Liễn Ngọc Hồng Lâu hôm nay đèn hoa lộng lẫy, xung quanh là một mảnh không gian khá yên tĩnh vì nhiều tấm bảng “Giữ Im Lặng” được người Thái Ất Tông dựng lên, làm cho bầu không khí hồi hộp của những thí sinh trúng tuyển đang xếp hàng càng thêm nặng nề.
-Vụt.
Sau một hồi quan sát tình hình từ trên mái nhà, Vô Thường cũng nhảy xuống hòa vào hai dòng các thí sinh trúng tuyển, xếp hàng đợi đến lượt.
“Không biết hai huynh muội Hà Trọng, Hà Tâm Như có được chúng tuyển? Hy vọng là họ được, nếu không thì thật đáng tiếc vì ta không có khả năng giúp đỡ khi họ không có mặt tại nơi đây”
Quan sát một vòng hơn 10 gương mặt đã đứng và vài gương mặt thiếu nam, thiếu nữ đang cấp tốc tiến đến ở thời điểm giờ hợi mà có lẽ họ đã là những người cuối cùng nhưng vẫn chưa thấy mặt hai người quen đầu tiên gặp được khi trên đường đến Liễu Thanh thành, điều đó khiến Vô Thường có chút thở dài.
Năm ngày trước, ba người họ đã từng bàn về cuộc tuyển nhân tài Thái Ất Tông trên đường đi và biết được thể thức sẽ được diễn ra theo dạng ai cũng có thể vào được, sau đó mới loại dần dần từ từ tương tự như năm năm trước, nhưng thật không ngờ lần này lại có một sự biến đổi thể lệ dẫn đến mọi thứ đều không được như dự định.
-Mong là họ đã có sẵn bên trong.
Mặc dù biết xác suất để hai người có thiên phú 71, 72 sợi xích như anh em Hà Trọng thì rất khó có thể lọt vào 100 người đậu trong bảng vì có quá nhiều thiên tài trên 74 sợi xích, Vô Thường vẫn nói một câu như thế liền im lặng, chuẩn bị sau bốn người nữa sẽ đến lượt hắn tiến vào trong Liễn Ngọc Hồng Lâu.
Hai mươi giây sau, Vô Thường tiến đến giơ ra lệnh bài cho một nam tử mặc đồng phục quần áo nâu nhạt có thêu nhãn hiệu Thái Ất Tông.
-Lệnh bài đạt chuẩn, vào bên trong dựa theo số báo danh trên bàn ngồi xuống.
-Cảm tạ.
Thay cho một lời lễ phép, Vô Thường lấy lại lệnh bài báo danh, bước vào bên trong Liễn Ngọc Hồng Lâu.
-Két…!
Cánh cửa được mở ra rồi đóng lại, Vô Thường đã đứng ngay tại một không gian rộng rãi đang được chíu rọi rõ ràng mọi thứ bởi những ánh sáng mềm mại phát ra từ những viên đá quý rực quang xung quanh.
Đảo mắt nhìn bên trong lầu một Liễn Ngọc Hồng Lâu là một khu rộng đã được bố trí vừa tròn 50 bàn gỗ quý để hai người thí sinh có thể mặt đối mặt được giàn trải đều nhau, cách nhau một đoạn 3m theo vòng tròn với hiện tại đã có 49 bàn có người ngồi, trong đó có 9 bàn chỉ có một người ngồi và 1 bàn duy nhất không hề có ai.
-Ồ, đó là Hà Tâm Như với thiên phú 72 sợi xích.
Nhìn đến chiếc bàn cách bản thân 20m có Hà Tâm Như và một thiếu niên đang ngồi đối diện, Vô Thường liền có chút vui vẻ vì còn hy vọng giúp đỡ họ nếu họ không thể thông quan cuộc tuyển nhân tài.
-Hà Trọng vốn có nhiều kinh nghiệm thực chiến hơi nhưng lại chỉ có Hà Tâm Như được đậu, xem ra thiên phú đúng là được ăn điểm hơn.
Không phát hện Hà Trọng trong phòng, Vô Thường sau khi làm một lát tính toán cũng liền tìm kiếm chiếc bàn thuộc của bản thân chứ không hề có ý định chào hỏi Hà Tâm Như.
Hắn từng cứu hai người, hai người cũng đã thực hiện lời hứa khi hắn yêu cầu nên đáng lẽ không ai nợ ai, bất quá vì hắn thấy hai người có tình cảnh khá giống một vài nhân vật trong một vài bộ truyện nên đành giúp người giúp cho chót. Dĩ nhiên là nó phải nằm trong năng lực đang bị hạn chế của hắn.
-Đây sao?
Lướt qua nhiều bàn, tìm đến chiếc bàn trống thứ tư, nơi đang có một thiếu niên âm trầm nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái “tên này đến từ vùng đất nào?” và thấy một bảng giấy số báo danh 1445 đặt trên bàn thể hiện vị trí dành cho hắn. Hắn lập tức ngồi xuống.
-Xin chào.
Nhìn thiếu niên, Vô Thường mỉm cười chào.
