Chân Lộ

Thời gian thấm thoát lại trôi qua thêm ba ngày.

-Đến… làm gì… để rồi nay em ra đi… Đến làm gì, để lòng anh phải nhớ mong... Vẫn còn đây tiếng nói yêu anh, vẫn còn đây những phút vui buồn, chỉ mỗi riêng em không còn đây, không gian vắng lặng... Holy!!?

Vô Thường đi đường cùng Phong thúc đang vừa ca vừa hát, bất chợt hắn nhìn về phương xa ở trong tầm mắt, bên trên bầu trời có tồn tại một một tòa cung điện lơ lửng trên cao, xung quanh rìa cung điện lại được gắn kết với mặt đất bằng 10 sợi xích to lớn mà có vẻ như đó là con đường duy nhất để các chủng tộc không biết bay leo lên cung điện. Điều này khiến hắn có chút kinh ngạc suy đoán.

-Hừm…

-Ra là vậy!

Vô Thường cũng không phải kẻ thông minh, chỉ là cái đầu có vài vấn đề khó chữa nên hắn rất nhanh đã hiểu ra tòa cung điện trên không trung đó là gì, nó mang ý nghĩa to lớn như thế nào.

-Có lẽ đến hơi sớm so với dự định, bất quá cũng không sao.

Tính toán thời gian so với dự tính, Vô Thường tiếp tục bước đi cùng Phong thúc nhưng không hề gia tăng tốc độ để đến nhanh hơn với trung tâm đại lục lơ lửng trên không, tranh giành nhiều hơn cơ hội đoạt Thiên về Binh, Thiên Cụ, hắn vẫn như cũ bình đạm chậm rãi từng bước chân nhỏ.

Như kiến thức của tiểu hồ ly mà Vô Thường kia đã đưa ra, Thiên Binh, Thiên Cụ là thứ đồ vật sẽ lựa chọn chủ nhân phù hợp, do vậy đến nhanh hay đến chậm, được hay không được, tất cả đều là tùy duyên, không phải cứ hễ đến sớm là được, do vậy nên hắn thà thong thả ngắm cảnh đỡ buồn còn hơn lại chạy như một tên điên để rồi tiếc nuối vì không được chọn hoặc nó đã có chủ trong tay người khác.

Khoảng 2 giờ sau.

Trên con đường không cây cỏ, không kiến trúc, không núi non, một con đường không phải sa mạc nhưng lại bằng phẳng đến kỳ lạ. Vô Thường đang đi bên cạnh Phong thúc bỗng chợt cảm ứng được đều gì đó liền cười đầy nham hiểm.

-Đến rồi sao? Khà khà.

Trước đó vài ngày, Vô Thường đã dự đoán bản thân nếu vẫn tiếp tục di chuyển chậm trên con đường thoáng cảnh này thế nào cũng gặp một ít rắc rối vì nơi đây là trung tâm đại lục, là nơi mà có lẽ các chủng tộc khác tham gia cuộc tranh đoạt đã “ngồi xuống ăn bánh, uống trà” bên trong tòa cung điện trên thiên không từ lâu. Và một nhóm từ tộc loài được tách ra để đi tuần, tìm kiếm tài nguyên nhân lúc rãnh rỗi khi còn chưa diễn ra cuộc chiến phân thứ hạng là điều không mấy lạ lùng, nó hệt như trường hợp đã xảy ra tại thung lũng nơi gặp lại nhóm sáu người Tiêu Thần, khác biệt duy nhất có lẽ là số lượng cùng tộc nhiều hơn.

Trên bầu trời, ba con rồng có màu sắc phân biệt là đỏ, vàng, xanh đang uốn lượn trong những làn mây thì bất chợt cảm nhận thấy một luồng sức mạnh kinh khủng đang di chuyển bên dưới mặt đất liền hiếu kỳ nhìn xuống.


Con rồng xanh dài chừng 6m bỗng lên tiếng.

-Dường như bên dưới là một con quái thú cấp bậc Linh Long cấp hai**. Thập cửu hoàng tử, không biết ngài có cảm nhận giống ta không?

Hắn nhìn con rồng vàng dài 9m hỏi.

**Bằng Linh Sư cảnh.

-Ừm, bất quá là hai chứ không phải một, trong đó có một con quái thú không tỏa ra khí tức của bất kỳ một giống loài nào.

Một đôi mắt kim quang nhìn xuống bên dưới, con rồng vàng nghiêm nghị nói. Hai con rồng nghe vậy cũng rất kinh ngạc.

Cả ba người đang bay trên cao, vật thể dưới đất là quá nhỏ trong mắt chúng nên không thể thấy được, trừ thập cửu hoàng tử có được một đôi mắt đặc biệt sáng và xa. Lúc này, họ nhận biết được có quái thú bên dưới di chuyển chỉ là nhờ vào khả năng cảm ứng nhạy bén của Long tộc bọn họ.

Với khả năng cảm ứng trời phú của Long tộc, rồng đỏ, rồng xanh và thậm chí cả rồng vàng nếu như nó không nhờ đôi mắt có thể nhìn xa, họ chỉ có thể nhận biết được một quái thú, một thì lại không, điều này khiến họ cảm thấy rất cổ quái.

Chẳng lẽ là vị cao long (cao nhân), ẩn sĩ nào ẩn tàng khí tức đi dạo cùng nô thú?

Có lẽ sẽ đúng nếu đây là Long giới, tiếc là lại không phải.

Còn chuyện một chủng tộc tham gia cuộc tranh đoạt có thể sánh vai đi chung được với quái thú là chuyện vô cùng vô lý, ngay cả Hồn tộc có thể điều khống hồn của sinh vật còn không làm được vì quái thú vốn dĩ không có hồn, nên dù ba con rồng biết đến khả năng này nhưng không bao giờ nghĩ đến.

-Vậy chúng ta làm gì tiếp theo, hay là tiếp tục quay trở về cổ cung để hội tụ với nhị thập tam hoàng tử?

Lúc này, con rồng đỏ bay bên cạnh lên tiếng hỏi con rồng vàng ý kiến.


Tạm dừng lại cơ thể trên không, con rồng vàng suy nghĩ vài giây liền nói.

-Năng lượng sức mạnh tỏa ra từ con quái thú kia đã rất mạnh rồi, nhắm chừng con quái thú bên cạnh chẳng qua có năng lực ẩn tàng sức mạnh đi mà thôi, không phải có gì ghê gớm, nếu bộc lộ sức mạnh hẳn cũng bằng quái thú bên cạnh. Chúng ta còn dư sức để hạ gục cả hai.

-Ba ngày vòng quanh mệt nhọc chỉ thu được vài món đồ không tốt, đây sẽ là một số điểm sinh khí lớn đền bù xứng đáng cho công lao của chúng ta. Có khi cũng lấy được một vài món đồ tốt trên người hai con quái thú này nữa cũng nên.

-Đi, tiêu diệt chúng, Long tộc chúng ta há lại sợ hai tên Linh Long cấp 2.

Trong 69 ngày trên mảnh đại lục của cuộc tranh đoạt, nhóm Long tộc đ-ng độ không ít các quái thú có sức mạnh vượt trên Linh Sư cảnh bình thường, bất quá tất cả chúng đều bị bọn họ dễ dàng tiêu diệt nhờ vào Thần thông Long Ngâm. Do vậy, sự tự tin chiến đấu với hai con quái thú đã gần như đạt ngưỡng viên mãn Linh Long cấp 2 của ba người Long tộc là có thừa.

Nếu là đánh nhau cùng một Linh Long cấp 2 thật, họ mới sợ vì kẻ địch có “não”, còn quái thú thì bất quá chỉ là một cỗ máy mang sức mạnh to lớn, nên họ không có việc gì mà phải khiếp hãi, lo sợ.

Đầu óc nhanh nhẹn một chút, cộng thêm với Thần thông Long Ngâm có thể làm suy giảm sức mạnh của quái thú đi trong một vài phút ngắn ngủi, ba con rồng tuyệt đối sẽ chiến thắng chỉ với các hành động tránh né và câu giờ, nó hết sức đơn giản.

