- Thế khi ta bỏ lẫn lộn các đồ vật vào thì nó có hư không thế?
-Có, tất nhiên là có rồi.
-Á đu, vậy thôi đi. Thúc thúc, người hẵn cũng biết…
Vô Thường đưa một ngón tay cái lên biểu thị.
-Đan dược chỉ to như ngón cái của ta thôi, đâu cần phải có cái bình to chà bà như vậy.
-Hây gia, cái này ngươi không có đựng đan thi ngươi đựng dược dịch a, to chừng này chắc là đựng được cả lít, rất phù hợp cho các loại dịch tẩy tủy, luyện thể nha. Đem về ủ rượu cũng được mà.
-Ờ ha.
Như là ngộ ra chân lý, Vô Thường gật đầu liên tục.
-Mua, mua, giá bao nhiêu.
-Đợi ta chút… cái này giá 12.000 điểm.
-Ta lấy. Vậy nhờ thúc thúc tìm cho ta hai mươi cái lọ có chất lượng giống hoặc gần giống nhưng kích thước nhỏ gấp đôi cái bình lớn này nha.
-Được, ngươi cứ qua bên kia đứng đợi, một lát là xong ngay.
-À mà thúc thúc sẵn lòng kiếm giúp ta vài loại hộp, rương chung hoặc riêng có thể chứa mấy chục loại linh thảo khác nhau nhé.
-Được được, ngươi cứ thong thả qua bên kia chờ, ta sẽ làm xong ngay thôi.
Mừng rỡ đáp lời liên tục như gà đang nhặt xương vì nếu hàng bán được càng nhiều thì càng được Dược Các thưởng lương nhiều, thế nên trong khi Vô Thường đứng dựa lưng vào vách nhắm mắt lé thì trung niên ngũ tuần liền như một cơn gió lúc bay qua chỗ này, lúc bay qua chỗ kia, vô cùng vô tận lấn áp những thiếu nam, thiếu nữ, người trưởng thành, trung niên và lão ẩu đang mãi mê tính toán tiền bạc có đủ mua những thứ cần thiết.
Năm phút sau.
Cạch!
Đặt một chiếc rương nhỏ có thể chưa từ bảy đến mười loại linh dược xuống một đống các loại đồ vật rương, thùng, trung niên ngũ tuần không một chút gì mệt mỏi mà nói với Vô Thường một mắt lé.
-Ngươi có cần kiểm lại không?
-Không cần, ta tin tưởng thúc thúc mà. Vậy giá tổng là bao nhiêu vậy thúc thúc.
-Giá tổng là 334.000 điểm phiếu.
-Vâng.
Vô Thường lấy ra một tờ phiếu điểm mệnh giá 1.000.000.000 đưa cho trung niên ngũ tuần, hắn nói.
-Còn dư lại là ta cảm tạ thúc thúc trợ giúp, thúc thúc đừng từ chối khiến ta buồn phiền.
-Haizzz, lão ta nào dám từ chối lòng tốt chứ, không nhận thì thật… ta cũng rất tội lỗi khi khiến một chàng trai trẻ buồn phiền.
Bề ngoài thì nghiêm túc nói vậy, nhưng kê từ lúc hai tai trung niên ngũ tuần nghe hết lời Vô Thường nói thì đã nhanh nhẹn bỏ phiếu điểm vào ống tay áo. Còn số tiền bán hàng lát nữa cộng trừ vào sổ sách sau.
-À mà thúc thúc, chỗ này có vận chuyển đồ đạc đến tận nhà không? Chứ gần năm mươi cái rương có to có nhỏ này mà để tiểu tử ta tự tay đem về chắc đến ngày đâm trâu luôn.
-Có, tất nhiên là có rồi, ngươi mua nhiều như vậy mà.
Mặc dù không hiểu “đến ngày đâm trâu” là gì nhưng đại khái trung niên vẫn biết điều Vô Thường muốn nói là gì, hắn nói.
-Hiện tại bây giờ ngươi còn muốn mua gì nữa không, nếu không ta liền kêu người dẫn ngươi đến khu vận chuyển, chở cả ngươi và hàng về đến nhà.
-Ấy, thế thì đợi ta mua nốt một đống dược liệu rồi lại tính. À thúc thúc, khi mua dược liệu thì có cho luôn vật đựng không nhỉ, hay là tự mua tự cất?
-Tất nhiên là tự cất. Vậy ngươi muốn mua dược liệu như thế nào, nói ra để ta thử tính toán giùm ngươi.
-Ờ…
Khẽ suy ngẫm vài giây, Vô Thường nói.
-Ta muốn mua ba phần nguyên liệu để chế tạo Tôi Thể Đan tầng 4, ba phần nguyên liệu chế tạo Thăng Cấp Đan dùng cho Linh Nhân cảnh tầng 4, ba phần nguyên liệu Định Nhan Đan, ba phần chế luyện Dịch Thể tầng 4, ba phần nguyên liệu Tẩy Dịch Thủy cũng tầng 4, và muốn tham khảo một vòng các loại linh dược, thảo dược, dược liệu để xem thế nào, có thể cũng tiện tay mua vài loại.
-Ồ, thế ngươi là Đan Sư, Dược Sư à? Không thì sao mua nhiều như vậy a.
Trung niên ngũ tuần nghe xong liền có chút nghi hoặc, tên tiểu tử này không hề có chút khí tức sức mạnh nào ngoài danh hiệu thành viên của đấu trường Phong Ba thì chỉ được cái nhiều tiền và ngu ngốc, một đứa con phá gia chi tử, hắn mua về định ủ mắm chúng chăng?
-À há, cái này là mua cho cha ta, chắc chắn là mua cho cha ta, chứ tiểu tử ta nào có năng lực gì đâu thúc thúc.
-Ta cũng nghĩ như vậy, chứ ngươi nhỏ xíu như thế này… mà được rồi, nếu ngươi muốn mua nguyên liệu và tin tưởng lão đầu ta thì ta sẽ trực tiếp liên hệ với phòng bán dược liệu, lấy về cho ngươi tổng cộng 15 phần dược liệu, ngươi thấy thế nào?
-Tin tưởng, tiểu tử ta quá trời tin tưởng thúc thúc luôn, thúc thúc cứ lấy cho ta 15 phần tốt nhất.
-Được, ta sẽ lấy cho ngươi 15 phần thượng đẳng nhất, tuy nhiên giá của chúng sẽ gấp 5 lần so với bình thường, ngươi chấp thuận không?
Cùng một cây dược thảo thì đều se có cây tốt và có cây xấu.
Cây xấu sẽ làm giảm tỷ lệ đan thành, dịch thiện (hoàn thiện), đồng thời cũng hạ thấp đi hiệu quả khi phục dụng.
Còn cây tốt, nếu là loại tốt trên mức đã quy định về luyện chế đan – dịch đó thì sẽ tăng tỷ lệ và tăng hiệu quả phục dụng.
Do vậy nên 15 phần Vô Thường cần mua cũng có bốn loại gồm phần xấu có giá rẻ hơn quy định, phần bình thường, phần cao cấp có giá gấp ba lần và phần thượng đẳng có giá gấp năm lần quy định.
-Ờ… tổng bao nhiêu điểm phiếu vậy thúc thúc?
Sợ không đủ tiền tiêu, Vô Thường hỏi để sẵn tiện khi đi đến các phòng bán linh dược thì có ngang qua phòng “kiểm định và thu mua” sẽ ghé lại quy thêm phiếu điểm.
-Tổng ư… tổng… tổng ta không biết lắm, nhưng nếu ta nhớ không lầm thì một phần nguyên liệu chế tạo Tôi Thể Đan thượng đẳng có giá là 100.000 điểm, mấy phần khác, trừ Định Nhan Đan chắc hẳn cũng tương tự nên tổng cho là 1.500.000 điểm, làm tròn là 2.000.000 điểm đi.
-Vâng, vậy thúc thúc cứ lấy cho ta 15 phần thượng đẳng.
-Ừm…
Lấy tay chỉ vào năm chiếc rương khá lớn, trung niên ngũ tuần nói.
-Sau khi lấy về ta sẽ cho vào năm rương lớn này, lúc ngươi về kiểm tra thì cứ mở năm rương ra xem. Vậy được chưa?
