ngậm lại.

Được giáo dục tốt từ khi còn nhỏ, cô là một người theo thuyết vô thân, cô không tin vào những điều hoang đường như số mệnh.

Nhưng có một số việc cô thật sự không thể phản bác.

Năm năm trước, cô ngủ với Vương Nhất, năm năm sau, cô lại trở thành vợ của Vương Nhất.

Định mệnh đã trói chặt hai người họ lại với nhau, cho dù xa cách năm năm thì cuối cùng họ cũng sẽ sánh bước bên nhau.

Có một vài thứ đã được ông trời sắp đặt sẵn rồi!

“Tôi cũng tin”

Vương Dân Hổ thở dài và nói: “Tôi đã tìm kiếm thông tin về huy hiệu thân phận này.

Nó đã tồn tại trong nhà họ Vương hơn hai mươi năm trước, chỉ là khi đó tôi vẫn chưa phải là gia chủ nhà họ Vương, chỉ là một người rất tâm thường trong thế hệ trẻ của nhà họ Vương.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận