Chân Lộ

Tại phòng của Thái Bất Đẩu.

Hắn lúc này đang trò chuyện với Hải Thần Thiên Tôn về chuyện của Nhị ca và Vô Thường.

Từ tấm phù lục trong tay Thái Bất Đẩu, giọng nói Hải Thần Thiên Tôn vọng ra.

- Đệ hỏi tại sao ta lại để Vân Thiên rời khỏi tổ chức, phục vụ cho lão quái kia dễ dàng như vậy ư? Haizzz, không giấu gì đệ, ngày trước ta vốn mắc nợ Vân Thiên nên bây giờ xem như là ta bồi lỗi cho đệ ấy. Chuyện này đệ cũng đừng hỏi sâu nữa, chuyện gì qua hãy cứ để nó chôn vùi đi.

- Còn về tiểu tử Vô Thường. Đệ không cần thiết phải kêu người theo dõi hắn, cứ để hắn làm gì thì làm. Điểm chốt yếu là chúng ta biết được hắn đang làm gì, phải chăng đang có âm mưu lớn hoặc liên quan đến bọn tà ma ngoại đạo.

- Để hắn hành động tự do, không ai quản thì hắn mới có cơ hội thực hiện mưu đồ của hắn, và chúng ta mới bắt được tận tay.

Thái Bất Đẩu nghe vậy liền hiểu ra, nói.

- Đệ sẽ ngay lập tức lệnh Mạc Chi hủy bỏ theo dõi hắn.

Hóa ra từ đầu khi Vô Thường được giao cho Thái Bất Đẩu đến Đối Ảnh Kính, Thái Bất Đẩu chính là người thay Hải Thần Thiên Tôn điều hành mọi hoạt động giám thị hai người Vô Thường cho đến bây giờ chứ không phải Hải Thần Thiên Tôn như người khác nghĩ.

Hiện tại Hải Thần Thiên Tôn sau nhiều ngày mới có thời gian rãnh để tham gia thảo luận về việc chỉnh lý hai người Vô Thường.

- Không, đừng vội. Đệ phải làm sao cho chuyện đó từ từ biến mất một cách tự nhiên để hắn không nghi ngờ, dè chừng. Nếu để nó biến mất quá đột ngột, với độ thông minh của lão quái như hắn, hắn sẽ phát hiện và càng đề phòng chúng ta hơn.

Dừng lại một chút, Hải Thần Thiên Tôn lại nói thêm.

- Theo như đệ nói sự tình bên trong Đối Ảnh Kính và ta từng nhớ được khi quan sát chúng. Chúng dường như có quan hệ tình cảm với nhau. Do vậy để phòng hờ tình huống không kiểm soát được tên Vô Thường, chúng ta nên gia tăng ánh nhìn lên Nhược Gia Thủy, nắm nàng trong tay để sử dụng những lúc cần thiết đối với hắn. Tiểu nữ này yếu hơn hắn rất nhiều nên sẽ không biết được bản thân đang có bị người quan sát hay không, hoàn toàn thuận lợi để chúng ta theo dõi.*

*Đến đây mọi người hẳn cũng đoán ra được lý do vì sao VT lại siết tay đến chảy máu trong Đối Ảnh Kính rồi. Tất đều trong tính toán của hắn.

- Đệ hiểu rồi.

Thái Bất Đầu gật đầu, sau đó hắn đưa những tin tức mới nhất về hành động của Vô Thường cho Hải Thần Thiên Tôn xem.

- Đại ca, hôm nay Vô Thường đã mang về một cái cây hoa kỳ lạ, nhìn bề ngoài trông rất bình thường nhưng dĩ nhiên nó chẳng bình thường. Không biết theo đại ca thì nên làm thế nào?

- Vậy theo đệ, chúng ta nên làm gì?

Hải Thần Thiên Tôn hỏi ngược lại.

Ý sâu xa của cây hỏi này của hắn là muốn Thái Bất Đẩu đừng cái gì cũng hỏi hắn, bản thân Thái Bất Đẩu nên tự có chính kiến làm việc.

Bất quá Thái Bất Đẩu hình như lại không hiểu điều này, hắn cứ thế suy nghĩ một hồi liền trả lời.


- Theo đệ thì trước cứ theo dõi động tĩnh, khi có biến lại tính. Đại ca thấy có được không?

- Haizzz.

Hải Thần Thiên Tôn thở dài một hơi, nói.

