- Ấy ấy khoan đã tiền bối, vãn bối do quá mệt vì đường dài đối chiến quái thú nên mới có sự chậm trễ, mong tiền bối trên cao lượng thứ.
Giật mình tỉnh giấc vì khả năng cảm ứng của Trấn Kim quá mức cường đại, ngay cả khi hắn đã ẩn dấu khí tức vẫn bị tóm đầu lôi ra, Vô Thường tức thì mang theo sức mạnh của một Linh Nhân cảnh 100 sợi xích chạy ra, đi đến vị trí trung tâm cung điện hội họp cùng các chủng tộc.
Bất quá trước hành động “bị tóm” này, Vô Thường cũng đã kịp thời chôn xuống vài biện pháp phòng hộ ngay khi lão giả Trấn Kim vừa xuất hiện.
-Được rồi, ngươi nhanh quay về bên địa phận Nhân tộc của ngươi đi.
Trấn Kim đảo mắt từ đầu đến chân lên người Vô Thường, bản thân lão phát hiện được khá nhiều điều thú vị chẳng hạn như “một người” đang ẩn nấp trên cơ thể hắn, Thiên Binh thương hóa thành bông tai treo trên tai hắn, năng lực ẩn giấu khí tức ở đâu mà ra, tại sao hắn lại có thể điều chỉnh khí tức sức mạnh theo ý muốn, quần áo hắn đang mặc đã vượt quá phạm trù Linh Nhân cảnh vì sao có thể tồn tại được bên trong thế giới nhân tạo này,… nhưng lão cũng không tra hỏi hắn hay nhắc nhở hắn hãy nên “cẩn thận”. Lão chỉ đơn giản kêu hắn trở về vị trí.
Ở đẳng cấp sức mạnh và số tuổi lớn đến con số “vạn năm” như lão, sự tình kỳ bí thấy được trong cuộc đời là rất nhiều, do vậy lão không hề ý kiến mà nói đúng hơn là không quan tâm đến chuyện lạ của Vô Thường. Hắn ra sao kệ hắn, lão làm việc chính của lão.
-Ngươi là ai, vì sao ta chưa từng gặp?
Vô Thường vừa đi đến chỗ ba người Phượng Tiên Nhã, Tiêu Thần lập tức lạnh giọng hỏi. Hắn nhớ rõ là trong nhóm mười người Nhân tộc ban đầu đến mảnh đất thần bí không hề có tiểu tử miệng chưa vắt hết sữa này, vậy tiểu tử này là ai, vì sao lại được vị tiền bối kia xác định là Nhân tộc?
Và cũng không chỉ có hắn nghi hoặc, Điệp Văn Thanh, Phượng Tiên Nhã, Khí tộc, Tinh Linh tộc, Yêu tộc, thậm chí là cả lão giả Trấn Kim cũng buộc phải dừng lại để theo dõi tình hình bên nhóm Vô Thường.
Là Nhân tộc cùng đến mảnh đại lục thần bí để giành về điểm sinh khí cho Giới lại không hề biết nhau? Đây là chuyện khá buồn cười, hấp dẫn ánh nhìn của người khác.
-À thì…
Vô Thường vội biểu hiện lúng túng, tay phải đeo đủ năm chiếc nhẫn chợt đưa lên đầu gãi gãi nói.
-Ta là Vô Thường đây, là cái thằng mà có sở thích nấu ăn, sở hữu ngọn lửa tím và chủ động tách nhóm đó, nhớ không?
-Còn chuyện vì sao ta lại hóa thành tiểu hài tử thì… do ta ăn trúng một cây khỉ gì đó không rõ nên mới thành ra như thế này.
Vô Thường “xạo bò” nói nhăn nói cuội để qua mặt ba người Tiêu Thần, thế nhưng nhóm người Tiêu Thần còn chưa kịp phản ứng thì Trấn Kim bỗng cười vui nói.
-À… ha hả, lão phu nghĩ là ngươi đã nuốt phải Hoàn Đồng Thảo, một loại cây cỏ có hình dạng khá giống với Linh Hoa Thảo thường được Nhân tộc bọn ngươi đem làm món ăn tráng miệng vì nó giòn và ngọt, hệt như trái cây vậy.
-Tiểu tử, đúng không a?
-Cái này vãn bối cũng không biết, vãn bối khi ăn thường rất ít để ý, trong tay cứ có gì là tống hết vào mồm, nên là… mà có lẽ đúng như tiền bối nói, vãn bối đã vô tình ăn phải Linh Hoa Thảo, không, nhầm, là Hoàn Đồng Thảo.
Không biết thực hư của câu chuyện lão giả thế nào, Vô Thường đơn giản chỉ “xuôi theo dòng chảy” của lão giả mà trả lời, tiếp đó hắn chuyển chủ đề nói.
-Vâng, mà tiền bối ngài cứ tiếp tục công việc, đừng quan tâm đến một tiểu bối nhỏ yếu như vãn bối, a ha ha...
Sau đó hắn quay đầu nói với ba người Tiêu Thần.
