Ở trong Thanh Hoa lâu.
“Từ xa chạy đến mà không dùng sức mạnh để trực tiếp giết người, điều này nói rõ ngươi muốn bắt người. Nếu vậy thì đừng trách ta nhân cơ hội tiến công trước”.
Vẻ mặt lạnh lùng với sát ý to lớn đến cùng cực cho những ai dám đ-ng đến nữ nhân của hắn, hắn chỉ trong tích tắc một phần giây liền tính toán chiêu thức sẽ tung ra.
“Có hai luồng sức mạnh, nhưng để đảm bảo thân thể ta tốt đẹp, ta chỉ có thể tung ra một luồng duy nhất và mạnh nhất!”.
-Tiểu Hỏa!
Kêu gọi Thiên Binh đoạt được từ tay Nhị thập tam hoàng tử Long tộc trong lần tranh đoạt Linh Nhân cảnh, chiếc khuyên tai Vô Thường luôn đeo lập tức hóa thành một cây thương rực lửa, bốc cháy lên đủ loại màu sắc dài 2m, chui vào tay hắn để hắn cầm.
“Tiểu tử này mang ra một loại Linh Khí ư?”
“Có lẽ là Thiên Khí, nhưng mà tất cả cũng đều sẽ trở nên vô dụng. Sức mạnh của ngươi đúng là giúp ngươi có năng lực giống như Thiên Nhân cảnh, nhưng đó chỉ là năng lực mà thôi, nó không thể so bì được với sức mạnh Thiên tinh chi lực của Thiên Nhân cảnh”.
Cảm nhận được Hỏa thương vừa xuất hiện, dù là chín vị Thiên Nhân cảnh ngự tinh không bên ngoài hay bản thân vị trung niên có tốc độ hệt như một tiếng sét ầm vang trên bầu trời đều cười nhạt lắc đầu, sau đó trong mắt họ lại càng thêm vui mừng cực độ khi sắp sửa may mắn đạt được thêm một Thiên Binh quý báu.
Bởi lẽ Thiên Binh đối với Thiên Nhân cảnh bọn họ, tuyệt đối bằng một cái mạng thứ hai.
Trong phòng, bên cạnh Vũ Điệp Vũ yên giấc, Vô Thường có chút thở dài.
“Nếu không phải sức mạnh và thân thể hiện tại có giới hạn thì ta đã có thể đồng lúc sử dụng hai, ba thuộc tính hoặc nhiều hơn nữa, thậm chí là sử dụng đến hỗn loạn thuộc tính xé rách mọi kẻ địch. Nhưng thật khốn nạn!”.
“Có Thần thông Hỏa hệ và có tiểu Hỏa phụ trợ thêm lực lượng, chiêu thức Hệ hỏa chính là lựa chọn duy nhất và mạnh nhất của ta lúc này”.
Nắm chặt tiểu Hỏa trong tay, Vô Thường truyền ý niệm.
-Hằng ngày đều hấp thụ Hỏa linh lực của ta, bây giờ thì đến lúc ngươi trả ơn chủ nhân của ngươi rồi. Cho ta vay mượn sức mạnh nhiều nhất mà ngươi có thể cho đi!
-Phụt!
Nôn ra một ngụm máu lớn là cái giá phải trả khi có một luồng sức mạnh kỳ lạ có thể tăng thêm uy lực gấp mười lần cho Thần thông sắp được xuất ra từ tiểu Hỏa truyền vào người, Vô Thường chỉ còn lại 1m77 bỗng nhiên nhẹ nhắm mắt lại vận sức.
Từ đây, chiêu thức Thần thông đã khiến Tâm Đan thứ hai của hắn lần đầu tiên phải tịnh dưỡng trong rất nhiều ngày.
Chiêu thức Thần thông mà hắn sau khi thu phục được Mị Ảnh Lam, khiến nàng dục tiên dục tử ngủ thiếp đi đã sáng tạo ra.
Chiêu thức Thần thông mà sẽ khiến toàn bộ người ở Hạ Giới phải khiếp sợ và Tiên ở Tiên Giới đều phải giật mình trước sự hiện diện của nó, được hắn xuất đi ra.