- Có lẽ trong một khoảng thời gian rất lâu ta sẽ không về và cũng không thể liên lạc được. Mọi sự vụ trong Hải Thần Chi Điện đều do đệ xử lý, thế nên đệ hãy tự quyết định, cứng rắn mà quyết định. Nhiều lúc ta đưa ra xử lý cũng chưa chắc đã đúng đâu, đệ nên hiểu điều đó.

Đến lần này thì Thái Bất Đẩu dù ngu lắm thì cũng đã hiểu, hắn khẽ vâng một tiếng rồi dừng lại một chút để suy ngẫm một số thứ. Vài giây ngắn ngủi qua đi, hắn hỏi.

- Đại ca có biết Không Tinh Thạch có tác dụng gì không. Đệ kiến thức có hạn nên thắc mắc, mong đại ca chỉ giáo.

Khẽ suy tư, Hải Thần Thiên Tôn nói.

- Không Tinh Thạch nếu ta nhớ không lầm thì là một vật thường có mặt trong các loại trận pháp thiên về không gian hệ như truyền tống trận, trận pháp dịch chuyển hoặc che giấu không gian, cũng có thể là che giấu một thứ gì đó. Đại khái là vậy.

- Cảm tạ đại ca. Đệ báo cáo đến đây đã hết rồi.

Thật ra thì đáng lẽ Thái Bất Đẩu còn muốn nói về việc Vô Thường sai bảo Nhị ca Vân Thiên tìm tung tích Thánh thú không gian hệ mà bằng một cách bí mật nào đó hắn biết được, nhưng Hải Thần Thiên Tôn đã kêu hắn tự thân vận động vậy thì hắn đành tự thân vận động, không nói ra.

- Ừ. Trong khoảng gian sắp tới đừng cố liên lạc với ta, ta có việc quan trọng phải làm. Khi hoàn thành, ta sẽ tự động liên lạc với đệ.

- Ừm, đại ca thuận buồm xuôi gió.

- …

Kể từ đây, nhân sinh của Vô Thường cứ thế rơi vào ổn định, vui vẻ bên cái cây hoa rất chậm lớn của mình trong sự biến mất dần dần những ánh mắt theo dõi hắn.

Còn Nhược Gia Thủy thì… kể từ khi tu luyện Âm Linh Thái Sơ, nàng trở nên lạnh, rất lạnh, cực kỳ lạnh. Lạnh như muốn đóng băng mọi thứ bên cạnh nàng, lạnh khiến Thẩm Hùng bắt đầu sợ hãi, lạnh đến nỗi mà dường như khi biết được Nhược gia, gia đình nuôi nấng nàng ở thế “Nhược Gia Thủy” này chết đi một cách thần bí, nàng dường như chẳng một chút dao động tâm tình.

Phút giây ấm áp, bình thường của nàng có lẽ duy nhất chỉ là những khoảng thời gian ngắn ngủi khi Vô Thường đến thăm, ôm ấp nàng trong lòng trìu mến.

Thời gian thấm thoát trôi qua…



Trong lúc đó, tại Thần Giới, kể từ thời điểm “Vô Thường” chết đến nay đã trải qua bốn ngày.

Vào ngày 19 tháng này, một cuộc hôn lễ cực lớn sẽ diễn ra tại Hoa Sơn Đỉnh, giữa Tam Hoa Thần Đế và con gái thứ của Sáng Thế Thần – Vương Trọng, Vương Ái Khả.

(1 ngày Thần Giới = 5 năm của Hạ Giới).




Ở Tiên Giới.

Nam thanh niên từ quan tài chui ra sau khi rời khỏi Vĩnh Hằng Tiên Mộ, đảo một vòng Tiên Giới nhưng không thể tìm được một tiểu bối nào xuất sắc như mười người bọn hắn mặc dù đã trải qua rất, rất nhiều năm tháng kể từ ngày họ quyết định tiến vào giấc ngủ vĩnh hằng. Hắn bị buộc phải quay trở về Vĩnh Hằng Tiên Mộ và dùng biện pháp cuối cùng, biện pháp cấm kỵ thời xa xưa của Tiên Giới để có thể khiến “hắn” không được yên ổn lấy lại sức mạnh khiếp sợ vạn vật trước kia.

Từ bỏ sự bất tử, đưa sinh mệnh về con số 1 năm để dùng Tiên thuật mạnh mẽ thức tỉnh những vị Tiên đã bước vào giấc ngủ vĩnh hằng, đánh thức họ tỉnh lại thế gian.

