- Cô bé, ngươi đậu rồi. Lên đây.
Nghĩ thì nghĩ vu vơ vậy thôi chứ Bách Thế cũng không đủ khùng tưởng thật, hắn đưa tay vẫy vẫy tiểu nữ, miệng thì tuyên bố một câu ngang trời, khiến người người nhìn cô bé kinh ngạc, người người nhìn hắn khó hiểu, tự hỏi hai đứa quan hệ máu mủ à, chơi thế ai chơi lại, đù mạ 13 tuổi đã Linh Nhân cảnh à, hãy nói với ta đây không là sự thật đi.
- Dạ.
Tiểu nữ cười tươi hai má lúng đồng tiền, lộ vẻ dễ thương của sự ngây thơ, trong sáng. Nàng vui vẻ chen trút giữa dòng người, chạy nhanh vào Bạch Hoàng Lâu.
Trong khi đó, Bách Thế nhàn nhạt giải thích với mọi người lý do cô bé được đậu.
- Lúc nãy rõ ràng ta bảo nhìn ta cho thật kỹ vào. Khi ấy ta đã giơ ba ngón tay lên, ngầm ý bảo các ngươi cũng nên làm theo ta, giơ ba ngón tay lên, nhưng mà suốt hai giây sau ta cũng chỉ thấy có mình cô bé thông minh kia giơ ba ngón tay giống ta. Vậy nên nàng đậu. Đơn giản thế thôi.
Một câu giải thích mà nó đéo thể xạo lờ hơn được cứ thế bị hắn nhẹ nhàng nói ra.
- Rồi… giơ cái khỉ gì nữa, cơ hội chỉ đến một lần thôi.
- E hèm, tổng kết lại bây giờ ta đã có hai người trúng tuyển đến Bát Huyền Tông. Tất cả các ngươi ở đây chỉ còn có tám vị trí nữa, cố mà tranh giành.
Không để các thí sinh từ dân đen cho đến công chúa, hoàng tử nước nhỏ, nước lớn kịp kinh ngạc, há to mồm. Bách Thế nói luôn.
- Hôm nay để các ngươi tụ hợp ở đây chính là để tham dự vòng 1 của cuộc thi tuyển nhân tài lần thứ… lần thứ gì gì đó của Bát Huyền Tông, thôi kệ nó đi. Chủ yếu là các ngươi có mang giấy bút không, có mang thì giơ chúng lên để ta xem nào.
Mọi người bên dưới ngay lập tức giơ lên giấy bút, biến dòng người đông đúc, chật chội thành một mảnh những tờ giấy trắng tựa cái hồ nhỏ.
Bách Thế gật đầu hài lòng, sau đó nói.
- Đầu tiên ta sẽ nói quy tắc của vòng này.
- Tại vòng một, ta sẽ đưa ra một câu hỏi, việc các ngươi cần làm là ghi ra đáp án lên giấy và nộp cho Phú Khánh trưởng lão đang đứng ở giữa cổng Bạch Hoàng Lâu. Thời gian để các ngươi trả lời là một giờ, năm mươi người có đáp án và nộp nhanh nhất sẽ được đậu. À ngoài ra, trong một giờ trả lời câu hỏi, các ngươi có thể sử dụng tất cả mọi cách để có được đáp án tựa như nhờ người thân trợ giúp, ăn trộm đáp án, liếc nghiêng, nhìn xéo,… tất cả mọi cách bỉ ổi nhất trên đời mà các ngươi có thể lấy được đáp án.
- Các ngươi sẵn sàng chưa?
Tất cả các thi sinh bên dưới sau một thoáng ghi nhớ cách quy tắc vòng một, đều hướng Bách Thế hô.
- Đã sẵn sàng thưa tiền bối.
- Sẵn sàng thưa trưởng lão.
Bách Thế cũng không để họ chờ lâu, miệng to lớn đọc câu hỏi.
- Quái vật…
Đến đây tạm dừng, lùi lại vài giây trước, khi Bách Thế còn đang giải thích lý do tiểu nữ đậu.