-Tin cũng được, không tin ta cũng không quan tâm, sự thật ta chính Nhân tộc và sẽ phải chiến đấu vì Nhân Giới ngay lúc này, vậy thôi.
Nói rồi, Vô Thường lập tức đi đến chỗ trống cách ba người một đoạn 3m đứng thui thủi một mình.
Vù.
Bất quá cũng chính lúc này, bóng người xinh đẹp của Phượng Tiên Nhã bỗng lướt đến đứng bên cạnh hắn, mắt phượng to tròn nhìn chằm chằm vào thân thể nhỏ bé của hắn không rời. Thế nên dẫn đến việc hắn trợn mắt lên lạnh nhạt nói với nàng.
-Nhìn? Nhìn cái gì, chúng ta có quen nhau sao?
-…
Với một câu nói đơn giản, Vô Thường trực tiếp khiến Phượng Tiên Nhã chảy dài xuống hai hàng nước mắt không rõ, môi đỏ nhuận mím chặc đi qua một chỗ im lặng.
“Ta, vì sao lại phải khóc?” Phượng Tiên Nhã không thể hiểu, và nàng cũng không muốn hiểu điều đó trong tình trạng lúc này.
Bỏ mặc Phượng Tiên Nhã yếu ớt, run nhẹ cơ thể một bên, cũng không quan tâm đến ánh mắt đầy sát ý đến từ Tiêu Thần và Điệp Văn Thanh. Vô Thường nhìn rất nhiều ánh mắt bất thiện khi một sinh vật mang giới nam lại khiến một sinh vật mang giới nữ phải rơi lệ, hắn quát lên.
-Các ngươi nhìn cái gì, mắc mớ gì đến các ngươi hay không mà nhìn? Có tin lát nữa ta đem nướng hết các ngươi không? Không tin chứ gì, ta biết, vậy thì cứ chờ xem.
-Tiểu Nhân tộc, ta nhớ mặt ngươi rồi, ngươi chắc chắn sẽ bị ta xé nát thành trăm mảnh nếu đ-ng trúng Kim Long Điêu ta.
-Ờ.
Đơn giản trả lời một từ với nam tử mặt đầy lông, Vô Thường lặng im, không lên tiếng nữa.
-Hừ, ta…
-Được rồi. Thời gian đã đến, vòng đấu phân chia thứ hạng cũng nên bắt đầu.
Ngay lúc này, Trấn Kim lên tiếng quát. Thời gian để bọn trẻ tâm sự xem như đã đủ, lão cần làm việc của lão.
Sau đó, khi mọi người im lặng, không ai dám lên tiếng cãi lời của bản thân, Trấn Kim bắt đầu đưa ra thông tin về thể lệ của cuộc tranh giành thứ hạng vòng thứ 106 của cuộc tranh đoạt sinh khí.
-Nguyên bổn ta được giao phó sẽ tổ chức hai vòng đấu. Vòng một, các tộc giới quyết đấu với nhau theo kiểu loại trực tiếp. Vòng hai sẽ thi hành theo kiểu soán ngôi giữa các tộc.
-Nhưng hiện tại chỉ có năm tộc, ta đành phải tổ chức theo dạng khác, đúng hơn là bỏ đi vòng một, chỉ tiến hành vòng hai.
-Hả? Năm tộc?
Trấn Kim vừa tạm dứt lời, tất cả các tộc viên ở các chủng tộc đều kinh ngạc, trong đó duy nhất chỉ có Vô Thường là không, ngược lại hắn còn khá tiếc nuối cho “chủng tộc thứ năm” đó.
Lão giả Trấn Kim tiếp tục nói.
-Cuộc chiến phân chia thứ hạng vòng thứ 106 này sẽ được định đoạt theo thể lệ soán ngôi tổng thể.
Trấn Kim một tay chỉ về khoảng trống cách mọi người 100m, nơi đó thình lình liền xuất hiện 10 chiếc ghế có màu sắc, chất liệu, đẳng cấp khác nhau, chúng được phân cao thấp từ phải đếm qua trái.
Một chiếc ghế gỗ, một chiếc ghế bạc, một chiếc ghế vàng, một chiếc ghế đá quý, một ngai vương bằng bạc (vương tọa), một ngai vương bằng vàng, một ngai vương lấp lánh thạch quý, một ngai đế vàng (đế tọa), một ngai đế tỏa sáng rực rỡ và đệ nhất tọa vô cùng cao quý.
Tất cả mười chiếc ghế đều tương ứng với hạng 10 đến hạng 1 trong cuộc tranh đoạt.
-Chắc các ngươi đều đã được trưởng bối cung cấp thông tin về những lần tranh đoạt trước, à, trừ Nhân tộc. Những chiếc ghế kia chính là những thứ hạng mà các ngươi sẽ phải tranh giành.
-Được rồi, bây giờ sẽ là cách thức thi đấu.
Sau một vài giây thời gian để lũ trẻ chú tâm lắng nghe hơn, kiềm nén lại dục vọng muốn ngồi lên những chiếc ghế mà chúng cho là “quyền quý” kia, lão giả Trấn Kim nói.
-Để chuẩn bị cho tương lai trách nhiệm mà chỉ có những kẻ xếp hạng nhất trong các cuộc tranh đoạt mới có khả năng đảm nhận. Cách thức thi đấu lần này đơn giản, khác biệt hoàn toàn so với những lần tranh đoạt trước, và lão phu e rằng là cho đến những lần tranh đoạt sau đều sẽ diễn ra tương tự. Đó là hỗn chiến soán ngôi.
-Bất kể tộc nào, bất kể số lượng bao nhiêu, chỉ cần ngồi vững trên chiếc ghế đó cho đến cuối cùng chính là người chiến thắng.
-Đơn nhiên, do thể lệ đã đổi mới cho nên một tộc quần hoàn toàn có thể giành được nhiều thứ hạng chứ không phải một hạng như trước, tối đa là cả mười hạng. Nó cũng có nghĩa kẻ chết hoặc bỏ cuộc sẽ không giành được hạng.
-Bốn tiểu bối Nhân tộc may mắn nghe đây.
Trấn Kim nhìn bốn người Vô Thường thông báo một tin tức mà dường như các tộc khác đều đã biết rõ.
-Một khi trận hỗn chiến soán ngôi tranh thứ hạng bắt đầu, ý niệm “buông bỏ” sẽ không hoạt động, vì vậy hãy cẩn thận cái mạng nhỏ yếu của các ngươi. Tuy nhiên nếu hô to “bỏ cuộc”, các ngươi sẽ được an toàn mà không có bất cứ một hạng nào, nối tiếp lịch sử vinh quang 15 vạn năm Nhân tộc các ngươi và Nhân Giới phải gánh chịu.
Cũng không đợi bốn người phản ứng hay hỏi thêm điều gì, Trấn Kim tiếp tục công việc.
-Hiện tại đến mục phần thưởng. Như lão phu đã nói, tình thế bây giờ không giống trước nên dẫn đến tất cả nội dung liên quan đến cuộc tranh đoạt đều bắt đầu thay đổi từ đây, phần thưởng xưa kia vốn chỉ có điểm sinh khí thì nay hạng nhất, hạng nhì và hạng ba đều sẽ có phần thưởng riêng biệt, trợ giúp kẻ đủ bản lĩnh đạt được sẽ còn mạnh hơn nữa.
-Hạng mười, 500 điểm sinh khí.
-Hạng chín, 600 điểm sinh khí.
-Hạng tám, 800 điểm sinh khí.
-Hạng bảy, 1000 điểm sinh khí.
-Hạng sáu, 1500 điểm sinh khí.
-Hạng năm, 2000 điểm sinh khí.
-Hạng tư, 3000 điểm sinh khí.
-Hạng ba, 4500 điểm sinh khí và tự chọn ra một vật phẩm trong ba loại Thiên Binh, Thiên Cụ.
-Hạng hai, 7000 điểm sinh khí và tự chọn một vật phẩm trong ba loại Thiên Binh, Thiên Cụ.
-Hạng nhất, một vạn điểm sinh khí và tự chọn một trong bốn vật phẩm lão phu đưa ra. Ngoài ra thì còn được quyền đặt một câu hỏi mà nếu không vượt quá năng lực hiểu biết của lão phu, lão phu sẽ trả lời, chẳng hạn như là tâm đắc lĩnh ngộ Thần thông, phương pháp hồi sinh một ai đó, hoặc tương lai của ngươi sẽ ra sao, thế giới này bao nhiêu rộng lớn, lão phu từ đâu mà đến,… chỉ cần đoạt được hạng nhất, lão phu sẽ thẳng thắng trả lời tất cả, nhưng nên nhớ rằng, lão phu chỉ dùng kiến thức của bản thân để lý giải nên có nhiều vấn đề có khi sẽ không đúng hoặc không biết. Vậy nên hãy hỏi những câu khôn ngoan vào, nếu không thì thật đáng tiếc.
-Được rồi, các ngươi hãy cách xa mười chiếc ghế thứ hạng 500m và có 10 phút để các ngươi bàn luận hoạch sách.
-Khi tiếng “bắt đầu” của lão phu vang lên, hỗn chiến soán ngôi chính thức bắt đầu.
Dứt lời, lão giả Trấn Kim bỗng dưng biến mất trong đấu trường, đến khi xuất hiện thì đã ngồi ngay ngắn trên không trung ngay tại vị trí trên cao trung tâm cung điện nhằm thuận tiện cho việc lão dễ bề quan sát trận hỗn chiến soán ngôi sắp diễn ra, đồng thời suy tư đánh giá tiềm năng, sức mạnh của từng người phía bên dưới.
“Để xem tiểu tử Nhân tộc kia thế nào, hắn liệu có phát hiện ra điều gì bất thường xung quanh hắn hay không. Vả lại tên tiểu Nhân tộc này rất đặc biệt, thật sự là rất đặc biệt a....”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...