-Thế giới ban đầu vốn dĩ chưa từng có và cũng chưa từng xuất hiện.
Lời Vô Thường vừa ra, toàn bộ Hạ Giới, bất kể là tiểu Giới, Đại Thế Giới hay bên ngoài Đại Thế Giới đều trở nên tối đen như mực, không ai, không người nào, dù có là Thập Đại Tổ Tiên của Nhân tộc cũng đều không thể nhìn thấy hay cảm nhận được bất cứ một thứ gì.
Không gian, thời gian, mọi thứ ở trong phạm vi Hạ Giới lúc này đều trở nên bất động, nhịp tim, hơi thở, suy nghĩ,… tất cả đều bất động. Xuất hiện trước mặt mọi vật dù là cây, cỏ, thú, người, Long tộc, Ma tộc, Quỷ tộc, Nham thạch tộc, Cự Nhân tộc, đá, cát, sỏi, nước,... chỉ duy nhất một mảng tối đen như mực, không thể biết rõ nó là gì.
-Thế giới chỉ xuất hiện, chỉ hiện diện, chỉ tồn tại khi bỗng dưng có một ngọn lửa xuất hiện.
Lời Vô Thường lại vang lên, ngay lập tức ở trước mặt mọi vật, từ trong mảnh tối đen bỗng nhe nhóm lên một ngọn lửa màu xanh lục đại diện cho ngọn lửa Vô Thường vẫn đang dùng ở thời điểm hiện tại.
-Ngọn lửa này phát ra ánh sáng quyến rũ, nó bắt đầu đầu thắp sáng lên thế giới…
Hạ Giới thoái khỏi mảng đen tối, xuất hiện trở lại.
-Thắp sáng lên vụ trụ…
Tinh không thoát khỏi mảng đen tối, xuất hiện trở lại.
-Thắp sáng lên dãy ngân hà…
Dãy ngân hà thoát khỏi mảng đen tối, hiện thân trở lại.
-Thắp sáng lên hàng loạt tinh cầu…
Mọi tinh cầu, bao gồm cả Phá Vân tinh cầu thoát hỏi mảng đen, hiện hữu.
-Thắp sáng lên những vật chết…
Sông, núi, không khí, linh khí, nhà, cửa, đất, đá, lửa, gió, băng, thời gian, không gian, lôi,… cùng lúc hiện thế, thoát khỏi mảng đen tối.
-Thắp sáng lên tất cả những vật sống…
Cây cối, sinh vật, chủng tộc, yêu thú, con người,… Mị Ảnh Lam, Phượng Tiên Nhã, Vụ Hương Lan, Tinh Vũ Nguyệt, Nhậm Tuyết Nguyệt Liên, Vũ Điệp Vũ, trung niên đang bay nhưng đứng hình ở trên không trung, chín vị Thiên Nhân cảnh vây quanh bên ngoài kết giới của Phá Vân tinh cầu, tất cả đều xuất hiện, thoát khỏi mảng đen tối như mực.
-Nhưng…
Vô Thường chỉ còn cao 1m60 bỗng mở to đôi mắt đang cháy rực một ngọn lửa màu xanh lục ra, sau đó hắn lập tức dữ tợn quát lên, âm thanh vang vọng khắp bầu trời của Phá Vân tinh cầu.
-Dưới quyền năng ta được trao, dưới sức mạnh ta có được, dưới Thần thông ta sở hữu. Ta được phép lấy đi ánh sáng đã chiếu rọi lên tổng cộng 10 sinh mạng, khiến chúng…
Ngay lập tức, mười vị Thiên Nhân cảnh vừa đến Phá Vân tinh cầu không lâu một lần nữa được bóng tối bao trùm và biến mất.
Có lẽ ở thời điểm này nếu không phải Vô Thường vẫn đang lợi dụng Bạch gia, một trong ba mươi gia tộc mạnh nhất mảnh đất trung tâm hay còn gọi là Trung Vực để nuôi dưỡng Vụ Hương Lan, giúp nàng phát triển thực lực một cách tốt nhất.
Nếu không phải hắn chưa biết được chính xác vị trí của Tần gia, “chúng mày” đã hủy diệt Nhậm gia của hắn.
Và nếu không phải khoảng cách quá xa đối với nơi ở của Phượng Tiên Nhã, không chạm đến được Tiêu Thần, Vô Thường chắc chắn sẽ đào mồ sống chôn vùi tất cả kẻ địch của các nàng cũng như của hắn chết chung với mười vị Thiên Nhân cảnh này.
-Biến mất khỏi trời đất!
Ầm vang câu cuối khiến thân thể chỉ còn vóc dáng một đứa trẻ cao 1m1, miệng không ngừng nôn ra nhiều máu, nhưng bù lại Vô Thường lại rất nhẹ nhõm trong người bởi lẽ hắn đã tiêu diệt được mối nguy hại đe dọa tính mạng của Vũ Điệp Vũ và của cả hắn.
Thần thông Vô Thường kết thúc, tất cả mọi thứ gồm không gian, thời gian, hành động, chuyển động, sự sinh trưởng, phát triển,… của sinh vật dù là sinh vật sống hay sinh vật chết (đá, đất) đều quay trở lại bình thường.
Nhưng mà cái dư vị của một cơn sợ hãi, khủng hoảng tột độ để lại trong lòng mọi tu luyện giả bất phân chủng tộc, bất phân tu vi ở Hạ Giới vẫn còn động lại mãi cho đến nhiều giờ sau đó cũng chưa thấy ai lên tiếng, hoặc không dám lên tiếng bàn luận chuyện gì vừa xảy ra.
Nó hoàn toàn giống như một cơn ác mộng kinh hãi nhất khiến người tỉnh giấc không dám nhớ lại, hay kể với bất kỳ một ai.
Tại một nơi nào đó trong Hạ Giới.
Sau khi Thần thông của Vô Thường kết thúc, một nam nử ăn mặc quần áo kỳ lạ nhưng nhìn chung sẽ có đôi nét giống trang phục của Vô Thường, hắn run rẩy khắp cơ thể, hai tay chống lên mặt đất trong sự hãi mà lẩm bẩm.
-Ta là Thần, ta là Thần!!!
-Nhưng vì sao… ta… lại sợ hãi thứ sức mạnh này?
-Là ai, kẻ nào?!!!
Bỏ qua Thần Giới, ở Tiên Giới. Tất cả mọi Tiên sau khi cảm nhận được Thần thông của Vô Thường đều kinh ngạc.
-Ở Hạ Giới* sau vài vạn tỷ năm cuối cùng cũng đã có một cá thể ngộ ra đạo rồi sao?
-Có lẽ Tiên Giới không lâu nữa sẽ có thêm một thành viên mới đây.
*Bao gồm: Hạ giới và Thần Giới.
Trong khi đó, một số vị Tiên cao thâm, mạnh mẽ nhất, họ sau vài giây bấm đốt ngón tay tinh toán liền sửng sốt và ngỡ ngàng vô cùng.
-Số mệnh quá mức hỗn loạn, chỉ biết phát ra ở Hạ giới thấp bé nhất chứ không phải đến từ Hạ giới Thần Giới.
-Thật kỳ lạ làm sao, một sinh linh chưa đến được Thần Giới lại đã ngộ ra được đạo?
-Rất đặc biệt, lần đầu tiên trong cuộc đời ta thấy được một số mệnh hỗn loạn như vậy, dường như mọi hướng đi của cá thể này vừa là nguyên nhân lại cũng vừa là kết quả, không thể thấy được điểm đầu và điểm cuối…
-Phải chăng là một lão bằng hữu nào đó du ngoạn Hạ Giới cho đỡ buồn?
-…
Trở lại Hạ Giới, Thanh Hoa lâu.
-Khục… khục…
Nôn ra một ngụm máu cuối cùng xuống đất nhưng chẳng mấy chốc ngụm máu đã bốc hơi, tan biến trong thiên địa. Vô Thường trong từng cơn thở nặng hì hục mà thu lại tiểu Hỏa đeo vào tai, sau đó hắn ngồi xuống giường bông, nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp của Vũ Điệp Vũ cùng với một nụ cười mãn nguyện.