Tại một quán nước nào đó gần cạnh Bạch Hoàng Lâu. Trên lầu ba, đứng ngang tầm với Bách Thế, một thiếu niên đẹp trai anh tuấn là có thừa, tuổi đời chưa đến 20 tuổi nhưng đã có cảnh giới Linh Sư cảnh khủng bố. Thiếu niên lúc này mới quay sang tiểu nhị đang bưng một bình rượu, hỏi.
- Ở bên kia là chuyện gì, sao lại có nhiều người tụ tập như vậy?
Tiểu nhị nhẹ cười để mang đến không khí thân thiện, tận tình giải đáp.
- Khách quan, ngài hẳn là người từ quốc gia khác ghé ngang qua đây nên mới không biết. Hôm nay tại kinh thành Nam Hà quốc chúng ta là ngày diễn ra cuộc tuyển chọn nhân tài của Bát Huyền Tông để lựa chọn ra mười vị thiếu niên kiệt xuất nhất Nam hà quốc, đưa đến Bát Huyền Tông dự tuyển trở thành đệ tử.
- Bên kia, những vị thiếu gia, tiểu thư đứng bên dưới là tất cả thiên tài thiếu niên giỏi nhất Nam Hà quốc chúng ta, tất cả đều đạt đến trình độ cường giả Linh Nhân cảnh một tay quét trời, vô cùng khủng khiếp.
Thiếu niên vừa nghe xong những lời này liền cười kinh thường trong lòng.
“Đám đó nhìn sơ qua đều bằng tuổi ta nhưng ta là Linh Sư cành tầng 5, còn chúng lại chỉ có tu vi cao lắm là Linh Nhân cảnh tầng 3, vậy mà là thiên tài giỏi nhất cái tiểu quốc nhỏ này? Cái gì mà một tay quét trời chứ, quả là nực cười đến cực điểm”.
Kinh thường thì đúng là hắn khinh thường, bất quá hắn cũng tự biết bản thân vốn là ai, người ở đâu nên không nói ra thành lời tự cao, tự đại trước nhiều người.
Tiểu nhị bên cạnh không chú ý đến vẻ mặt của hắn nên không biết, miệng cứ mãi khoe khoan thiên tài của Nam Hà quốc, lát sau thì nói đến Bách Thế.
- Còn người ăn mặc kỳ quái đang nói kia là trưởng lão của Bát Huyền Tông, đồng thời còn là giám khảo điều hành của cuộc tuyển chọn. Vị trưởng lão này là người cực mạnh, thực lực là không thể đo đếm, ngay cả hoàng thượng gặp mặt cũng phải nể mặt tám, chín phần nha.
- Chưa kể, để ta nói nhỏ cho khách quan biết. Ba ngày trước, nghe nói vị trưởng lão này đã tự tay giết chết một vị trưởng lão khác của chính Bát Huyền Tông chỉ với một đòn. Nguyên nhân của sự việc này là vị trưởng lão đã chết kia nói trưởng lão này là giả mạo, không cho vào thành nên mới xảy ra tranh cãi, rồi giết nhau. Mấy ngày nay khắp kinh thành đều lan truyền tin tức này a, ai nghe cũng đều khen vị trưởng lão này rất có khí phách bá đạo, nói giết là giết mà không ai có năng lực cản lại, thật là uy vũ.
Nghe đến đây, thiếu niên chẳng thấy Bách Thế có gì gọi là ghê gớm vì trong tư tưởng của hắn, kiến hôi đánh nhau thì chẳng có gì gọi là hay ho. Hắn lúc này nhẹ tỏa linh lực ra, hướng về Bách Thế để cảm nhận tu vi, sức mạnh của Bách Thế như thế nào mà lại đáng để người khác người tôn thờ đến như vậy.
Vài giây cảm ứng không thành vì chênh lệch sức mạnh đôi bên quá lớn trôi qua, thiếu niên có chút không vui hỏi tiểu nhị.