- Xì…

- Xì…

- Xì…

- …

Ngay khi Tiên thuật được thi hành, nam thanh niên lập tức hóa thành lão già đầu tóc bạc trắng, làn da nhăn nheo, cơ thể gầy yếu, xanh xao tựa kẻ sắp xuống lỗ. Tám trong mười ngôi mộ tối cao nhất, quý trọng nhất, nằm ở trên hàng cao nhất cũng lập tức mở nắp hòm.

Từ bên trong tám quan tài này, năm nam, ba nữ, ai cũng đều xinh đẹp hết mức, xinh đẹp đến cùng cực mà không có bất cứ một thứ gì có thể sánh bằng bỗng mang theo gương mặt u ám, tức giận vô cùng vì có người phá giấc ngủ của họ, bước ra ngoài.

- Đan, vì sao ngươi dám làm điều đó! Dám đánh thức giấc ngủ của chúng ta!

Nam tử ở quan tài số hai vừa bước ra liền rống lên giận dữ với lão già đang run lên từng hồi vì cơ thể suy nhược.

Nam thanh niên này dù là già, dù là hóa thành tro cốt thì nam tử ở quan tài số hai vẫn nhận ra được hắn là ai và gọi tên.

Ngay sau đó, mười hai cặp mắt khác cũng tràn đầy nộ hỏa, oán độc nhìn lão già như muốn giết lão nhưng thật chất chỉ là tức giận.

Giấc ngủ vĩnh hằng đối với những vị Tiên thuộc đẳng cấp như họ giống như là giây phút đột phá, làm đứt đoạn giây phút đột phá thì tất nhiên sẽ khiến người cực độ giận dữ, và hành động đó cũng không thể tha thứ. Nếu không phải lão già trước mặt này từng là một người bạn, một người đồng môn huynh đệ thâm tình với họ thì có lẽ lão đã chết cả tỷ tỷ lần trong vòng lặp luân hồi vĩnh viễn.

Trong lúc mọi người ai oán nhìn lão già, môi lão già thì run run, yếu ớt chưa kịp nói ra lời biện minh lý do chính đáng thì âm thanh đến từ nam thanh niên ở quan tài số một bình đạm vang lên.

- Minh, ngươi và mọi người từ từ đã. Đan nếu đã dùng thuật đó, hi sinh mạng sống của mình để kêu gọi chúng ta thì hẳn đã có vấn đề khó nói phát sinh. Chúng ta nên bình tĩnh lắng nghe cậu ấy nói.

Một lời dịu nhẹ, bình thường nhưng lại là hồi chuông lớn, đưa mọi người trở về bình tĩnh.

Nữ tử ở quan tài số ba là người thứ ba lên tiếng hỏi.


- Đan, chuyện gì khiến ngươi phải làm như vậy?

- Là… là hắn, hắn… hắn đã sống lại.

Có chút khó khăn khi yếu nhược mở miệng, nhưng lão già vẫn nói được.

- Hắn? Hắn… nào?

Nam tử ở quan tài số năm mang dấu hỏi ở trong đầu của hắn và của vài người nơi đây kinh ngạc hỏi.

Tuy nhiên khác với bọn họ, nam thanh niên ở quan tài số một sau khi nghe đến từ “hắn” liền lập tức nghiệm trọng nói.

- Hắn mà Đan nhắc đến chỉ một. Đó là sư tôn!

Nghe rõ mồn một hai từ “sư tôn”, không khí sợ hãi lập tức ùa đến Vĩnh Hằng Chi Mộ. Tiểu nữ tại quan tài số bốn lập tức trong sự kinh hoảng mà phủ nhận.

- Không thể nào có chuyện đó! Hắn đã chết rồi, không thể sống lại được đâu, đây là chuyện không thể!

- Đúng vậy, chính tay chúng ta đã chung sức tiễn đưa hắn vào cõi hư vô, tận mắt nhìn hắn tan biến khỏi thiên địa thì làm sao hắn có thể sống lại được chứ? Đan, ngươi đang loạn ngôn gì vậy, hay ngươi đang nói đến người khác?

Thiếu niên ở quan tài số tám tuyệt đối không tin tưởng nói.

Lão già lần nữa cố cất giọng.

- Không, hắn đã thật sự thức tỉnh. Mới không lâu trước ta rõ ràng cảm nhận được hắn. Hắn thật sự đã hồi sinh!

Đồng lúc lão già nói này, nam thanh niên ở quan tài số một sau khi đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, phát hiện thiếu mất một người liền nhíu mày nặng, sắc mặt cực kỳ không tốt nói.

- Điều Đan nói có lẽ đã đúng. Hắn hồi sinh thật rồi.

- Nhân, ngay cả ngươi cũng tin điều không thể đó sao?

Minh kỳ quái lên tiếng.

Nhân, người có thể xem là đại diện của mười người bọn họ vậy mà cũng tin tưởng điều hư cấu này, vậy là sao?

- Các ngươi bình tĩnh nghe ta nói.

Nam thanh niên ở quan tài số một được gọi là Nhân có một sự nghiệm trọng trong lời nói. Sau khi mọi người im lặng, lắng nghe hắn. Hắn bỗng hỏi.

- Nhìn xung quanh xem, các ngươi có thấy điều gì khác lạ không?

Tất cả đều đảo mắt một vòng Vĩnh Hằng Chi Mộ, trong đầu mỗi người trong chốc lát liền có sự khác biệt phát hiện nhưng vẫn không ngoài hai đáp án.

- Không.

Là đáp án của nam tử ở quan tài số năm và tiểu nữ ở quan tài số bốn.


- Không thấy Hồng!

- Thiếu Hồng!

Cùng là đáp án của nam tử ở quan tài số hai, nam thanh niên ở quan tài số tám, nữ tử ở quan tài số ba, thiếu niên ở quan tài số sáu và thiếu nữ ở quan tài số bảy.

Lão già Đan run giọng nhìn về phía quan tài duy nhất vẫn đang đóng kín nắp ở trên cao, khó tin nói.

- Làm sao có thể được, ta rõ ràng đã sử dụng sức mạnh để kêu gọi tất cả các ngươi thức tỉnh, tại sao vẫn thiếu Hồng chứ?

- Không, không phải ngươi chưa đánh thức nàng.

Nhân nhìm chằm chằm quan tài đóng nắp, giọng trầm xuống.

- Mà là nàng ta không cần thức tỉnh. Bởi căn bản…

Mọi người nghe vậy đều bỗng chợt phát hiện ra một điều khủng khiếp, tất cả ánh mắt đều chú mục tại quan tài đang đóng kín nắp kia.

Nhân lập tức vung tay về phía quan tài, hóa quan tài trở thành bụi mờ tan biến.

- Nàng vốn đã chẳng bao giờ nằm trong nó thì làm sao có thể thức tỉnh được!

Khồng hề thấy một thân thể xuất hiện khi quan tài biến mất, Nhân tức thì có một cỗ hỗn tạp các loại cảm xúc tức giận, muộn phiền, kinh hoảng, chua xót,… mà nói một câu khiến tám người còn lại đều thất kinh vô cùng.

- Thì ra là vậy, phải rồi, giờ ta đã hiểu.

Cũng cùng cảm xúc với Nhân, Minh ngay sau đó chợt nhớ ra một sự tình ở thời điểm quá khứ nói.

- Cái cảm giác thiếu hụt một chút lực lượng trong lần chúng ta cùng chung tay tiêu diệt hắn mà ta cảm nhận được khi đó thì ra không phải do ta bị ảo giác, mà nó là do Hồng đã không ra tay hết sức.

- Cũng phải thôi, nàng yêu hắn còn hơn cả tính mạng của nàng thì làm sao có thể tận lực dồn hắn vào chỗ chết? Giữ lại một phần lực lượng để hắn không chết hoàn toàn, khiến hắn tận dụng thời cơ bỏ trốn cho đến bây giờ hồi sinh là điều có thể hiểu và hợp lý.

Minh chua xót trong lòng thở dài.

Tám người còn lại cũng đều trầm mạc trong lòng, không ai còn có thể phản bác hay nói gì thêm trong khoảng thời khắc này.

Vậy ra suốt bao nhiêu năm qua, tất cả bọn họ đều đã bị lừa, một cú lừa thật sự là ngoạn mục bởi hai người. Nếu không phải Đan có tâm tư cặn kẽ, không dám tiến vào giấc ngủ vĩnh hẳng thì e rằng thế giới này đã đến hồi kết mà không ai biết và chống đỡ.

Q3 – Kết thúc.

Kế tiếp, Q4 – Kẻ Đeo Mặt Nạ Thỏ Con.

- ------

Cảm tạ Hoangvu ủng hộ 10 Kim phiếu.

Cảm tạ nobitaxu9xxx ủng hộ 100 TLT.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui