- Dưới quyền năng mà ta có được, ta tuyên án ngươi mất tất cả, nó bao gồm luôn cả sự sống của chính ngươi.
-Phá Vỡ!
-Phá vỡ đi sự liên kết của ngươi với chú ngữ.
-Phá vỡ đi sự liên thông giữa ngươi và viên huyết thạch.
-Phá vỡ đi ý thức của ngươi, phá vỡ đi sinh mệnh của ngươi.
-Yên nghỉ đi.
Thần thông được Vô Thường thi triển đi ra, nam tử quái thú cuối cùng cũng mềm nhũn nằm gọn xuống đất, cái đầu nằm ở gốc cây kế bên cũng trở nên đầy im lặng. Tất cả sức mạnh của nó đều hóa tiêu tan mây khói.
-…
Viên huyết ngọc mất đi vật chủ để hiến tế sức mạnh, các chú ngữ mà nó phát ra trên người của nam tử quái thú cũng nhanh chóng được nó hấp thu lại, rồi sau khi đã thu hết chú ngữ, viên huyết thạch tức khắc trở nên ảm đạm, vô quang.
-Phù…
Thở nhẹ một hơi kèm theo một dòng máu ứa ra nơi miệng, Vô Thường quẹt tay lau máu đi rồi thu viên huyết thạch vào nhẫn giới để chờ khi nào rãnh sẽ đem ra làm vài cuộc phân tích, thí nghiệm, sau đó hắn liền rời đi, biến mất khỏi vùng rừng tan hoang, bừa bãi sau cuộc “mèo vờn chuột” này.
Bên ngoài, cách rừng cây khoảng 1km.
-Bi bi bibibi…
Tiểu hồ ly bị Phong thúc tóm gọn, không cho di chuyển, mắt ướt của nó nhìn về nơi phương xa có gió mạnh xung kích rồi trở nên yên tĩnh, bên tai nghe đến từng tiếng “ầm ầm” va chạm rung động rồi dần im lặng, thân thể lại không ngừng cảm ứng được một luồng sức mạnh càng lúc càng khủng bố, kinh hãi xuất phát từ bên trong cánh rừng rồi tắt đi.
-Bi bi… bi bi…
Mắt đẹp của tiểu hồ ly không thể kiềm được nước mắt mà liên tục rơi xuống, miệng thì nỉ non bứt rứt kêu lên những âm thanh đau xót.
Tiểu hồ ly biết Vô Thường cũng là một chủng tộc tham gia cuộc tranh đoạt, vậy nên thứ sức mạnh kinh khủng tỏa ra vừa rồi, nó dĩ nhiên không cho rằng đó là do Vô Thường gây nên, vậy nếu không phải Vô Thường thì chỉ có thể là “thứ kia”, thứ gây ra cảm giác sợ hãi tột độ cho nó làm ra.
Với sức mạnh tầm cỡ đó, tiểu hồ ly dù không muốn tin nhưng cũng phải tin rằng, khi âm thanh chấm dứt, sức mạnh tán đi khi quái vật đã tiêu diệt được mục tiêu, Vô Thường cũng đã gục ngã bên trong, không còn sức đi ra nữa.
-Bi bi bì… bí bi bi bì…
-Bì bi?
Bất quá ngay tại lúc nó đang dùng ánh mắt đau khổ nhìn cánh rừng đằng xa thì một bóng hình nhỏ bé tựa chấm đen chợt bước ra khỏi khu rừng khiến nó chợt kinh ngạc.
Ngay sau đó, nó hhông hề chừng chờ gì mà lập tức tập trung sức mạnh vào đôi mắt để nhìn rõ hơn thân ảnh phương xa với sự mong chờ hy vọng cực độ.
-Chi chi chi nha!
Nhìn rõ ràng thân ảnh đứa trẻ Vô Thường mang theo dáng vẻ hiên ngang bước chân, tiểu hồ ly nước mắt lại giàn giụa hơn, cả cơ thể sau một hồi hết sức vùng vẫy kịch liệt trên tay của nam tử quái thú liền cũng có được tự do mà rơi xuống đất.
-Bi ka bi ka…
Vui vẻ kêu lên to lớn, tiểu hồ ly liền như một cơn gió chạy thật nhanh về phía của Vô Thường.
-Vèo.
Chỉ vài phút ngắn ngủi, tiểu hồ ly đã đến gần cạnh Vô Thường rồi phóng lên cao, ôm trầm lấy cổ của Vô Thường, đầu áp vào mặt Vô Thường mà vui sướng kêu lên nhưng âm thanh mà đối với Vô Thường là không rõ nghĩa.
-Nha nha nha… chi bi chi… chi chi.
-Ha.
Cảm nhận hương thơm ôn nhuyễn xồng xộc chạy thẳng vào mùi, thân thể mềm mại trực tiếp quấn quanh cổ, Vô Thường nở một nụ cười nhẹ nhìn tiểu hồ ly mắt ướt nói.
-Xin lỗi lúc nãy đã lớn tiếng với ngươi.
-Đi, chúng ta quay trở về xe gỗ.
-Bi ka… chúuuu…
Không chịu nỗi những lời xin lỗi ngọt như đường của Vô Thường, tiểu hồ ly đối diện mặt hắn đã không nhịn được cảm giác mà bản thân luôn phải thèm khát rình trộm Vô Thường mỗi khi hắn ngủ nhưng không có can đảm để thực hiện, nay nó liền bất chấp tất cả mà đưa môi nhỏ hôn miệng Vô Thường.
“Ôi định mệnh!!!”
Vô Thường không thể lường trước được chuyện đang diễn ra, một cái miệng của một con vật lại tự dưng chủ động hôn hắn, khiến khắp dây thần kinh của hắn chẳng những không có cảm giác “phê” mà còn thêm sự ngây dại đơ hết cả người.
“Hồ ly shệt!”
Hai mắt đen mở lớn tựa hai quả trứng gà, Vô Thường dõi mắt nhìn chằm chằm gương mặt hạnh phúc, thõa mãn của tiểu hồ ly rất gần mà không thể nghĩ đến cái hành động gắp nó ra khỏi thân thể, hoặc ít nhất là khỏi cái miệng của hắn.
Cứ thế cho đến khi hai bờ môi người – hồ ly đã dính nhau hơn một phút, tiểu hồ ly mới khẽ buông ra, gương mặt đỏ hồng kiều diễm ôm lấy cổ hắn mà nhắn mắt hưởng thụ mùi hương nam nhân của hắn truyền vào, không để hắn rời xa nữa.
Ba phút sau.
-E hèm, lần sau, lần sau đừng làm như vậy, nếu không thì… hừ.
Bên ngoài cố tỏ ra nghiêm túc, bình thường như chưa hề có chuyện gì xảy ra, cả thân thể cứ treo tiểu hồ ly ở ngay cổ mà lãnh đạm quay trở lại xe gỗ.
Bên trong Vô Thường thì lại...
“Qủy… quỷ hà, làm người ta ngại muốn chết. Nếu mà còn lần sau, ta… ta… tao chắc chắn đem mày treo lên giá nướng ăn!”.
Treo trên cổ Vô Thường, tiểu hồ ly không biết hắn đang nén giận trong lòng, nó chỉ là nghe hắn liền khẽ chu mỏ lên buồn bực rồi gật đầu kêu lên.
-Chi nha chi nha.
Chín cái đuôi mềm tựa như chiếc quạt đầy hương thơm của tiểu hồ ly cũng bất đầu phe phẩy, tạo nên gió nhẹ và mùi thơm phả vào mũi của Vô Thường.
-Hừm.
Ngửi được hương thơm dịu nhẹ sảng khoái tinh thần này, Vô Thường dường như cảm thấy tâm thần khá hơn, một bàn tay hắn cũng vô thức vuốt ve thân thể của tiểu hồ ly.
Không lâu sau đó, Vô Thường và tiểu hồ ly đã ngồi trên xe gỗ, quái nhân nam tử lại tiếp tục làm ngựa kéo xe với tốc độ nhanh hơn, đạt mức gấp 20 lần người đi bộ.
-Này là thứ ngươi cần đúng không?
Ngồi trên xe, Vô Thường để tiểu hồ ly xuống bông mềm, sau đó một tay cầm dược thảo mang hình dạng tựa như một bông hoa dại màu trắng đang tỏa ra nguồn năng lượng sức mạnh hệt khí tức sức mạnh của tiểu hồ ly mà đưa đến trước mặt nó.
-Chi nha nha.
Nhận ra đúng là Mộng Hiu Yêu Thảo nó rất cần, tiểu hồ ly hí hửng vội dùng hai tay cầm lấy dược thảo, miệng liên tục vui mừng kêu lên cùng với một đôi mắt hồng ngọc lấp lánh nhìn Vô Thường.
-Hừm.
Thấy vậy, Vô Thường chỉ là nhẹ nở một nụ cười đáp lại.