-Được rồi a, cảm tạ thúc thúc, sau khi ta dạo một vòng liền sẽ quay lại đây để thúc thúc sắp xếp vận chuyển đồ đạc.
-Ừm, ta luôn chờ ngươi tại phòng này.
Sắp xếp mọi chuyện êm xuôi, Vô Thường rời khỏi phòng, hắn bắt đầu mò đến khu trưng bày và cũng là nơi buôn bán các loại dược liệu.
Trải qua bảy căn phòng, ba ngã rẽ trong hơn 20 căn phòng đủ mọi chức năng của lầu một Dược Các, Vô Thường cuối cùng cũng đến một phòng bán dược liệu trong năm căn phòng thuộc khu buôn bán linh dược của Dược Các.
-Xì xào, ồn ào…
Chưa bước phòng, một bầu không khí náo nhiệt của một tốp người có số lượng trên 40 đã lan truyền âm thanh to tiếng từ phòng ra, điều này khiến Vô Thường bỗng chợt cảm khái vui vẻ.
-Bà bắn mấy cái phòng trước, gì mà le que mấy người, vắng nhưuuuưu… chùa bà đanh. Nhộn nhịp thế này mới đúng là Dược Các giống trong truyện chứ.
Từ đầu tiến vào Dược Các cho đến hiện giờ, Vô Thường đã đi tổng cộng hơn 15 căn phòng trong Dược Các, nhưng cứ qua mỗi phòng và liếc vào hắn đều chỉ thấy dưới 10 người tham quan, mua sắm, cao lắm là 20 người ở phòng nhận phiếu điểm, nó hoàn toàn không giống như những bộ truyện luôn đông đúc người ghé qua. Giờ thấy được một phòng gần 50 người với bầu không khí sôi nổi, nóng rực như chảy hội, điều đó khiến hắn có chut gì đã vui tai, ấm lòng.
Bất quá thì lúc hắn ở ngoài là một truyện, còn khi bước vào trong, thậm chí chỉ vừa đến cửa phòng thì lại là chuyện khác.
-Ta van xin công tử, van cầu công tử, ngài làm ơn cho ta Tai Ất Thảo để chữa bệnh cho nhi tử, ta có chết, có làm trâu ngựa suốt đời cho ngài ta cũng bằng lòng, công tử làm ơn…
Rất nhiều người đứng tại chỗ xì xầm tai nhau, bàn tán về ba người gồm một lão giả già khọm tầm 70 tuổi và đôi thiếu nam thiếu nữ, với thì anh tuấn phi phàm, nữ thì xinh đẹp rạng rỡ dù đã mang khăn che đi dung mạo.
-Thật tội nghiệp, đây là lão Hoàng cách ta hai căn nhà, hắn được xem như là vị lão tổ Linh Nhân cảnh tầng 2 cuối cùng của Hoàng gia, một thế lực nhỏ giống như ta và ngươi.
-Đậu, ngươi rãnh quá nên mới kể sự tích của lão à? Cái ta đang thắc mắc lúc này chính là chuyện gì đang xảy ra, làm sao lão, một vị cường già Linh Nhân cảnh lại ôm chân tên kia khóc lóc giữa thanh thiên bạch nhật như vậy, chứ ta đâu có cần ngươi kể xuất thân của lão?
-Từ từ, cái gì cũng phải có ngọn nguồn mới ra đầu ra đuôi được a, giờ nghe ta kể lại này. Thật tội nhiệp, đây là lão Hoàng cách ta hai căn nhà, hắn được xem như là vị lão tổ Linh Nhân cảnh tầng 2 cuối cùng của…
-Thôi thôi, ngươi im lặng giùm một chút để ta nghe ngóng thông tin còn tốt hơn.
-…
Ở một bên khá, nơi có hai lão nhân cùng một bà già tám chuyện.
-Chuyện là con trai duy nhất của lão, người chỉ vừa đột phá Linh Nhân cảnh và là gia chủ đương nhiệm của Hoàng gia đã mắc phải một loại độc kỳ lạ cần phải có Tai Ất Thảo làm vật dẫn mới loại bỏ được độc tố ra khỏi người, nếu không ba ngày sau sẽ chết. Bất quá thì Tai Ất Thảo dùng cho Linh Nhân cảnh tầng 2 trở xuống vừa hết hàng, mà lão thì dù đã bán hết tài nguyên nhưng vẫn không đủ điểm phiếu để mua Tai Ất Thảo tầng 3.
-Thế là khi vị thiếu gia, tiểu thư kia vừa mới mua Tai Ất Thảo tầng 3 thì lão đó liền làm liều, chạy đến ôm chân ôm cẳng khóc lóc van xin đủ kiểu như lúc này đây.
-Vậy à, thế thì tuy có chút kỳ quặc nhưng nhìn chung cũng rất tội nghiệp.
-Là con trai, là gia chủ đương nhiệm duy trì một gia tộc, và là một vị Linh Nhân cảnh vô cùng quý hiếm được xem như trụ cột của cả gia tộc ấy vậy mà bị độc sắp chết, đây là tổn thất rất nghiệm trọng đấy, thậm chí là nguy cơ diệt tộc, bị tộc khác thôn tính nữa à.
-Haizzz…
-…
Tại nơi của ba người trong cuộc
-Tên dân đen tằng tiện này, ngươi có biết bộ đồ ta đang mặc mua bao nhiêu tiền không mà dám vấy bẩn nó hả tên khốn khiếp!
-Cút đi!
Một chân thuận tiện lấy lực mạnh mẽ, con trai của Thành chủ bí ẩn ( Thành chủ là tay sai của Hồng Mặc Thiên phái xuống quản trị thành, vệ quân thành hay những người gác cổng đều thuộc về thế lực Thành chủ này), Doãn Bằng, một Linh Nhân cảnh sơ kỳ vừa đột phá không lâu trước với độ tuổi vừa tròn 20 gây đầy sự khiếp hãi thế tục đã dụng lực đá thẳng vào ngực của lão nhân, khiến lão nhân lập tức ói máu bay ra một đoạn 5m phía sau.
-Ịch.
May mắn là hướng của lão bay lại trùng hợp là cửa phòng, nơi Vô Thường đang đứng nên đã được hắn nhanh tay đỡ lấy, sức mạnh của hắn cũng một phần nhanh chóng truyền vào cơ thể lão để cứu về một mạng già đã gần như đi đến cửa tử khi cú đấ ấy nhắm thẳng tim, đánh gãy xương sườn chọc vỡ động mạch chủ.
Nhờ sức mạnh của hắn, mọi vết thương của lão đanh dần khôi phục lại.
-Tịnh dưỡng một chút đi.
Nhàn nhạt nói nhỏ vào tai lão giả, Vô Thường mắt lé một tay liền chỉ vào mặt Doãn Bằng mắng lớn, âm thanh ẩn chứa sự sỉ nhục thì đừng hỏi vì sao nó nặng.
-Hây da cái tên thú vật nhà ngươi, ngươi thật độc ác nha. Mẹ nó chứ, người ta ôm chân ngươi là mát sa cho chân ngươi, phủi bụi cho chân ngươi, giữ sạch, giữ ấm cho chân ngươi vậy mà ngươi… vậy mà ngươi không cho người ta Tai Ất Thảo thì thôi còn đánh người ta nữa… đúng là cái đồ, cái đồ keo kiệt, đồ lẻo cái, đồ đàn bà.
-Nhìn tướng tá thì bảnh trai giống con bà hai bán chai chai nhà hàng xóm, ăn mặc đẹp đẽ nhà giàu, bản thân lại cũng là thiên tài 20 tuổi đột phá Linh Nhân cảnh, vậy mà chỉ là vì một gốc Tai Ất Thảo ba que, rẻ rách lại keo kiệt, đả thương người nặng như vậy. Mẹ kiếp, ngươi có phải người giàu không vậy, hay chỉ là tên làm vườn thường hay hốt phân để bón cây đằng sau vườn nhà ta cải trang?
Tiếp đó cũng không để người kịp phản ứng trợn mắt, há mồm, Vô Thường mắt lé chợp tranh thủ cơ hội, liếc mắt đá lông nheo đầy tình tứ đối với thiếu nữ mang khăn che mặt ngay bên cạnh Doãn Bằng, người đó không ai khác mà chính là Vụ Hương Lan, đệ nhất mỹ nhân hiện tại của Châu Nam Thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...