-Tiểu Vũ, nàng đã được an toàn rồi....
-Hà hà hà…
Thế nhưng khi hắn còn chưa nói hết câu, chưa được nghỉ ngơi thì một nụ cười to lớn vang vọng khắp Phá Vân tinh cầu được phát ra từ một trung niên chợt vang lên.
Trung niên tân tộc trưởng của Thần gia cùng chín vị cường giả Thiên Nhân cảnh sau một phen sợ hãi nhất cuộc đời đã được mảng đen tối mù mịt trả lại cuộc sống bình thường để một lần nữa hiện thế, hắn sau vài giây cố vượt qua nỗi sợ hãi mà âm hàn nói lớn, nói cho tất mọi sinh linh trên Phá Vân tinh cầu đều phải nghe thấy.
-Tiểu tử, Thần thông của ngươi thật sự rất lợi hại, rất kinh khủng, rất ghê gớm, khiến ta từ tận đáy lòng sợ hãi đến nỗi sắp chết lặng người. Nhưng có lẽ người không biết một điều đơn giản, điều mà đã được thiên địa pháp tắc quy định ngay từ lúc thế giới được hình thành.
Đến đây, trung niên lần nữa vừa di chuyển với tốc độ cao vừa gằn giọng từng chữ nói.
-Muốn giết Thiên Nhân cảnh thì Thần thông hay thậm chí sức mạnh của ngươi cần phải có ít nhất một tia Thiên tinh chi lực* làm vật dẫn, nếu không thì tất cả chỉ là hư ảnh, chỉ là mã ngoài mà thôi!
*Thiên tinh chi lực: linh lực do Thiên Nhân cảnh tu luyện thành.
-Ngươi nhìn xem, nhìn ta xem, ta nào bị hề hấn gì a, chỉ là mất tầm nhìn trong một vài giây thôi. Ha ha ha… ha ha ha…
Vừa nhặt lại được cái mạng và cũng vừa phát hiện ra chiêu thức nãy giờ chỉ giống như ảo ảnh trong gương, là giả dối không có thực, trung niên dĩ nhiên là vui mừng, không những thế mà còn vui mừng một cách thái quá vì hắn cảm thấy bản thân quá mức may mắn khi người tung ra Thần thông vừa rồi chỉ là một Linh Sư cảnh chứ không phải Phá Giới cảnh đã có thể tinh luyện ra Thiên tinh chi lực, nếu không thì hắn đã sớm chết.
Tiếp đó, trung niên nhân cơ hội Vô Thường tựa như người bị sét đánh ngang tai ngồi bất động bên Vũ Điệp Vũ, hắn tiếp tục công kích tâm lý của Vô Thường.
-Sử dụng xong chiêu thức vừa rồi, cơ thể ngươi từ một tiểu tử chym dài hóa thành một thằng nhóc chym bé tý tẹo, vậy ra ngươi đã dùng bí phát gì đó để đánh đổi sinh mệnh, đánh đổi thân thể, nhờ thế mới có sức mạnh sử dụng Thần thông kia. Bây giờ với vóc dánh tiểu tử 6, 7, 8 tuổi, ngươi đúng là vẫn còn một đến hai cơ hội để sử dụng Thần thông giết ta, nhưng mà cũng sẽ vô dụng mà thôi, tiểu tử ngươi hết hy vọng rồi. Ha ha ha…
Trong hệ thống tu luyện, linh lực phân chia thành bốn loại: Linh lực, Môn lực, Thánh lực và Thiên tinh chi lực. Tuy nhiên nếu xét theo một phương diện thâm sâu hơn, cao cấp hơn thì linh lực chỉ phân chia thành hai loại chính tượng trưng cho địa và thiên.
Địa lực là những linh lực trong tinh cầu, bao gồm: Linh lực, Môn lực và Thánh lực.
Thiên lực là linh lực bên ngoài tinh không vũ trụ, là Thiên tinh chi lực.