- Bát Huyền Tông là tông môn như thế nào, ở đâu, lớn hay nhỏ?
Tiểu nhị nghe thế thì lập tức bí đường. Hắn từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ chỉ có nghe hào khí ba chữ “Bát Huyền Tông” như là chúa tể trên đầu Nam Hà quốc chứ nào biết nó nơi nào, mạnh mẽ ra sao. Câu này làm sao trả lời được.
Tiểu nhị khẽ gãi đầu nói.
- Ngại quá khách quan, ta chỉ là một Phàm Nhân cảnh nho nhỏ, Bát Huyền Tông nghe tên ta chỉ biết là sấm bên tai, vĩnh viễn là thế lực mạnh mẽ mà Nam Hà quốc chúng ta kính trọng, thế nên ta không thể biết được a.
Đúng lúc này thì một thiếu nữ xinh đẹp ngồi ở chiếc bàn phía sau thiếu niên, tuổi ngang ngửa thiếu niên, ánh mắt chán nản nhìn thiếu niên lên tiếng.
- Thiệt tình, ta đã bảo tiểu tử Trụ Lâm ngươi chịu khó đọc sách nhiều một chút mà không nghe. Giờ ngay cả một Tông môn nhỏ nằm dưới quyền quản hạt của Đại Hà Tông chúng ta ngươi cũng không biết nữa, thật là mất mặt bổn tông mà.
Lời này ra, không những thiếu niên méo mặt quay ra phía sau, mà ngay cả tiểu nhị và những vị khách quan khác, có lẽ là người nhà của các vị thiên tài đến tham dự cuộc tuyển chọn nhân tài cũng phải tức thì nhìn về phía nữ.
Thiếu nữ này là người có dung nhan đẹp, rất đẹp, chí ít trong mắt người khác không phải Bách Thế thì nàng có sắc đẹp phải sáng ngang với đệ nhất mỹ nhân Nam Hà quốc, quận chúa Huyền Oanh, con gái của Ngũ Hồng Vương gia cũng đang có mặt bên dưới dòng người tham gia cuộc tuyển chọn nhân tài.
Nhưng tiếc là những người nhìn nàng đều là người già, có tuổi, tình cảm nam nữ vốn đã phai nhạt từ lâu nên chẳng mấy ai kinh diễm, ngược lại họ còn mang theo vẻ tức giận, không vui vì câu nói Bát Huyền Tông chỉ là tông môn nhỏ, được Đại Hà Tông gì đó mà chưa có ai nghe đến bao giờ bảo hộ.
Điều này cũng không thể trách bọn họ, chuyện đằng sau tông môn còn có Tông môn lớn hơn, những người nhỏ yếu như họ chẳng có cách nào biết được. Và cũng chính vì điều này mà họ cũng đã có một phen hú hồn, mén chết.
Một số người tự thấy bản thân là Linh Sư cảnh, có thể dễ dàng đối phó bốn cái thiếu niên nam, nữ không biết trời cao đất dày này liền thi nhau lên tiếng khinh thường, trách mắng, dữ tợn.
- Cái gì mà Tông môn nhỏ, Bát Huyền Tông lừng lẫy khắp chốn, nơi nào gặp người chỉ cần hỏi liền người người gật đầu đều biết, uy danh hiển hách khắp mọi nơi.
- Hừ, một đám nhãi con trông miệng mồm còn hôi sữa lại dám chê bai, nói Bát Huyền Tông là tông nhỏ, thật là không có kiến thức.
- Đại Hà Tông? Khẳng định đây là tông môn do các ngươi nghĩ ra nói, chứ lão phu già đã hơn 300 tuổi còn chưa nghe đến mảy may một lần.
- Nếu không phải các ngươi còn nhỏ người non dạ, ta đã một tay đánh chết, mà giờ ta cũng không ngại thay mặt Bát Huyền Tông, thay mặt cha, mẹ các ngươi dạy dỗ các ngươi một lần.