-Chào cái con cóc khỉ, im lặng mà ngồi.
Không mấy thân thiện lắm, thiếu niên trợn mắt gầm gừ với Vô Thường.
Vô Thường giơ hai tay lên xin thua nói.
-Được, được. Không nói chuyện, sẽ không nói chuyện.
-Hừ.
Đáp lời bằng cái liếc mắt dữ tợn, cả hai người đều trở nên im lặng.
Thời gian trôi nhanh, liên tiếp chỉ trong 7 phút thì tất cả 10 mười cuối cùng cũng đã đến và ngồi vào vị trí của mình. Cánh cửa lớn của Liễn Ngọc Hồng Lâu cũng được đóng chặt lại.
Hơn nửa giờ sau trong sự tích tắc đến từ chiếc đồng hồ trên tay của Vô Thường và từng tiếng trò chuyện nhỏ nhẹ, chào hỏi lẫn nhau của khá nhiều bàn, cũng chính là giờ tý đã điểm. Tại khoảng trống phía trước bục đài, một nam tử mặc đồng phục Thái Ất Tông từ một hẻm phòng đi và bước lên đứng ngay tại trung tâm bục đài.
Nam tử cao giọng nói lớn, đảm bảo để tất cả 100 thí sinh đều phải nghe thấy.
-Chào mừng những hạt giống các ngươi đã đến với cuộc tuyển chọn nhân tài lần thứ 37 diễn ra tại Liễu Thanh thành của Thái Ất Tông…
Giọng nói vừa ra, gần như tất cả 100 thí sinh đều bị hấp dẫn, hai mắt đều hướng về phía trên bục đài, chú tâm theo dõi vị nam tử. Tuy nhiên thì vẫn có một vài thí sinh ngoại lệ, trong lúc mọi người bị nam tử hấp dẫn thì họ lại không hề chú mục nam tử nhiều lắm mà thay vào đó là sự kinh ngạc, khẽ ngoảnh ra sau lưng để xem xét.
Trong đó dĩ nhiên là có Vô Thường.
“Nam tử đúng là người nói, nhưng mà nếu lắng nghe thật kỹ thì âm thanh có một chút gì đó không phải truyền ra từ phía trước mà phát ra từ phía sau, chẳng lẽ là thủ thuật thiên về âm thanh bị sai lệch phương hướng?”.
Suy đoán như vậy, Vô Thường liền nhanh đảo mắt nhìn ra phía sau để rồi ngay lập tức phát hiện ra một vị trung niên trầm ổn mặc đồng phục áo xanh có thêu nhãn hiệu Thái Ất Tông đang đứng ở phía sau đang vừa nói, vừa dò xét tứ phía.
Vô Thường cười nhạt trong lòng.
“Quả nhiên không sai, nam tử kia chỉ đang nhép miệng chứ không phải là người phát ra âm thanh. Tuyển chọn nhân tài ư? Thái Ất Tông xem ra cũng có chút đầu óc”.
-Hừm…
Lúc Vô Thường nhìn trung niên, trung niên cũng đồng thời nhìn hắn mỉm cười, sau đó trung niên lại đảo mắt để tìm thêm có ai đang nhìn bản thân hắn giống như Vô Thường.
Ba giây sau, trung niên bắt đầu tiến lên và đi về phía bục đài, một bàn tay của hắn cũng phất lên, ra hiệu cho vị nam tử kia lui xuống.
Trên đường đi, trung niên tên gọi Minh Pháp cũng đồng thời lên tiếng như chưa từng có chuyện gì vừa xảy ra.
-Từ giờ trở đi, ta sẽ là người hướng dẫn cuộc tuyển chọn nhân tài của Thái Ất Tông chúng ta.
Đến lúc này, tất cả mọi người mới bắt đầu chú ý đưa ánh mắt nhìn lên người trung niên.
Tại tầng hai của Liễn Ngọc Hồng Lâu, nơi mà rất dễ dàng để quan sát toàn bộ hoạt động bên dưới của tầng một.
Ba vị lão giả Tông cảnh thuộc Thái Ất Tông đứng theo dạng vòng tròn tam giác đều sau khi quan sát phản ứng của 100 thí sinh đối với hành động đánh lừa nhận thức của trung niên Minh Pháp, họ bắt đầu làm ra đánh giá riêng của bản thân và để cho năm vị Linh Sư cảnh đằng sau họ ghi chép vào sổ sách, làm dữ liệu để phân hạng từng người.
Lão giả Tông cảnh Nhựt Sầm nhận xét.
-Số 1445 phản ứng nhanh nhất, cộng cho hắn 5 điểm. Số 34, số 546, số 18 được cộng 3 điểm. Còn lại số 3243, số 4434, số 768, số 1128, số 667, số 2874 đều cộng vào 1 điểm.
Lão giả Tông cảnh Thái Thái đáng giá.
-Cộng ba điểm cho số 34, số 1445, số 18, số 546. Còn lại số 4434, số 768, số 2874, số 3243, số 1128, số 667 đều cộng 1 điểm.
Lão giả Tông cảnh Lãng Hùng nhận xét.