Linh lực của Vô Thường đúng là rất diệu kỳ, phá vỡ mọi luật lệ thông dụng, bất quá thì do linh lực của hắn vẫn còn nằm trong Địa lực nên chỉ có thể chồng chất sức mạnh lên ngang với trình độ Thánh lực. Còn đối với Thiên lực, đó là một khoảng cách hắn không thể phá vỡ vì vốn dĩ Thiên Địa Thể của hắn chưa hoàn mỹ, giống như hắn chỉ có một nửa Địa chứ chưa có đủ một nửa Thiên còn lại.
Lý do Thần thông của Vô Thường không thể giết được Thiên Nhân cảnh là bởi Địa lực không thể phá được Thiên lực.
Trung niên trên bầu trời vừa phi hành vừa cười, còn Vô Thường ngồi trong phòng lại vừa bi thương, vừa làm ra quyết định có thể gọi là ngu nhất cuộc đời hắn, nhưng nó lại là quyết định khiến hắn được giải thoát nhất.
Vô Thường nhìn Vũ Điệp Vũ, bàn tay nhỏ bé của hắn nhẹ xoa đầu nàng, yêu thương nói.
-Tiểu Vũ, dù muội có là Uyển nhi hay không, năm từ “ta thật sự xin lỗi” ta vẫn xin gửi nàng, hy vọng nàng có thể tha thứ. Nếu có kiếp sau, nguyện đền bù nàng đầy đủ hơn.
Sau đó, hắn tuy nhìn vào Vũ Điệp Vũ nhưng lại nói đến những người khác.
-Xin lỗi em, tiểu Liên, xin lỗi vì anh đã không hành động như một người anh trai đúng nghĩa, xin lỗi vì anh yêu em chỉ bởi em có vài nét giống một người, chứ không phải yêu con người của em. Kiếp này anh không thể chuộc lỗi, kiếp sau nếu gặp, anh nguyện suốt đời theo hầu.
-Xin lỗi nàng, tiểu Nguyệt, ta lừa nàng mất rồi. Cái dấu ấn của nàng khá thú vị nhưng đối với thân thể của ta thì hoàn toàn vô dụng. Từ nay, ta xin trả lại sự tự do cho nàng
-Xin lỗi nàng, tiểu Lam, xin lỗi vì đã xem nàng như một món đồ, muốn đoạt lấy liền đoạt làm của riêng. Bất quá thì do nàng đã có ý đồ với ta trước, lỗi lầm cũng không chỉ riêng ta.
-Xin lỗi nàng, tiểu Lan, xin lỗi vì ép buộc nàng phải làm những điều kỳ quặc như vậy, xin lỗi vì không chu cấp cho nàng được như những gì ta đã hứa với nàng. Nếu có gặp lại, ta sẽ bù đắp.
-Mà tiểu Nguyệt, tiểu Lan, tiểu Lam này, những giọt máu của ta, những chất nhầy của ta trong cơ thể các nàng, các nàng chắc hẳn đều đã hấp thụ, chuyển hóa chúng thành thiên phú, thành tiềm chất, thành sức mạnh hết rồi nhỉ? Những thứ đó có thể xem như một nửa món nợ rồi, lần sau gặp lại ta lại trả tiếp một nửa nữa thôi, hè hè…
-Cuối cùng, xin lỗi tiểu Nhã, ta vốn đã khiến nàng phải chết đi một lần chỉ vì sự ngu ngốc của ta, ta rất xin lỗi về điều đó. Và bây giờ ta lại xin lỗi nàng một lần nữa và thề rằng nếu được gặp lại nàng, ta sẽ làm trâu làm ngựa cho nàng, phục vụ nàng suốt đời vì ta sắp làm thêm một điều tồi tệ nữa đối với nàng trước lúc ta ra đi.
Đến đây, Vô Thường bỗng nghiêm mặt đầy lạnh nhạt nói.
-Và… xin lỗi mày, Vô Thường. Đã đến lúc tao và mày lật mặt rồi, đừng giả điên ẩn nấp trong cơ thể của tao làm gì nữa, thằng chó!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...