- …
Bị bao vây bởi hàng công miệng lưỡi vô cùng sắc bén này, có thể nói đối với ba trong bốn người thiếu nam, nữ tựa như là dục hỏa công tâm, mặt mũi ai cũng là một màu âm trầm, sát khí dày đặc dần dần nổi.
Bốn người họ ai chẳng là thiên tài, là cường giả vượt trội với người yếu nhất có tu vi Linh Sư cảnh tầng 5, mạnh nhất đã là Tông cảnh mạnh mẽ, vậy mà lại bị một đám kiến hôi, kiến thức nông cạn xỉ xỏ, đã thế còn muốn thay mặt cha, mẹ để thay họ dạy dỗ. Nỗi nhục, nỗi tức giận đang bùng nổ trong cơ thể trẻ tuổi đầy nhiệt huyết này của họ liệu ai có thể cản.
- Đây là các ngươi đang tự tìm lấy đường chết, đừng trách ta.
Thiếu niên cực kỳ anh tuấn, gương mặt trắng, mày kiếm, viền cằm hơi thon đang ngồi bên cạnh một nữ tử mang khăn lụa che đi nửa khuôn mặt lạnh lùng nói, khí thế Tông cảnh cùng sát khát dày đặt tỏa ra, chuẩn bị đại khai sát giới.
Chợt đúng lúc này, một giọng nói tựa u lan, lời ngọc đến từ nữ tử che nửa dung mạo nhẹ nhàng vang lên ngay bên cạnh thiếu niên anh tuấn. Âm thanh như là mang theo năng lực đặc dị kỳ lạ, hoàn toàn áp chế sát ý và sức mạnh của cả ba người thiếu niên đang muốn giết người.
- Sơn sư đệ, ngươi không nên làm như vậy. Họ chỉ là không hiểu, không biết đến sự tồn tại của chúng ta mà thôi. Chúng không cần phải chấp nhấp đâu.
Sau đó, nữ tử này đảo cặp mắt lung linh màu nước biếc nhìn tất cả các vị lão giả, trung niên hay người trẻ ngồi tại phòng, môi đỏ của nàng mấp mấy nói lời thanh*.
*Lời thanh khiết, ý nói sự trong trẻo nhưng lại cũng nhẹ nhàng, thanh thoát tựa tiên nữ không nhiễm hạt bụi trần.
- Mọi người hãy xem như chúng ta chưa từng nói gì đi nhé.
Lời của nàng vừa dứt, mọi người đứng trong phạm vi nghe thấy bỗng nhiên kỳ lạ im bặt, gương mặt trở nên dại ra, đôi mắt trông cực kỳ sáo rỗng, tựa như chẳng hề có một ý thức nào. Họ cứ như vậy quay trở lại ghế, thành thật ngồi xuống rồi trở nên im lặng như một khúc gỗ.
- Ực.
Một tiếng nuốt khan sợ hãi vang lên, nó cũng không phải đến từ nơi đâu xa xôi mà là đến từ ngay ba người thiếu nam, thiếu nữ đi cùng nữ tử mang khăn lụa che mặt.
Bốn người họ đúng là đến cùng một Tông, ở cùng một dãy núi, gọi nhau sư huynh đệ nhưng rõ ràng họ có sự khác nhau về sư phụ, năng lực, thiên phú cũng như đẳng cấp của địa vị đệ tử.
Ba người thiếu niên ở trong Đại Hà Tông đã từ lâu nghe danh vị sư tỷ đệ nhất hoa khôi không những xinh đẹp đến mê loạn lòng người mà còn có thiên phú siêu việt, là người đứng hạng hai trong hàng đệ tử trẻ tuổi chưa đến 50 tuổi đạt đến cảnh giới Tông cảnh siêu phàm, khiến họ trong lòng đều ngưỡng mộ từ lâu, tôn thờ trong tư tưởng là một vị tiên tử thánh khiết, lương thiện.
Nhưng mà hôm nay vô tình may mắn được chứng kiến một phần sức mạnh của nàng, lòng họ lại đã có thêm hai từ kính sợ, rất kính sợ với vị sư tỷ này.
Chỉ với một lời nói đã ngay lập tức bình ổn lòng người, mà nói đúng hơn là điều khiển tâm trí tất cả người nơi đây, hai từ kính sợ có khi còn chưa đủ để diễn tả được nỗi lòng của ba người.
Nử tử mang khăn lụa che mặt dường như đã quen với tình cảnh người người xanh mặt khi thấy năng lực trời phú của mình, nàng nhẹ nhàng nhấm nháp một ly trà hoa lài, điềm đạm nói.
- Sư đệ, sư muội nghỉ ngơi thêm đi, nửa khắc sau chúng ta lại tiếp tục lên đường quay trở về Tông tham dự đại hội.
- Vâng, sư tỷ.
- Chúng ta đã sẵn sàng thưa tiền bối!
Ở cùng lúc này, tất cả các thí sinh bên dưới sau khi nghe Bách Thế hỏi liền hợp âm hét lên.
Bách Thế một tay tranh thủ đưa xuống gãi chim vài nhát, miệng đưa ra câu hỏi không hề xa lạ.
- Quái vật đầu rồng phun nước gạo. Thân đeo lựu đạn, cổ đầy lông.
- Hai câu trên là tả về con vật gì?
- Năm mươi người có đáp án và nộp nhanh nhất sẽ được vào vòng trong. Quá một giờ sau, những người chưa nộp được đáp án liền bị loại. Chúc các ngươi may mắn.
Bác Thế xoay người đi vào, miệng lại nhàn nhạt nói câu cuối.
- Thời gian bắt đầu tính từ bây giờ.
Sau đó hắn cũng không quan tâm gì nữa, mặc bọn người bên dưới náo loạn, người đông, người tây chạy nhanh đi tìm viện binh có thể trợ giúp họ trả lời được câu hỏi rất khó nhưng cũng rất dễ này.
Bách Thế quay người đi được vài bước để chuẩn bị nằm xuống ghế dài nghỉ ngơi trong căn phòng chỉ có mình hắn thì cũng là lúc tiểu nữ áo tím chạy lên, mở cửa.
Tiểu nữ áo tím vừa gặp hắn liền cúi người hô.
- Đồ nhi Mạc Huệ Linh bái kiến sư phụ.
Bách Thế nghe thế thì miệng liền “á đu”, mắt trợn lên nhìn tiểu nữ nói.
- Ta hình như chưa bao giờ gặp ngươi, cũng chưa bao giờ nhận ai làm đệ tử. Bé con, ngươi có nhận lầm người không thế?
Tiểu nữ mắt tròn vành vạnh, gương mặt hồn nhiên vui vẻ nói.
- Không ạ, gia gia bảo sư phụ đã thu nhận đệ tử nên mới đưa đệ tử đến đây gặp sự phụ, cho sư phụ chủ dạy.
- Gia gia? Gia gia ngươi tên gì?
Tiểu nữ thành thật trả lời.
- Thưa sư phụ, gia gia của con tên là Mạc Chi ạ.
Nghe hai từ “Mạc Chi” này, Bách Thế tức thì nheo mặt, đau mắt, tay ôm hai huyệt thái dương lẩm bẩm.
- Đù, lão già này được thả rông riếc nên càng ngày càng gan a. Không ngờ lại dám dùng kế này chơi bố. Nhưng mà bố không nhận đấy thì làm thế nào?
Trước mặt hắn, tiểu nữ Huệ Linh nghe được mấy chữ “không nhận”, mặt liền buồn bã lên, meo méo, hai viên ngọc châu màu đen thanh thúy lấp lánh lệ quang nói.
- Sư phụ, sư phụ không muốn nhận Huệ Linh sao?
Bách Thế khẽ đưa mắt nhìn gương mặt tuy không xinh nhưng lại lại tràn đầy vẻ ngây thơ, thanh thuần trong sáng của Huệ Linh, nhìn những nỗi buồn, đôi mắt hoe đỏ trên mặt nàng mà lòng bắt đầu mũi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...