-Cộng vào 3 điểm cho số 1445. Còn lại số 34, số 18, số 546, số 4434, số 768, số 3243, số 2874, số 667, số 1128 đều cộng 1 điểm.
Phía sau mỗi người, năm vị Linh Sư cảnh tức thì dựa vào danh sách 20 thí sinh được phân đang cầm trên tay mà ghi chép vào mục “khả năng cảm nhận”, cộng điểm cho 10 số báo danh vừa được ba vị Tông cảnh đọc lên.
Tại bục đài bên dưới lầu một, Minh Pháp bắt đầu những lời dẫn cho cuộc tuyển chọn.
Hắn lớn giọng nói.
-Cuộc tuyển chọn nhân tài lần thứ 37 này khác với những lần trước đó, Thái Ất Tông chúng ta không như trước đây tuyển 30 người nữa, mà chỉ tuyển đúng 10 người trong số 100 người các ngươi.
-Ể, gì kỳ vậy?
-Trời, vậy sao đậu được đây?
-Chỉ tuyển 10 người, nhưng đã có 8 vị trí chắc chắn thuộc về Bát đại thiên tài rồi, thế hơn 90 người chúng ta chỉ được tranh giành 2 vị trí còn lại?
-…
Minh Pháp vừa nói xong một đoạn, các thí sinh đều bấn loạn lên muộn phiền, ai nấy cảm thấy bản thân kém cỏi hơn Bát đại thiên tài, trong lòng liền vô cùng bất an vì họ dường như chỉ còn có thể tranh giành 2 vị trí cuối cùng.
Cũng không để họ lo lắng lâu, Minh Pháp tiếp tục nói.
-Chắc các ngươi đều kỳ lạ, không hiểu nguyên do vì sao chúng ta lại phải cắt giảm nhân tuyển đúng không? Vậy để ta nói luôn để các ngươi được hiểu.
-Trong 36 lần tuyển chọn trước kia, mỗi lần chúng ta đều mang 30 vị thiên tài từ Liễu Thanh thành các ngươi đi sát hạch ở tại sơn môn của Thái Ất Tông chúng ta, nhưng mà kết quả thì như thế nào?
Minh Pháp tiếu ý hỏi 100 thí sinh bên dưới.
-Thất bại, họ đều thất bại quay về.
-Họ… họ chết mất rồi.
Ngay lập tức thì đã có rất nhiều người từng biết có người trong gia tộc tham gia cuộc sát hạch Thái Ất Tông trong những lần trước chán nản nói.
Phía trên, Minh Pháp cũng lạnh nhạt nói lớn.
-Nằm trong hạng từ 20 đến 30, sau khi nghe xong quy tắc sát hạch liền trực tiếp bỏ cuộc, không dám tham gia.
-Nằm trong hạng từ 10 đến 20, tất cả hầu như đều chết trong cuộc sát hạch chỉ sau khi diễn ra cuộc sát hạch một canh giờ.
-Nằm trong hạng 10 thì chết một, hai người, còn lại tất cả đều thất bại. À không, ta hình như nhớ rồi, Liễu Thanh thành này từng có một vị thiên tài có thiên phú kinh khủng vừa tròn 80 sợi xích đã từng vượt qua được cuộc sát hạch với thứ hạng nằm trong top 100, hình như là người của Thành gia thì phải.
Nghe trung niên nói như vậy, các thí sinh tức thì nhìn nhau kỳ quái bàn tán.
-Thành gia? Thành gia nào nhỉ?
-Thanh gia hả? Là Thanh gia nằm gần con đường lớn số 18?
-Là Thành gia, không phải Thanh gia đâu.
-Trong 420 tộc thị tại Liễu Thanh thành, ta chưa bao giờ nghe đến Thành gia.
-Có, có khi nào vị tiền bối Thái Ất Tông kia nhớ nhầm không.
-Làm sao có thể nhầm được chứ, tiền bối đó là đại nhân đến từ Tông môn danh vọng mà.
-E hèm…
Trong lúc mọi người hầu như chẳng biết đến Thành gia là tộc nào, có từng tồn tại trong Liễu Thanh thành hay không, một trong Bát đại thiên tài Bạch Mỗ Mỗ của Bạch gia bỗng trầm giọng lên tiếng.
-Liễu Thanh thành đúng là vào hơn 100 năm trước từng có tồn tại một gia tộc Thành gia. Tuy nhiên lại đã sớm bị người diệt tộc một cách rất bí ẩn, cứ như là khi vừa ngủ xong một giấc ngủ thì đã thấy máu nhuộm cả Thành gia rồi, không còn một người sống sót.
Vào 107 năm trước, Thành gia dường như đã trở thành một con hổ lớn trong Liễu Thanh thành khi có được một vị thiên tài gia nhập Thái Ất Tông, thế nhưng chỉ sau hai năm lại bỗng bị người diệt tộc một cách rất thần bí và rùng rợn, khiến các bậc cao tầng của các thế lực khác đều phải căn dặn con cháu không ai được nhắc đến, đưa Thành gia đi vào dĩ vãng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...