-Được.

Con rồng đỏ và con rồng xanh đồng thời đáp, sau đó cả ba cùng nhắm xuống dưới mà bay nhanh, chuẩn bị hạ cánh đại chiến với hai con quái thú mạnh nhất trong số các quái thú mà họ từng gặp.

Trong đôi lời của hai con rồng xanh, đỏ nói với con rồng vàng – một vị Thập cửu hoàng tử của Long tộc không quá nặng lễ nghĩa cũng không phải là do họ to gan lớn mật hay quá mức tự mãn kiêu ngạo, mà đó là một loại tiêu chuẩn kiêu ngạo của Long tộc, cách biệt sức mạnh bao nhiêu xa so với Long khác thì phải kính ý với họ bấy nhiêu như vậy.

Rồng xanh và rồng đỏ cách biệt sức mạnh không lớn so với rồng vàng, nghe ý kiến và tuân theo lời của rồng vàng chính là kính ý của họ đối với rồng vàng, một vị hoàng tử của Long Hoàng Vạn Tuế.

-Vụt… bịch.


Đặt bước chân lên một vùng đất sau lưng, cách Vô Thường chừng 100m, ba con rồng tức thì quan sát từ trên xuống dưới cả cơ thể của hai quái thú Vô Thường.

-Một lớn, một nhỏ, này chẳng lẽ là hai cha con quái thú?

Nhìn hình dạng Phong thúc và Vô Thường, con rồng xanh nghi hoặc nói.

Thế nhưng khi lời nói của hắn vừa ra, hai con rồng kia còn chưa kịp lên tiếng phản bác thì giọng Vô Thường tức giận chửi ầm đến.

-Cha con cái ông mụ nội, bà cố sơ, sư tổ, sư mẫu, sư thân, sư tổ tiên chín triệu đời nhà mày đấy con rồng mắc dạy. Định mệnh, bộ ở nhà không ai nuôi dạy, chăn thả mày tử tế à?

-Khốn nạn!

Một tràn chửi này của Vô Thường như suối chảy xiếc, ba còn rồng đỏ, vàng, xanh nghe xong liền làm một hồi ngơ ngác chứ không phải tức giận muốn xé toạc cái mồm của kẻ vừa nói như mọi tình huống bình thường.

Lần đầu tiên gặp một con quái thú biết nói, không những thế mà là còn mắng chửi rồng, đây là chuyện lạ có thật lần đầu tiên xuất hiện trong cuộc tranh đoạt sinh khí giữa các giới, ngơ ngác như ba con rồng là chuyện hết sức bình thường.

-Cẩn thận, con quái thú này không đơn giản như ta đã đoán.

Bất quá cũng rất nhanh, con rồng vàng liền gấp rút nói, tăng lên khả năng đề cao cảnh giác của cả ba người.

Đối với con rồng vàng, trước những lời mắng mỏ của Vô Thường gửi đến con rồng xanh vô tình đã đ-ng chạm nó vì dù sao thì chín triệu đời tổ tiên con rồng xanh thế nào cũng sẽ có liên quan đến tổ tông nhà nó, nó không cần quan tâm và cũng không cần nhất thiết phải hiện lên vẻ tức giận dữ tợn khi bản thân từ nhỏ đã được nghiêm khắc dạy dỗ phải nên biết kiềm nén để giữ lý trí bình tĩnh trong mọi trường hợp.

Điều hắn cần lưu tâm lúc này đó là chuyện con quái thú này biết “suy nghĩ, tư duy”. Nếu nó không có tư duy, nó tuyệt đối không thể mắng chửi theo một cách kinh động lửa giận người khác đến như vậy.

Quái thú có tư duy thì không khác gì một Linh Long hay thành viên của tộc khác, điều này sẽ có tính nguy hiểm lớn hơn khi phải giao tranh, nên chúng cần phải thận trọng hơn trong từng bước đi, trong từng cử động chiêu thức “buộc” phải diễn ra đang sắp đến.

-Chúng ta hiểu rồi.

Con rồng xanh và rồng đỏ gật đầu thận trọng. Sau đó từ ba người, một luồng sức mạnh nhanh chóng xuất ra bên ngoài, vây quanh bao bọc lấy thân thể họ, trợ giúp họ có phản ứng cực nhanh trước những gì bản thân cảm ứng được.


“Tệ thật”.

Cảm giác được lòng bàn tay đã có phần ướt lạnh, ba con rồng đều có cảm giác không ổn, bị áp bách bởi một luồng khí thế vô hình đang phát ra từ tiểu quái thú đè nén lên cơ thể họ.

Trong đầu họ, một ý niệm cầu mong con tiểu quái thú này đứng quá mạnh và nhanh để Thần thông Long Ngâm của họ còn có tác dụng đã nhanh chóng chiếm lấy suy nghĩ của họ.

Ba người vừa xuất long lực để thận trọng hơn với quái thú Vô Thường, rồng vàng chợt nhìn Vô Thường hỏi.

-Ngươi là thứ… gì?

Nếu tiểu quái thú có suy nghĩ, hắn muốn thử tra hỏi một số thông tin có liên quan đến tiểu quái thú.

Đồng thời lúc này, trong lòng con rồng vàng khi nhìn tiểu Vô Thường trông rất “vô hại” liền lại có thêm cảm thấy lo lắng vô cùng, thậm chí đã bắt đầu có sự sợ hãi bỗng dưng ập đến trong yên lặng.

“Quái thú cao to kia có sức mạnh khủng khiếp nhưng dường như ta lại cảm giác nó rất nghe lời tiểu quái thú này, nếu theo như cách hiểu bình thường, một con quái thú chỉ nghe lời một con quái thú khác khi bản thân nó yếu hơn con quái thú mà nó nghe lời, vậy con tiểu quái thú này sẽ rất mạnh, cực kỳ mạnh. Chết tiệt thật, nếu nó mạnh bằng Linh Long cấp 3, vậy thì quá không ổn, chúng ta khó thoát khỏi mệnh định”.

Bất kỳ một sinh vật nào nhìn kẻ thù trước mắt, bản thân biết nó mạnh nhưng không cảm nhận được nó rốt cuộc là mạnh bao nhiêu so với bản thân, trông hệt như rất thần bí lại vô cùng nguy hiểm, ai cũng phải tự dưng nổi da gà vì sợ. Con rồng vàng này không hề ngoại lệ.**

-Thứ gì?

Nghe con rồng vàng mà theo hắn suy đoán có lẽ là thống lĩnh nhóm ba rồng này nói, Vô Thường đảo mắt suy nghĩ một hồi liền trợn mắt hỏi ngược, tiếp đó hắn chỉ vào bản mặt nhìn như một đứa trẻ con thường hay vui đùa nơi chợ cá của mình mà nghiêm túc nói. Hai bàn tay mang đủ mười chiếc nhẫn giới với những màu sắc lấp lánh khác nhau cũng đồng lúc giơ lên cao.

-Ta là quái thú siêu cấp mang trong người vô vàng bảo vật mà tất cả các sinh vật đều phải thèm khát.

-Chỉ cần là người tiêu diệt được ta, bất kể có diễn ra trận chiến phân thứ hạng hay chưa đều sẽ đứng hạng nhất cùng với một triệu điểm sinh khí.

Trong vài ngày lang thang không có tiểu hồ ly bên cạnh, Vô Thường thật sự cảm thấy rất nhạt nhẽo trên đường nên khi gặp ba con rồng này, hắn cũng muốn đùa một chút cho vui chứ không có ý gì. Đợi đùa vài phút liền sẽ kết thúc đúng như tiêu chỉ “nhanh, gọn, lẹ” của hắn.

**Ai xem phim ma sẽ hiểu cảm giác ớn lạnh này mà chửi “dm, ma đâu ra mẹ đi, núp núp hoài, sợ chết được".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui