Chân Kinh Cửu Cửu

Tiểu Bình cực chẳng đã phải giả vờ ngơ ngác nhìn dưỡng mẫu:

- Dưỡng mẫu cuối cùng vẫn cứu được mạng Bình nhi? Mụ ác phụ đã buộc dưỡng mẫu phải dùng vật gì để đổi mạng Bình nhi? Sao dưỡng mẫu lại sẵn sàng hy sinh vì sinh mạng chẳng đáng gì của Bình nhi?

Dưỡng mẫu của Tiểu Bình cười gượng:

- Trên đời này đối với dưỡng mẫu còn có vật gì quý đến nổi dưỡng mẫu phải bỏ mặc Bình nhi? Mà thôi, chuyện đã qua rồi, hà tất phải nhắc lại. Có chăng chúng ta nên lấy đó làm bài học, giả như ngay từ đầu dưỡng mẫu cứ truyền thụ võ công cho Bình nhi thì chuyện ngày hôm nay đâu đã xảy ra. Chỉ tội cho Bình nhi phải chịu một phen hoảng sợ.

Tiểu Bình phải rất khó khăn mới có thể tiếp tục giả vờ, và dễ nhất là giả vờ giận dữ:

- Vậy là mụ ác phụ đã chạy thoát? Cũng vì quan tâm đến Bình nhi, dưỡng mẫu phải chịu một phen nhục bại, mất cơ hội trừng trị phản đồ.

Mỹ phụ thở dài:

- Quân tử báo thù mười năm cũng chưa muộn! Bình nhi hãy nghe dưỡng mẫu, chớ quá bận tâm với những chuyện đã qua. Có lẽ Bình nhi đang cần nghỉ ngơi cho lại sức? Dưỡng mẫu sẽ không quấy rầy Bình nhi nữa. Dưỡng mẫu đi đây!

Vẫn không phát hiện ở dưỡng mẫu có điều gì xấu xa như Triệu Thạch Liễu đã cố nhồi nhét vào tâm trí Tiểu Bình. Nếu như mỹ phụ đừng bỏ đi quá nhanh có lẽ Tiểu Bình đã lên tiếng thú nhận tất cả.

Tuy nhiên, dự định của Tiểu Bình xem như đã muộn, nó đành nhắm mắt nằm yên cố xua tan đi những ý nghĩ bất chính cứ luôn ám lấy tâm trí.

Được một lúc, có lẽ đã rất lâu kể từ khi mỹ phụ bỏ đi, Tiểu Bình chợt ngồi dậy. Rồi sau một lúc đắn đo cân nhắc, Tiểu Bình bỗng chép miệng thành tiếng và lẻn bước ra ngoài.

Đêm đen vẫn còn dày đặc, một ngày dài với khá nhiều diễn biến vừa xảy ra vậy mà vẫn chưa qua đi, Tiểu Bình lòng thắc thỏm lo âu vẫn bước đi theo những lối đi quen thuộc.

Đang đi, Tiểu Bình suýt giật mình khi nghe có tiếng người từ chỗ khuất vang lên khe khẽ:

- Thiếu môn chủ đó ư?

Cố nén tiếng thở phào, Tiểu Bình hắng giọng:

- Đệ muốn đến chỗ dưỡng mẫu, không biết có làm phiền gì Chu huynh không?

Nhân vật họ Chu chợt bước ra:

- Biệt Hành Cốc nào phải đi theo lối này? Thiếu môn chủ có cần thuộc hạ đưa đường?

Tiểu Bình lắc đầu:

- Trước khi đến chỗ dưỡng mẫu, đệ còn muốn tìm Phụng tỷ. Đó là theo lời dưỡng mẫu căn dặn.

Gã họ Chu chợt xua tay:

- Bạch Phụng muội đang bế quan luyện công ở chỗ Đại bá bá. Thiếu môn chủ đã biết là không thể gặp, còn phí công làm gì?

Như đã dự định, Tiểu Bình làm tỉnh:

- Chu huynh cũng biết như đệ, Phụng tỷ đang ở chỗ Thất lão cô cô, đệ đang thi hành mệnh lệnh của dưỡng mẫu thật mà.

Gã họ Chu chợt hít hà:

- Vậy là Thiếu Môn chủ đã xin tội cho Bạch Phụng muội? Hay lắm, vì Lãnh Phong Động quả là nơi quá khắc nghiệt với Bạch Phụng muội.


Tiểu Bình thiếu điều nhảy nhỏm lên nếu không cố dụng định lực đè nén lại. Tiểu Bình cũng gật gù:

- Đệ cũng biết như vậy nên muốn sớm đưa Phụng tỷ khỏi chỗ quái quỉ đó.

Định quay lưng bước đi, Tiểu Bình liền thầm kêu hỏng khi nghe gã họ Chu gọi giật lại:

- Thiếu môn chủ chưa biết sao? Lãnh Phong Động ở mãi về phía Tây, không xa lắm với Biệt Hành Cốc.

Tiểu Bình đành quay người đổi hướng. Nhưng lần này thì sự việc lại không dễ như Tiểu Bình nghĩ. Vì gã họ Chu chợt xòe tay:

- Xin Thiếu môn chủ lượng thứ. Thuộc hạ vì trách vụ cần phải nhìn thấy lệnh bài của Môn chủ.

Gã nghi ngờ! Tiểu Bình liền cười nhẹ:

- Dương mẫu có bảo, chỉ cần Bạch Cốt Thiết Bài, tín vật của Thiếu Môn chủ là đủ. Có phải Chu huynh muốn làm khó đệ?

Gã đáp:

- Thiếu môn chủ nên hỏi lại Môn chủ. Cốt Thiết Bài chỉ là vật tùy thân của nhân vật nào được Môn chủ đặc biệt lưu tâm. Còn muốn đứa một người rời khỏi Lãnh Phong Động thì cần phải có chính lệnh bài của Môn chủ.

Bốn chữ “đặc biệt lưu tâm” đối với Tiểu Bình lúc này mà nói thì đó là những chữ hàm ý rất rõ ràng, là Tiểu Bình đang được từng nhân vật ở Bạch Cốt Cốc buộc phải lưu tâm. Cảm nhận có sự bất ổn, Tiểu Bình bảo:

- Được lắm, vì Chu huynh cứ thích gây khó dễ, đệ sẽ đến chỗ dưỡng mẫu ngay bây giờ và bẩm báo về hành vi của Chu huynh. Nếu có đởm lược, Chu huynh hãy cùng đi với đệ.

Hừ!

Tiểu Bình liền bước đi và len lén thở phào nhẹ nhõm khi phát hiện gã họ Chu quả nhiên không dám ngăn mà cũng không dám theo chân Tiểu Bình.

Đi được một lúc, Tiểu Bình đâm hoảng thật sự, vội quay đầu dáo dác tìm quanh, sau đó co chân bỏ chạy thục mạng.

Chạy được một đoạn, Tiểu Bình lại thầm kêu hỏng và hối hả tìm một chỗ kín đáo để ẩn thân!

Sau khi chui vào một động khẩu với cảm nhận đó chưa phải là nơi thật sự an toàn, Tiểu Bình lại quay ra tiếp tục chạy.

Màn đêm vẫn tối đen, khiến mục lực của Tiểu Bình cứ như người khiếm thị. Do không nhìn thấy gì nên Tiểu Bình phải nấp vào trong những ô đá chập chùng.

Huỵch!

Định đứng lên để tiếp tục chạy, Tiểu Bình bất ngờ chạm tay vào một chỗ hở nhỏ ở giữa hai tảng đá cạnh đó.

Đúng lúc này, Tiểu Bình chợt nghe tiếng gã họ Chu réo gọi:

- Thiếu môn chủ, thuộc hạ sẽ đi cùng Thiếu Môn chủ! Thiếu Môn chủ đâu rồi!

Gã sắp gây kinh động! Nguy mất! Tiểu Bình hốt hoảng vội lùi hai chân vào giữa hai tảng đá.

Vút!

Gã họ Chu chợt lướt ngang, gã gọi:

- Thiếu Môn chủ!


Chưa bao giờ sợ hãi bằng lúc này, Tiểu Bình cố dấn người vào sâu hơn giữ hai tảng đá, cho dù hai bàn chân đã chạm phải chỗ tận cùng là một vách đá núi chắn ngang.

Tiếng gã họ Chu nghe xa dần, tuy nhiên, Tiểu Bình thừa hiểu chuyện gì sắp xảy ra nên nào dám khinh suất tự xuất đầu lộ diện.

Tiểu Bình tiếp tục lui người vào trong. Và thật may, chỗ chân Tiểu Bình vừa chạm vào chưa phải là vách núi chắc ngang. Nó chỉ là một khối đá khác, khối đá thứ ba và giữa khối đá lại có những khe hở khác. Tiểu Bình uốn người chui tiếp vào và thu tròn người nấp gọn vào đó.

Nỗi sợ hãi vơi dần với ba bề đều có những khối đá to che chắn, Tiểu Bình sẵn sàng chờ đợi điều tồi tệ nhất ắt phải xảy ra.

Màn đêm tan dần, ngược lại tâm trạng khẩn trương lại làm cho Tiểu Bình vì mệt mỏi nên ngủ thiếp đi ...

oOo - Tất cả phải nhanh chóng tìm cho ra Thiếu môn chủ. Chớ để Thiếu Môn chủ vì không biết võ công sẽ gặp nhiều hiểm nếu vô tình lạc chân lọt vào trong những cạm bẫy mai phục của bổn môn! Hãy khẩn trương lên.

Mệnh lệnh điều động của Môn chủ Bạch Cốt Môn vang lên khá gần, vô tình đánh thức Tiểu Bình dậy.

Một mệnh lệnh khác giúp Tiểu Bình tỉnh hẳn lại:

- Mọi người nếu có bất kỳ tin gì dù nhỏ cần phải lập tức hồi bẩm về cho bản nhân.

Không được chậm trễ chỉ khiến Bạch Phụng thêm lo lắng.

Sau vài lượt chớp mắt để xua tan cơn ngái ngủ, Tiểu Bình lập tức nhớ lại chuyện đã xảy ra và nhận thức rằng chính bản thân đang ở đâu.

Không dám nhích động, đến há miệng ngáp lớn như thường khi vẫn làm, Tiểu Bình cũng phải cố gắng chế ngự, và Tiểu Bình bất giác tự nhăn mặt nhíu mày hầu tự điểm lại mọi nhận định của bản thân về con người thật của dưỡng mẫu tức Môn chủ Bạch Cốt Môn.

Từ chỗ ẩn, đương nhiên Tiểu Bình không thể nhìn thấy những gì đang xảy ra bên ngoài.

Và Tiểu Bình hầu như đắm chìm vào những trăn trở nội tâm, băn khoăn áy náy vì những suy nghĩ mâu thuẫn đang khiến Tiểu Bình phải tự dằn lại.

Chuyện của Bạch Phụng, lời của gã họ Chu là đúng hay lời của Tam lão thúc nói là sự thật. Việc gì Phụng tỷ phải bị an trí tại Lãnh Phong Động, một nơi có lẽ do Thất lão cô cô cai quản, mà không bế quan luyện công ở chỗ Đại lão bá? Nhưng giả như lời của gã họ Chu là sai thì đêm hôm qua cớ gì gã cứ nằng nặc đòi Tiểu Bình phải đưa cho xem lệnh bài Môn chủ! Không lẽ việc Tiểu Bình vốn là Thiếu môn chủ muốn đến chỗ dưỡng mẫu dù lúc đó đã nửa đêm cũng cần phải có lệnh bài mới được phép đi hay sao? Có phải đó là vì Tiểu Bình đang được mọi người “đặc biệt lưu tâm”? Và theo ẩn nghĩa của bốn chữ này, phải chăng kể từ lúc Tiểu Bình được chọn làm Thiếu Môn chủ, có thể cả trước đó, thì mọi động tĩnh của bản thân Tiểu Bình đều được mọi người vì quá lưu tâm nên kể như bị giám sát?

Tiểu Bình cười thầm mỉa mai. Làm Thiếu Môn chủ để làm gì nếu nhất cử nhất động đều bị mọi người nhìn ngó, giám sát? Hừ!

Nhưng giả như Phụng tỷ không thật sự bế quan luyện công ở chỗ Đại lão bá, mụ Triệu Thạch Liễu đã quả quyết điều này, thì tại làm sao Phụng tỷ lại bị Môn chủ trừng phạt bằng cách gởi qua chỗ Thất lão cô cô? Nhưng cũng đúng thôi, Tiểu Bình tự biện bạch, Tam lão thúc ngay khi nói cho Phụng tỷ biết Đại lão bá đang chờ Phụng tỷ đến để luyện công, lão còn trao cho Phụng tỷ một vật và nhờ cầm qua chỗ Thất lão cô cô là chuyện có thật. Và như thế, sai sót là ở chỗ này, rất có thể vì Thất lão cô cô có điểm ngộ nhận nên tiện đó giam luôn Phụng tỷ vào Lãnh Phong Động?

Nghĩ đến đây Tiểu Bình chợt nhân ra bản thân đang gật gù:

“Điều trước tiên cần phải minh bạc là phải hỏi ai đó để biết một cách chắc chắn rằng có phải chỗ của Thất lão cô cô được gọi là Lãnh Phong Đông hay không? Chỉ sau khi minh bạch như vậy, ta mới rõ về con người thật của dưỡng mẫu. Là một vị Môn chủ nhân từ, đức độ và quang minh lỗi lạc hay chỉ là ngụy quân tử, phạm đủ mọi tội danh như Triệu Thạch Liễu tố giác!!” Minh định như thế, Tiểu Bình liền thôi ngay mọi dằn vặt, cũng như đêm qua Tiểu Bình vì muốn mọi việc được sáng tỏ nên phải cố chế ngự cảm giác tội lỗi để đang lúc nửa đêm vẫn tìm đủ cách đi đến chỗ Thất lão cô cô. Và cũng đúng lúc này, một mệnh lệnh khác của dưỡng mẫu bỗng vang đến tai Tiểu Bình:

- Nhờ Tam lão thúc để mắt đến Bạch Phụng. Chớ để Bạch Phụng vì không tìm thấy Tiểu Bình, sẽ quá thương tâm mà có những hành vi hồ đồ khó thể lường trước.

Tiểu Bình xúc động, dưỡng mẫu quả là người nặng tình nặng nghĩa, huy động toàn bộ nhân lực để tìm cho bằng được Tiểu Bình, mà vẫn để tâm đến ái đồ Bạch Phụng. Nếu không phải Tiểu Bình vì hãy còn một chút nghi ngờ nên chưa thể tự xuất đầu lộ diện thì có lẽ Tiểu Bình đã vội chạy ra, xin dưỡng mẫu lượng thứ vì hành vi xốc nổi của Tiểu Bình đã làm cho mọi người lo lắng.

Tiểu Bình chợt nghĩ đến đó thì ...

Cạch!

Tiếng động này vang lên làm cho Tiểu Bình sợ đến giật nảy người. Và chỉ suýt nữa đầu của Tiểu Bình vì cất lên nên sắp đụng vào phần đá che kín ở bên trên. Tiểu Bình không bị chạm vì nhờ nhìn thấy một vật nhỏ vẫn đang chuyển động và từ từ ngưng lại. Đó là một hòn sỏi không hiểu sao lại tự lăn vào đến gần chỗ Tiểu Bình và chính hòn sỏi này là nguyên nhân tạo ra tiếng động bất ngờ vừa có.


Nghĩ có người ném vào để dò xét, Tiểu Bình kinh hãi đến phải nín thở. Tương tự, hai tai của Tiểu Bình cũng dỏng cả lên, cố nghe ngóng xem có phải có ai đó đã vô tình phát hiện chỗ Tiểu Bình đang ẩn nấp hay không?

Và Tiểu Bình thêm kinh hoàng khi hai tai cùng một lúc bắt gặp một chuỗi thanh âm của ai đó đang cố phát thoại người là phát thoại bằng một giọng nói cố tình làm cho nhỏ đi, nhỏ đến độ Tiểu Bình dù có nghe cũng không phân biệt đó là âm thanh do ai phát ra. Thanh âm đó đang nói gần như là lẩm bẩm:

- Thật là khó tin, trừ phi khoảng cách đã vượt quá năm trăm dặm, lý nào đến cả Thiên Lý Tầm Hương Tiểu Phi Xà cũng không phát hiện chút dấu vết nào?

Nghe được tiếng người lẩm bẩm, có nghĩa là người này đang đứng cách chỗ Tiểu Bình ẩn nấp không xa, nếu không muốn nói là người đó đang đứng ngay bên cạnh. Tiểu Bình dù không còn hoảng sợ bao nhiêu nữa nhưng vẫn phải nín nhịn tiếng hô hấp hoặc chỉ dám hô hấp thật nhẹ, thật nhẹ. Bởi Tiểu Bình dù có sợ cũng bằng thừa vì còn ai dám vào đến tận đây để lên tiếng nếu đó không phải là người từng lưu ngụ ở đây và là người của Bạch Cốt Môn.

Nhưng không phải chỉ có một người tuy mở miệng để phát ra những thanh âm đã được thu nhỏ. Thêm một nhân vật nữa đang phát thoại bằng những tiếng rin rít khó nghe. Nhân vật này bảo:

(thiếu một đoạn – to - cuốn ) Tam này là đúng, Trưởng Lão Hội sẽ phải thương nghị, phân xử và có quyết định về hành vi quá khinh suất của ngươi, khiến bổn môn kể như không còn cơ hội xuất thế, cùng quần hùng các võ phái dương danh thiên hạ.

Tiểu Bình càng nghe càng bàng hoàng, bởi bản thân Tiểu Bình nếu không nhờ nghe mẩu đối thoại này có lẽ sẽ không bao giờ biết cùng một lúc có quá nhiều thủ đoạn tinh tế mà bấy lâu nay Bạch Cốt Môn đã dùng để đối phó với chính Tiểu Bình.

Còn chưa dám tin đây là sự thật, Tiểu Bình lại nghe thanh âm của nhân vật thứ hai vang đến tai, tuy cũng là thứ thanh âm rin rít khó nghe nhưng qua cách phát thoại của nhân vật thứ nhất vừa mới nói xong Tiểu Bình vẫn nhận rằng chủ nhân của thanh âm thứ hai là ai. Đó chính là Môn chủ Bạch Cốt Môn, dưỡng mẫu của Tiểu Bình, qua một mệnh lệnh đang được ban ra:

- Mau đưa Chu Huỳnh đến chỗ bản nhân.

Tâm trí của Tiểu Bình chợt trở nên linh mẫn lạ lùng, Tiểu Bình biết rất rõ những tai họa gì sắp sửa giáng đầu Chu Huỳnh, là gã họ Chu tối qua đã tình cờ chạm mặt Tiểu Bình.

Chu Huỳnh được đưa đến:

- Thuộc hạ xin bái kiến Môn chủ và Tam lão thúc!

Thanh âm của dưỡng mẫu Tiểu Bình vẫn tỏ ra hòa hoãn như mọi khi:

- Bản nhân muốn nghe ngươi thuật lại một lần nữa chuyện đã xảy ra.

Chu Huynh nói đúng với sự thật:

- Sau khi Thiếu Môn chủ bỏ đi, thuộc hạ vì vẫn còn nghi ngờ nên tự cho phép bản thân rời bỏ nơi phải tuần phòng để đuổi theo Thiếu Môn chủ. Kết quả suốt dọc đường dẫn đến Biệt Hành Cốc, thuộc hạ vẫn không một lần nhìn thấy Thiếu Môn chủ. Và đó là lý do khiến thuộc hạ phải bạo gan đang đêm vẫn làm phiền đến giấc ngủ của Môn chủ và mọi người.

Môn chủ Bạch Cốt Môn hỏi gặn:

- Thiếu Môn chủ đã nói qua với ngươi, chỉ cần Bạch Cốt Thiết Bài là đủ?

Chu Huỳnh đáp:

- Đó là do Thiếu Môn chủ tự miệng nói ra, nhưng thuộc hạ vẫn không tin.

- Vậy ngươi có nhìn thấy Thiếu Môn chủ cầm trên tay Bạch Cốt Thiết Bài không?

- Không có! Vì như thuộc hạ vừa bẩm báo, thuộc hạ đã giải thích với Thiếu Môn chủ là cần phải có lệnh bài của Môn Chủ mới được phép đến Lãnh Phong Động!

- Nhưng Thiếu Môn chủ không có lệnh bài?

- Quả đúng như vậy!

- Và ngươi cũng không hỏi gì đến Bạch Cốt Thiết Bài?

- Thuộc hạ ...

- Ngươi không nhìn thấy tín vật sao dám tin người đã gặp đêm hôm qua chính là Thiếu Môn chủ?

- Thuộc hạ ...

- Ngươi định bào chữa rằng tất cả mọi người ở đây ai ai cũng biết Bạch Tiểu Bình chính là Thiếu môn chủ của bổn môn. Do đó ngươi tự cho phép ngươi bỏ qua những qui định nghiêm ngặt của bổn môn?

Chu Huỳnh khiếp đảm thấy rõ:


- Thuộc hạ biết tội rồi. Xin Môn chủ đại xá ...

Nhưng Môn chủ Bạch Cốt Môn bỗng hừ lạnh:

- Luật bất vi thân, đến cả Bạch Phụng còn bị bản nhân đối xử như thế nào, hẳn ngươi cũng biết? Ngươi đã quá ư khinh suất, khiến bản nhân dù muốn châm chước cũng không còn biện pháp nào khác. Vĩnh biệt Chu Huỳnh!

Thanh âm từ miệng Chu Huỳnh phát ra chỉ là một tiếng hộc như tiếng dã thú vừa bị bọn thợ săn cố tình bắn cho một mũi tên chí mạng.

- Hự!

Tiểu Bình vụt nhắm chặt mắt, cứ như hễ mở ra có thể nhìn xuyên qua lớp đá che chắn để thấy Chu Huỳnh vừa bị mụ Môn chủ độc ác đoản mạng!

Khắp người Tiểu Bình còn run bắn lên khi nghe mụ Môn chủ cố ý gọi to:

- Bình nhi! Bình nhi đang ở đâu, Bình nhi có biết dưỡng mẫu và Phụng tỷ của Bình nhi đang rất lo lắng cho Bình nhi hay không? Hãy lên tiếng đáp lời dưỡng mẫu. Bình nhi!

Giọng nói trầm trầm của Tam lão thúc lại vang lên:

- Ngươi chỉ phí công thôi, Quế Trân. Có lẽ tiểu tử vì có tấm thân Bách Độc Bất Xâm nên đã lẻn bỏ đi ra khỏi Bạch Cốt Cốc này từ lâu rồi. Theo ta việc Trưởng Lão Hội phải tiến hành thương nghị là điều phải làm ngay bây giờ. Ngươi có muốn trì hoãn cũng không được.

Mụ Môn Chủ cười khẩy:

- Tam thúc chớ quá vội. Bản nhân chưa bao giờ nhận định hoặc hành sự sai lầm. Không ai rõ tâm tính của tiểu tử bằng bản nhân. Đó là lý do khiến bản nhân cho đến tận lúc này vẫn bảo lưu chủ ý cho đến cùng.

Đoạn mụ khẽ hắng giọng:

- Đồng ý rằng việc dùng Bạch Cốt Thiết Bài đã thất bại và lý do là rất có thể tiểu tử đã lỡ đánh rơi tín vật ở chỗ nào đó mà đến cả Tiểu Phi Xà dù có tài Thiên Lý Tầm Hương vẫn không thể phát hiện ra. Tuy nhiên, bản nhân vẫn nhận định một cách chắc chắn rằng tiểu tử vẫn quanh quẩn ở Bạch Cốt Cốc này vì nguyên nhân là Bạch Phụng.

Mụ chợt đổi giọng và gọi to:

- Hãy đưa ngay Bạch Phụng đến Bạch Cốt Đỉnh.

Tam lão thúc hừ lạnh:

- Ngươi sẽ phải thất bại thôi, nếu tiểu tử thật sự đã bỏ đi! Vậy là y không hề biết, ngươi có thái độ uy hiếp sinh mạng Bạch Phụng.

Mụ bảo:

- Rồi Tam thúc sẽ thấy. Đi nào! Chúng ta cũng cứ đến Bạch Cốt Đỉnh thì hơn.

Tiểu Bình lắng nghe tiếng bước chân họ bỏ đi, lòng phẫn nộ vì đã rõ những thủ đoạn tàn ác của mụ Môn chủ Bạch Cốt Môn.

Chỉ sau đó một lúc lâu, khi đã cân nhắc kỹ từng ý nghĩ, Tiểu Bình thở dài và nhẹ nhàng từ chỗ ẩn chui ra.

Vật đầu tiên Tiểu Bình nhìn thấy chính là thi thể của Chu Huỳnh với bộ não đã nát bét.

Có phần nào thương cảm, Tiểu Bình dừng lại và thầm khẩn cầu cho vong linh của Chu Huỳnh sớm được siêu thoát.

Nhờ đó, lúc Tiểu Bình định tiếp tục bước đi thì bất ngờ phát hiện ở lòng bàn tay đang nắm chặt của Chu Huỳnh như có vật sáng lấp lánh đang phần nào nhú ra.

Kinh nghi, Tiểu Bình bước lại gần và nhẹ nhàng gỡ bàn tay Chu Huỳnh ra.

Đó là một mũi ngân châm, nhọn như kim và dài như một thanh tiểu kiếm.

Tuy không biết vật đó có tác dụng gì nhưng vì nghĩ hễ Chu Huỳnh dù đã chết vẫn giữ chặt vật đó trong tay, tất vật đó phải rất quan trọng, nên Tiểu Bình thuận tay giữ luôn vật đó.

Tiểu Bình đi xa dần và vẫn len lén ẩn mình nếu bất ngờ phát hiện có dấu hiệu khả nghi.

Được một lúc, thanh âm của mụ Môn chủ bỗng vang vọng đến như thanh âm được xuất phát từ giữa tầng không, vừa mơ hồ vừa rất rõ ràng ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui