Nghe Bạch Mỗ Mỗ nói ra tin tức dọa người, rất nhiều thí sinh đều kinh hãi.
-Trời đất, có chuyện này ư?
-Có lẽ đó, Bát đại thiên tài Bạch Mỗ Mỗ đã nói thì chắc không phải giả đâu.
-Hý, quá ghê người.
-Đúng rồi, vài ngày trước ta từng nghe được cha ta nói cái gì Thành gia hay Thanh gia đã bị diệt tộc rất lâu về trước, có khi nào là Thành gia này?
-Thật?
-…
Lúc này, Minh Pháp trung niên cũng lên tiếng để mọi người được rõ.
-Tiểu tử thiên tài của Thành gia này sau khi gia nhập tông thì luôn ngước mặt nhìn trời cao, cứ tưởng ta đây cao cao tại thượng, không biết ẩn nhẫn chờ thời, kết cục là chọc giận một vị thiên tài kiệt xuất bên trong nên liền bị người diệt tộc. Đây là cái giá phải trả của sự ngu ngốc tự cao tự đại.
Sau đó Minh Pháp cũng không để các thí sinh tiếp tục giật mình khiếp hãi, hắn nói với ngữ điệu khinh thường và chán nản.
-Liễu Thanh thành của các người trừ tên tiểu tử thiên tài ngu ngốc đó trúng cử thì suốt 36 lần tuyển cử cũng không còn một ai. Lần này ta được biết Liễu Thanh thành có Bát đại thiên tài gì gì đó, nhưng mà xem bên trong tờ tự khai đều chỉ có thiên phú 77, 78, 79 sợi xích, xem chừng thì dù có đến sát hạch tại sơn môn Thái Ất Tông cũng đều trượt mà thôi. Đó là lý do chính yếu tại sao chúng ta phải cắt giảm nhân tuyển cho đỡ phiền phức khi mang đến tông.
-Đáng lẽ ban đầu các vị đại nhân đã giảm xuống chỉ tuyển 2 người, nhưng một ngày sau lại thôi, tăng số lượng lên 10 người cho các ngươi vui mừng.
-À, ta lại quên nói với các ngươi một điều.
Sựt nhớ ra một điều gì đó khá hay ho và đầy tính khiêu khích trong khi tâm trạng của cá thí sinh đều trở nên nặng nề, tự hỏi “những quán quân trong những đợt trước mạnh như vậy lại thất bại trong đợt tuyển chọn mà quay về hoặc đã chết, chẳng lẽ những người đến sát hạch đệ tử từ nơi khác đều mạnh hơn họ rất nhiều lần?”. Minh Pháp giả bộ kinh ngạc nói to.
-Khá kỳ lạ, những thành lớn khác hoặc thậm chí là ở quốc gia trung cấp khác nằm trong tầm quản hạt của Thái Ất Tông, cứ mỗi lần sát hạch là đều sẽ có ít nhất một đến hai vị thiên tài có thiên phú 77, 78 sợi xích trúng tuyển đệ tử nhập tông, còn Liễu Thanh thành các ngươi thì… Có khi nào là do cách nuôi dạy mầm móng con cháu của các gia tộc trong Liễu Thanh thành đều quá rác rưởi rồi chăng?
-Rắc!
Một tiếng bóp vụn chiếc ly rượu trong tay đến từ Phạm Thái, Khang Lâm và Vũ Nhật Phi khi gia tộc của bản thân bị sỉ nhục, thế nhưng họ không vùng lên cự cãi hay làm ra hành động gì khác vì tự hiểu sự cách biệt gia cảnh và thực lực quá lớn.
Minh Pháp là Linh Sư cảnh đại viên mãn, bản thân còn là người thuộc về Thái Ất Tông trên cao vời vợi, ba người Phạm Thái lấy điều gì để chống?
Nhẫn, là lựa chọn khôn ngoan của họ. Về phần những người khác thì đều trầm mạc, nản chí sau khi nghe những lời nói của Minh Pháp.
Minh Pháp bình đạm nói.
-Mà thôi bỏ qua chuyện đó, tóm lại chúng ta cắt giảm số lượng nhân tuyển tại Liễu Thanh thành chính là vì dù có đưa các ngươi đi sát hạch, các ngươi cũng đều chết hoặc bị loại.