Thế nhưng khi Vô Thường tưởng mọi chuyện đã kết thúc giống như những lần trước mà chuẩn bị ngã người nằm ngủ thì hắn bỗng cảm thấy bàn tay của mình đã bị một con vật giữa chặt lại, khá khó để dịch chuyển.
-Hử?
Ngay tức khắc, hắn nhìn tiểu hồ ly nghi hoặc.
-Chi chỉ…
Thu Mộng Hiu Yêu Thảo vào chiếc vòng Ngân Chuông đeo trên cổ mà không phải cất giấu vào những móng tay khi lang thang một mình**, tiểu hồ ly dùng hai tay nhỏ giữ lại bàn tay trái của Vô Thường, một cái ánh mắt quyến rũ, e thẹn từ nó lập tức quăng đến gương mặt không hiểu chuyện gì của Vô Thường.
**Không gian chứa đồ trước kia của tiểu hồ ly chính là không gian nằm trong móng tay của nó.
Một giây, hai giây, ba giây, Vô Thường và nó đối nhãn với nhau. Để rồi khi giây thứ tư trôi qua.
-Chi chi.
Gương mặt đỏ hồng, hai tay nhỏ của tiểu hồ ly chợt cầm lấy bàn tay Vô Thường mà đưa về phía mình, rồi đợi cho bàn tay hắn đã gần ngay mặt, tiểu hồ ly thình lình đưa miệng ra ngậm lấy ngón tay áp út của Vô Thường mà mút lấy theo kiểu cách tràn đầy sự khiêu gợi ôn nhu.
“???!!!”
Nhìn tiểu hồ ly lúc này chẳng khác gì một nữ nhân nhiệt tình như lửa đang khiêu khích dục hỏa của hắn trỗi dậy. Từ ngón tay lại cảm nhận được đến những cảm giác nhầy nhụa, ướt át, lại còn mềm mại của chiếc lưỡi nhỏ, của cái cuống họng đang ngày một khít chặt hơn của nó.
Một xúc cảm “nhột”, một xúc cảm “hứng”, một xúc cảm “máu nóng dồn xuống hạ bộ” truyền lên từ ngón tay của hắn đang bắt đầu hành hạ thân thể đứa trẻ nhỏ của Vô Thường.
-Đủ rồi, dừng lại!
Nhàn nhạt nói, cánh tay còn lại của Vô Thường chớp mắt đi đến chặn đầu của tiểu hồ ly, bàn tay trái cũng nhẹ nhàng, đầy cẩn thận rút ra, lấy ngón áp út thoát ra khỏi cái miệng ngọt ngào, ấm áp, lại có những chiếc răng khá nhòn nhọn gai gãi chỉ toàn chỗ ngứa trên tay hắn của tiểu hồ ly.
-Ư i… m…
Mặc dù không cam tâm nhưng tiểu hồ ly không thể để Vô Thường tức giận, nó mang gương mặt buồn rầu mà khẽ mở miệng ra, để Vô Thường thuận tiện rút cái thứ to to, dài dài, cứng cứng, lại vừa nóng hổi và tràn ngập một thứ nước đặc sệt, trơn nhớt ra khỏi miệng của nó.
-Bụp.
Ngón tay được lấy ra, một mảng nước dài sệt kết nối từ miệng tiểu hồ ly đến ngón tay của Vô Thường cũng rơi xuống bông mềm do khoảng cách bị kéo căng.
Vô Thường dùng đôi mắt lạnh nhạt nhìn tiểu hồ ly nói.
-Đừng để ta thấy hành động như thế này một lần nào nữa. Nếu không thì ngươi biết rồi đấy.
Nói xong, Vô Thường lập tức ngã lưng trên bông mềm mà nằm ngủ, khôi phục lại chút sức lực đã mất đi do cuộc chiến với quái nhân nam tử có huyết thạch vô cùng mạng mẽ kia.
-Chi chi.
Chu mỏ đầy buồn phiền, tiểu hồ ly sau một hồi ảm đạm thất sắc, nó liền mang theo chín cái đuôi nhỏ mà leo lên người Vô Thường, chui xuống áo trắng của hắn, trèo lên ngực của hắn như mọi khi rồi cuộn tròn nằm xuống, nhắm mắt nằm ngủ, khôi phục yêu lực chờ ngày hóa lại thành hình người.
Lộc lộc lộc…
Chiếc xe gỗ do nam tử quái thú kéo đi lần nữa chìm vào yên tĩnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...