-Ngoài ra chúng ta còn có một thông báo mới gửi đến các ngươi, kể từ lần này, khi các ngươi thất bại hay bỏ cuộc ở cuộc sát hạch đệ tử, chúng ta sẽ không phụ trách đưa các ngươi về như những lần trước, thay vào đó các ngươi phải tự tìm đường trở về.
-Cái gì!!!
-Làm sao có thể?
Lời này vừa ra, đám các thí sinh bên dưới bất kể có là Bát đại thiên tài hay thiên tài bình thường đều phản ứng vô cùng kịch liệt.
Từ Liễu Thanh thành muốn đến được Thái Ất Thông thì nhất định phải đi qua ba đế quốc và một đại đế quốc. Không nói trên đường có bao nhiêu chông gai, hiểm nguy, chỉ cần nói khắp nơi ở bên trong đế quốc, đại đế quốc toàn Linh Nhân, Linh Sư cảnh dạo phố, Tông cảnh cứ mỗi mười phút đi là gặp một người cũng đã khiến người nổi da gà, nom nớp lo sợ nếu họ phát động đánh nhau hoặc bị họ giở trò ức hiếp, cưỡng bức, xàm sỡ, thông cúc hoa dù nam hay nữ.
Chưa kể, phí tới lui thành đều cao ngất ngưỡng điểm phiếu, nói không chừng chỉ một quán trà ven đường cũng đã có giá vài trăm đến vài ngàn điểm phiếu dùng cho Linh Nhân cảnh. Do vậy nếu không được tông môn hỗ trợ đi lại, các thí sinh trúng tuyển chắc chắn sẽ có phần lớn chết trên đường đi dù được gia tộc yểm trợ.
Khang Lâm không nhịn được, chủ động đứng lên hỏi.
-Vì sao lại như vậy thưa tiền bối, không phải trước giờ…
-Trước là trước, bây giờ là bây giờ.
Minh Pháp lập tức nhăn mặt chen lời.
-Chúng ta đã không còn dư hơi như xưa để đưa đám phế vật rời đi rồi lại quay về trong khi chẳng cái lợi lộc gì đến từ các ngươi.
Nhóm người Minh Pháp được Thái Ất Tông cử đến Liễu Thanh thành tuyển chọn nhân tài theo dạng luân phiên*, đem nhân tài về tông môn thì dĩ nhiên phải được tông môn ban thưởng, tuy nhiên điều kiện tiên quyết và cũng là thứ quyết định phần thưởng dành cho họ chính là số nhân tài họ tuyển được trở thành đệ tử của tông môn. Trở thành đệ tử ở tầng lớp càng cao, số lượng càng nhiều, họ càng được thưởng lớn.
Liễu Thanh thành có danh tiếng nhân tài không tốt, sự tích thì như đã trở thành sách vở truyền kỳ trong khu vực sách “những vùng thiên tài rách nát, bằng thiên phú nhưng đánh chẳng lại một ai”. Thế nên khi được cử đến Liễu Thanh thành lần thứ hai, được đứng trước đám thiên tài mà ngay cả âm thanh phát ra từ đâu cũng không biết rõ, Minh Pháp tất nhiên chẳng có niềm vui gì, chỉ muốn cuộc tuyển lựa nhân tài nơi đây nhanh kết thúc để cấp tốc quay về tông môn nằm nghỉ cho yên bình.
*Ý là: Thái Ất Tông luôn phiên thay đổi các nhóm người lúc đến thành này, lúc đến thành kia tuyển nhân tài mà không cử một nhóm cố định một chỗ.
-Do vậy, các ngươi hoàn toàn có thể lựa chọn dừng cuộc thi ngay tại lúc này. Nếu không khi đến được Thái Ất Tông, các ngươi trượt cuộc sát hạch thì tự thân đi về, ta thân già không hơi để tiễn đưa.
-Thế nào, muốn tiếp tục tham dự cuộc tuyển nhân tài hay bỏ cuộc?
Cạch!
-Ta… ta từ bỏ!
-Ta cũng từ bỏ.
-Ta nữa.
-…
Minh Pháp vừa dứt lời, lập tức đã có tám người rời khỏi ghế bỏ cuộc.
Cạch
Cạch
Cạch…
Tám người đầu tiên rời đi như là tiếng pháo hoa nổ rộ, làm tiếng trống đánh thức những tiếng pháo hoa kế tiếp rời đi vì đã tự hiểu bản thân không có đủ khả năng trúng tuyển đệ tử khi mà các vị quán quân năm năm, mười năm trước khó khăn lắm mới đứng đầu danh trạng hội “tuyển nhân tài” cũng chỉ trắng tay quay về khi đến cuộc sát hạch khảo nghiệm đệ tử.
Là một người có đầu óc suy nghĩ, họ không quá ngốc hay quá điên khùng tự tin vào sức mạnh của bản thân có thể vượt trên các vị quán quân khi thiên phú của họ vốn đã yếu hơn ít nhất 4, 5 sợi xích. Rời đi là lựa chọn hoàn toàn xứng đáng và khôn ngoan giành cho họ.
Cạch
Cạch…
Từng người, từng người, và từng người rời ghế, tạo lên những âm thanh của sự buông xuôi không hề mong muốn bước ra cửa lớn rời đi.
Cạch
Cạch!
Cho đến khi âm thanh phát ra từ chiếc ghế bị bỏ lại cuối cùng vang lên, tầng một của Liễn Ngọc Hồng Lâu chỉ còn lại đúng 30 thí sinh.
Minh Pháp bình đạm lên tiếng.
-Bàn đủ hai người thì giữ nguyên vị trí. Những người đang ngồi một mình, các ngươi có một phút để tìm bàn và ngồi xuống. Sau một phút, tất cả những ai không có chỗ ngồi hoặc chỉ ngồi một mình đều bị loại.
Vụt!
Trong khi 20 người có bao gồm cả Hà Tâm Như vì gia cảnh nên quyết chí liền mình nán lại tham gia, họ đều đang hoảng hốt tìm kiếm chỗ ngồi thiếu huyết hoặc kêu gọi lẫn nhau cùng ngồi chung xuống một ghế, Vô Thường đã nhanh chóng rời khỏi chiếc bàn trống vắng khi thiếu niên đối diện hắn bỏ cuộc, nhảy qua chiếc bàn thiếu một người của Khánh Hòa – một trong Bát đại thiên tài Liễu Thanh thành cách hắn năm chiếc bàn ngồi xuống.
-Xin chào.
Như cũ, vừa ngồi xuống Vô Thường liền nở nụ cười xuân với thiếu niên đối diện.
-Chào, tại hạ Khánh Hòa.
Không giống thiếu niên từng ngồi chung luôn âm trầm, Khánh Hòa khẽ cười thể hiện thiện ý rồi tự giới thiệu bản thân.
Vô Thường dĩ nhiên theo lễ cũng tự giới thiệu, bàn tay phải cũng đưa về phía Khánh Hóa.
-Ta gọi Vô Thường.
-Hân hạnh gặp mặt Thường huynh, mà thế này là?
Không hiểu hành động Vô Thường vì sao cứ đưa tay về phía mình giơ ra, Khánh Hòa là nam thanh niên vừa 18 tuổi với dáng vẻ anh tuấn cùng một thân hình chuẩn chỉ như bao nam nhân thiên tài khác thắc mắc hỏi.
Vô Thường vội giải thích.
-Đây là một nghi thức hành động đại diện cho sự gắn kết tình bằng hữu ở quê hương của ta. Hòa huynh chỉ cần giơ tay phải bắt tay với ta liền được, đây chính là sự thiện chí.
-Ra là vậy, ta hiểu rồi.
Gật gù rõ ràng, Khánh Hòa không hề có chút nghi ngờ về việc Vô Thường có hành động mờ ám, có thể lợi dụng cánh tay để ám hại, hắn cũng từ từ đưa tay phải ra.
“Pặc”.
Nhanh chóng nắm lấy bàn tay Khành Hòa lắc lên, lắc xuống ba lần, Vô Thường mỉm cười.
-Rất vui được làm quen.
-Ta cũng thế.
Cười đáp lời, tiếp đó Khánh Hòa tranh thủ khi cuộc tuyển chọn nhân tài còn chưa bắt đầu trở lại mà hỏi Vô Thường.
-Thường huynh dường như là người đến từ bên ngoài thành? Quần áo trên người ngươi rất lạ.
-Không sai, ta là người đến từ một chốn thôn quê của Hồng Long quốc. Đây là đặc sản trang phục quê ta, Hòa huynh nếu muốn ta sẽ sẵn lòng lấy đến cho huynh một bộ vừa người.
Vô Thường vô cùng hư cấu trả lời.
-Cảm tạ Thường huynh, nhưng như thế thì không được tốt lắm, chí ít phải đợi chúng ta thân thiết hơn ta mới dám nhận được a.
Khánh Hòa khá vui vẻ với thiện chí của Vô Thường, nhưng hắn dĩ nhiên là từ chối bởi lẽ bộ đồ Vô Thường mặc có lẽ đẹp với hắn, nhưng với bản thân Khánh Hòa thì trông rất dị. Khánh Hòa vội chuyển chủ đề.
-À, Thường huynh, ngươi đến đây một mình hay đi cùng với người thân?
-Chúng ta tiếp tục.
Cũng đúng lúc này, Minh Pháp sau khi quan sát một vòng 15 chiếc bàn đã đầy đủ hai người đối diện cũng tiếp tục bắt đầu lại cuộc tuyển nhân tài.
Bên đây, Vô Thường vội nói với Khánh Hòa.
-Hòa huynh, chúng ta tạm dừng cuộc trò chuyện tại đâ, khi nào cùng tiến vào mười hạng đầu được đến Thái Ất Tông khảo hạch, chúng ta lại trò chuyện.
-Ừm, ta cũng nghĩ giống Thường huynh, kẻo không thì lại bị quở trách.
Sau đó, Vô Thường và Khánh Hòa đều chú mục lên bục đứng của Minh Pháp.
Tại bên kia, Hà Tâm Như sau khi ngồi xuống đối diện một thiếu nữ cùng tuổi liền quan sát một vòng tất cả 15 bàn còn dư lại để tìm một bóng hình quen thuộc, nhung nhớ mấy ngày nay.
“Hắn… hắn kia rồi”.
Phát hiện được Vô Thường tuy đã thay đổi trang phục nhưng vẫn rất kỳ lạ nổi bật trong mắt người khác ngồi ở bên kia, tim nàng bỗng có một hồi rung động tình thịch, nhưng chỉ vài giây qua đi, nàng lại muộn phiền không thôi.
“Hắn đã bốn ngày nay không tìm huynh muội ta, bây giờ lại còn vui vẻ ngồi bên kia không hề nhìn đến, hắn có lẽ đã không còn nhớ…”
Tại trên tầng hai của Liễn Ngọc Hồng Lâu, sau khi thử thách thứ tư vừa rồi đã được Minh Pháp bày vẽ theo đúng chỉ định, ba vị Tông cảnh nhanh chóng đưa ra đánh giá.
Lão giả Thái Thái nhận định.
-Sau khi trải qua những lời của Minh Pháp, số 1445 không hề có một chút dao động tâm tình, điều này chứng tỏ hắn rất tự tin đối với thực lực của bản thân, tự khẳng định bản thân không thể trượt cuộc sát hạch, cộng ngay cho hắn 10 điểm. Số 546 và số 34 cũng rất tự tin nhưng vẫn còn một chút tâm tư lo lắng, cộng cho hai người 5 điểm. Còn lại số 18 đối diện số 1445, số 3243, số 4434, số 768, số 2874, số 667 và số 1128 đều cộng 1 điểm.
Lão giả Nhựt Sầm thoáng nhận xét.
-Cộng cho số 1445 mười điểm đi, sự biểu hiện của hắn vừa rồi chính là sự tự tin tuyệt đối, đây là thứ mà ta chỉ thoáng thấy qua một lần ở Tam Tọa trong Thất Tọa Đệ Tử của bổn tông, tiếc là thiên phú hắn chỉ có 83 sợi xích, nếu không thì sớm muộn gì Thất Tọa Đệ Tử vang danh cũng sẽ nhanh chóng trở thành Bát Tọa Đệ Tử. Các số 34, số 546, số 18 cộng năm điểm, còn lại số 4434, 768, 3243, 2874, 667, 1128 cộng một điểm.
Lão giả Lãng Hùng đánh giá.
-Sự tự tin này liệu có phải là hắn quá mạnh nên mới tự tin, hay chỉ là vì hắn không hề biết cuộc sát hạch Thái Ất Tông đẫm máu, ghê gớm như thế nào?. Ừm… các ngươi cộng cho 1445 năm điểm, số 34 và 546 một điểm, còn lại không cần cộng.
Tổng cộng 15 vị Linh Sư cảnh sau lưng ba lão giả Tông cảnh nhanh chóng đặt bút ghi vào mục “sự tự tin vào thực lực bản thân”, cộng điểm cho từng thí sinh được nêu tên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...