Vĩnh An bối rối nhìn ngó khắp xung quanh. Nơi này rất lạ, mây trắng lượn lờ vờn quanh, ánh sáng lung linh rực rỡ mà không chói mắt. Suối reo róc rách, chim hót líu lo, bướm lượn chập chờn. Cỏ cây thêu hoa dệt gấm đến bất tận. Thoảng trong gió giọng hát thiên thần du dương êm dịu.
"Đây là thiên đường sao?" Vĩnh An tự hỏi lòng mình.
- Không, đây là nơi con muốn đến.
Bất chợt nghe âm thanh phát ra từ phía sau cậu vội vã quay lại.
Một người đàn ông trung niên nở nụ cười thân thiện, giang tay chào đón vị khách mới đến.
Ông ta có thân hình cao lớn, màu da đen bóng bẩy, mái tóc bạc trắng như tuyết mùa đông. Bộ râu quai nón được tỉa tót gọn gàng. Ánh mắt nhìn cậu như ẩn chứa cả đại dương tình yêu trong đó, hòa thêm chút nhớ mong của người cha lâu ngày gặp lại con trai yêu dấu của mình.
- Lại đây con trai. - Ông gọi cậu, hai tay rộng mở, hứa hẹn một cái ôm vô cùng ấm áp.
Vĩnh An như bị thôi miên, chầm chậm bước lại gần người đàn ông lịch lãm trong bộ com-lê trắng, đến khi nhận đủ hơi ấm từ người xa lạ mới từ từ tỉnh táo.
- Ngài là ai? Có thể đọc hiểu nghĩ trong đầu tôi sao?
Ông nháy mắt tinh nghịch. - À, ta có rất nhiều tên. Không biết con muốn nghe tên nào? Dĩ nhiên là ta có thể đọc được ý nghĩ, nhưng không thường xuyên làm như thế. Điều đó thật sự không hề thú vị.
- Ngài là Đấng tạo hóa? - Cậu đặt câu hỏi nhưng cũng là khẳng định.
- Ta thích tên này. - Ông gật nhẹ đồng tình, đưa tay mời gọi.
- Chàng trai thông minh lại đây ngồi với ta.
Vĩnh An nhìn vào khoảng không trước mặt, tâm tình hơi hoang mang. Ngồi bằng niềm tin à?
- Đúng vậy, chỉ cần con tin.
Đấng tạo hóa cười lên sảng khoái. Trong hư không bỗng nhiên xuất hiện hai cái xích đu thả xuống từ lưng chừng trời. Phần để ngồi làm bằng cao su, bề ngang cỡ chừng gang tay, đen và chắc nịch, sợi dây xích bong tróc gần hết sơn. Xấu xí nhưng quen thuộc.
Vĩnh An chạm lên người bạn cũ kỹ theo cậu suốt thời tuổi thơ, mặt đỏ lên tẽn tò một trận. Đúng là khả năng đọc được ý nghĩ rất phiền. Là phiền cho người bị nhìn thấu. - Ngài tạm thời khóa nó lại được không?
Ngài nhìn cậu bằng ánh mắt chan chứa tình yêu. - Ta rất sẵn lòng.
Đến lúc này cậu mới yên tâm ngồi lên xích đu, đẩy mạnh một phát, cả người phóng vút lên trời cao, sau đó lại nhịp nhàng hạ xuống. Cơn gió mơn man đuổi theo như muốn đùa vui cùng người. Trò chơi trẻ con giúp cho đầu óc thư giãn và trở nên sáng suốt hơn bao giờ hết. Cậu nhớ mình đang đi đến bước cuối cùng của quá trình tụ đan, rồi tự nhiên xuất hiện ở đây. Nếu như muốn quay trở lại chắc chắn là phải hỏi Đấng tạo hóa.
Cậu thả chân xuống đất để lực ma sát giúp xích đu dừng lại. Tiếp tục liếc mắt nhìn qua bên cạnh, liền phát hiện Ngài vẫn chăm chú theo dõi người chơi. Như một người cha vĩ đại kiên nhẫn chờ con trai mình tận hưởng trọn vẹn niềm vui.
- Đây… đây là chân dung thật của Ngài?
Ồ! - Đấng tạo hóa có vẻ bất ngờ trước câu hỏi của con người nhỏ bé. - Con nhìn kỹ lại lần nữa thử xem.
Vĩnh An chớp chớp hai mắt. Gương mặt của Ngài biến đổi từ người đàn ông da đen lịch lãm, sang gương mặt da trắng thông minh, thoắt cái lại thành da vàng lém lỉnh, kế tiếp là da nâu khỏe khoắn. Hàng triệu triệu gương mặt khác nhau lướt qua. Cậu nhìn muốn hoa cả mắt. - Ngài không có hình dạng nhất định?
- Ta ở trong con, cũng như con ở trong ta. Trong ta có con và trong con có ta.
Cậu gật gù ra điều đã hiểu. - Vậy làm cách nào con có thể đi ra khỏi đây?
- Chỗ này không tốt ư? - Đấng tạo hóa lộ ra biểu cảm mất mát. - Ta đặc biệt xây dựng "nơi con muốn đến" để làm quà tặng khi chúng ta gặp nhau. Ở đây con sẽ chẳng bao giờ cảm thấy phiền muộn.
- Nhưng đây không phải là nơi con thuộc về. Ngài có thể giúp con không?
- Dĩ nhiên là được. Tuy nhiên con nên cân nhắc thật kĩ, ở ngoài kia, gánh của con sẽ không nhẹ nhàng.
Cậu gục đầu rơi vào trầm tư trong chốc lát, hơi thở nặng nề khó khăn… Đến cùng dứt khoát trả lời. - Con sẽ không hối hận. Mong Ngài chỉ con cách thoát ra khỏi nơi này.
Đấng tạo hóa nhìn cậu, ánh mắt tràn đầy thương cảm. - Để ra khỏi đây con chỉ cần trả lời ba câu hỏi. Con là ai? Tại sao con được sinh ra? Đạo tâm của con là gì?
- Ngài có gợi ý gì nữa không?
Ngài lắc đầu. - Ta nghĩ như vậy là đủ. Một câu hỏi hay quý hơn vạn lần đáp án đúng. Con trai của ta phải thật cẩn thận. Nhưng hãy yên tâm, vì ta sẽ luôn ở bên cạnh con.
Khi tiếng nói còn chưa tắt thì xích đu đã vắng bóng người. Còn lại một mình Vĩnh An với khoảng không bất tận. Cậu bắt đầu thả hồn theo gió, tự mình tìm kiếm câu trả lời.
Cậu là ai?
Là con trai nhỏ của mẹ. Nếu như mọi chuyện suôn sẻ, cậu sẽ học hết cấp ba, rồi thi đậu đại học. Sau này ra trường trở thành quan chức nhà nước sáng đi chiều về. Cũng có thể là một vị bác sĩ được bệnh nhân yêu mến. Hay là anh thầy giáo chăm chỉ gõ đầu đám trẻ. Không, với khả năng của mình, công việc thích hợp nhất là làm chuyên gia nghiên cứu về vũ trụ.
Số phận đẩy đưa cậu sang một thế giới khác. Trở thành tu sĩ tài năng, có cuộc sống mới, có những mối quan hệ mới, cũng mang theo bao rắc rối và thử thách khắc nghiệt.
Vĩnh An ở hai thế giới có gì khác nhau hay không?
Hoàn toàn không, cậu tự trả lời với mình, "Tôi vẫn là tôi, là Vĩnh An duy nhất trên đời. Dù cho mang nhiều thân phận khác nhau nhưng linh hồn vẫn chỉ là một."
Tại sao cậu được sinh ra?
Vĩnh An nhớ đến những nụ hôn và vòng tay âu yếm của mẹ. Vâng chính là như thế, cậu được sinh ra bởi tình yêu.
Và đạo tâm của cậu chính là "phụng sự lẽ phải".
Tình yêu sinh ra lẽ phải, lẽ phải bảo vệ tình yêu.
Vĩnh An sung sướng ngửa mặt lên trời, đôi mắt sáng lên rực rỡ, sáng hơn cả những vì sao lấp lánh. Cậu để đôi bàn tay lên miệng và hét thật to:
- Tôi là tôi, là Vĩnh An độc nhất vô nhị. Tôi được sinh ra bởi tình yêu và phụng sự cho lẽ phải.
Hình ảnh bỗng chốc vặn vẹo biến đổi, đưa cậu vào một không gian khác. Vĩnh An mạnh dạn đoán nơi này là trong đầu của mình. Bởi vì linh hồn đang đứng trước mặt giống cậu y chang. Toàn thân anh chàng bị một sợi dây đỏ rực chứa những ký tự lạ quấn quanh. Điểm khác biệt duy nhất là linh hồn có ba mắt. Con mắt nằm ở giữa trán hẳn là linh thức trong truyền thuyết. Và thật xui xẻo, nó đang nhắm. Muốn linh thức mở ra chắc là phải tìm cách đánh thức nó dậy.
Vĩnh An đi qua đi lại, ngón tay gõ gõ vào cằm, ngắm nghía linh hồn một vòng.
- Này... - Cậu búng lỗ tai linh hồn.
- Mày biết nói không? - Nghe như bản thân bị đần độn, Vĩnh An vội sửa lại câu hỏi. - Mày có thể giao tiếp không?
Linh hồn nhìn người trước mặt, ánh mắt khinh thường thấy rõ.
- Có.
Cậu giật giật sợi dây đỏ. - Đây là cái gì?
- Phong ấn.
- Tại sao mày bị phong ấn?
- Không biết.
Vĩnh An có chút hụt hẫng trong lòng. Anh chàng này sao lại cộc cằn thô lỗ như vậy? Trên đời này chưa từng nghe nói đến biện pháp cải thiện khả năng giao tiếp cho linh hồn. Cậu chậc lưỡi tiếc nuối, hẳn là do bản thân đọc quá ít sách. Thôi để việc này nghiên cứu sau vậy, giờ lo chính sự trước.
- Làm sao mở phong ấn?
- Tu vi ngang bằng với hồn lực nó sẽ tự cởi bỏ.
À ra thế! - Hồn lực của mày đang ở cấp độ nào?
- Hợp thiên hoặc trên nữa.
- Cái gì? - Cậu chỉ vào nó, ngạc nhiên lặp lại. - Hợp thiên hoặc trên nữa?
Linh hồn lại không nói, ánh mắt thể hiện sự chán ghét đến cực điểm.
Vĩnh An cũng chẳng vừa, đưa tay kéo mạnh hai má người anh em. - Chịu khó cười lên cho cuộc sống sinh động. Đừng làm vẻ mặt ngàn năm bất biến. Nhìn rất chán, hiểu không?
Linh hồn gạt mạnh tay đồng bạn ra khỏi người, cáu kỉnh lùi về sau hai bước.
Cảm giác ăn hiếp được người thật là sảng khoái. Cậu hí hửng nhìn xuống, bỗng phát hiện trên tay anh chàng có đeo một chiếc vòng. - Cái gì kia?
Linh hồn khoanh tay lại, nhếch mép mỉa mai. - Do thằng ngu nào đấy đi lập lời thề hồn và đây là hậu quả.
"Thằng ngu" chột dạ đưa tay lên gãi đầu. - Tại tình huống lúc đó ép buộc mà thôi. - Sau đó nhanh trí đổi đề tài. - Con mắt kia làm sao mở ra?
Anh chàng đáp cộc lốc. - Không biết.
Đã vậy… Vĩnh An cân nhắc trong chốc lát rồi ra lệnh. - Đứng yên đấy.
Đồng thời bất ngờ chồm tới, dùng hết sức banh con mắt thứ ba ra.
Linh hồn đực mặt ra khó hiểu. Còn có thể dùng cách thô bạo này sao?
Cậu thừa biết anh chàng này nghĩ gì trong đầu. Lỗ mũi vì thế mà hỉnh lên, ghé sát mặt đối phương. - Đơn giản hóa vấn đề, đó là cách tư duy hiệu quả nhất. Cứ chờ đấy mà xem.
Và ngay sau đó… linh thức thật sự mở ra.
Vĩnh An bị ánh nhìn thứ ba trấn định tại chỗ.
Mặc dù đó chỉ là một con mắt nhỏ nằm dọc theo mũi, lúc nhắm lại giống như hoa văn nằm giữa hai chân mày. Thế mà khi mở ra, linh thức bỗng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, ánh nhìn trầm tĩnh thấu đáo như chứa cả bầu trời tri thức trong đó.
Ánh sáng phát ra từ linh thức ngày càng chói mắt. Vĩnh An buộc phải đưa tay che mắt mình lại. Trong khoảng thời gian đó, cậu nảy sinh cảm giác thông linh thành công với linh hồn. Hai bên mở ra kết nối thực sự.
Đợi cảm giác khó chịu trôi qua, cậu mở mắt thêm lần nữa. Cảnh vật biến đổi trở lại căn nhà nhỏ quen thuộc. Và giọng nói ấm áp vang lên bên tai.
- Vĩnh An, lâu rồi không gặp.
Lệ Thiên cười tươi rạng rỡ, thay cho lời chúc mừng bé ngốc tụ đan thành công.
Chủ nhà chớp hàng mi cong vút ngắm gương mặt đẹp bấy lâu chưa ngó. Trong lòng cũng cảm thấy nhớ anh chút chút.
Ma quân ngồi xuống nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, truyền linh lực kiểm tra thân thể cho cậu. - Tụ đan trung kỳ.
Đáy mắt tràn đầy tự hào. - Trong họa có phúc. Đợt bạo động linh khí kia có công không ít trong việc đẩy thẳng tu vi lên trung kỳ.
- Ừ. - Vĩnh An đắc ý khoe thêm.
- Đã mở luôn linh thức.
Anh vò mái tóc dài tới ngang lưng xù lên thành tô mì. - Giỏi lắm. Thông thường phải đến tụ đan đỉnh phong mới có thể mở ra linh thức. Thấy thằng bé cáu kỉnh trong đó thế nào?
- Tẻ nhạt. - Lời này coi như là tự phê bình chính mình. Chủ nhà đứng dậy, tìm cách xử lý mái tóc dài xoăn lọn như đàn bà. Túm tới túm lui vẫn chẳng thấy khá hơn. Đáy lòng sinh ra cảm giác đồng cảm với nỗi khổ của phụ nữ. Giờ chỉ còn cách là cạo trọc cho gọn gàng.
- Lại đây, tôi làm cho. - Lòng bàn tay Lệ Thiên xuất hiện con dao linh khí bàng bạc lạnh lẽo. Anh vẫy lưỡi dao sắc lẹm, nửa mái tóc rơi rớt xuống đất, nửa mái tóc còn lại ngắn quá ngang vai.
Cậu ngoan ngoãn ngồi yên tận hưởng động tác chăm sóc chu đáo, miệng liến thoắng hỏi chuyện:
- Anh gặp nó rồi, hẳn là biết linh hồn tôi bị phong ấn?
Ma quân vừa luồn tay vào vuốt mái tóc ánh kim, vừa nhẩn nha trả lời:
- Ừm.
Không ngờ được người khác cột tóc có thể thoải mái đến vậy. Mười ngón tay như dịu dàng xoa bóp trên da đầu. Vĩnh An bỗng nhiên cảm thấy buồn ngủ, cố chống mắt nói cho hết câu chuyện. - Nhưng tính cách nó kỳ lạ quá. Trong tài liệu không phải ghi thần thức và linh thức cùng đồng điệu sao?
- Vấn đề này tôi cũng không rõ.
Ma quân nghĩ ngợi một hồi liền nhớ ra bé ngốc rất thích ngủ, và ngủ rất nhiều… Hình như anh đã chạm đến chân tướng sự việc.
- Có thể là vừa bị phong ấn, vừa thiếu một phần nào đó, dẫn đến linh thức không có khả năng biểu đạt cảm xúc.
Chủ nhà xoay người nhìn thợ cắt tóc, ngạc nhiên nhắc lại. - Còn bị thiếu nữa? - Đến cùng là trước đây ăn ở kiểu gì mới bị nghiệp quật nặng nề như vậy.
Chỉ cần một khoảnh khắc ngắn ngủi đó thôi, linh hồn Lệ Thiên chẳng thuộc về mình nữa rồi. Anh vô thức dùng ngón tay cái miết lên xương quai hàm rõ nét. Thưởng thức hương vị thanh niên mới lạ của người đối diện. Gò má bé ngốc đã rũ bỏ vẻ mềm mại đáng yêu, trở nên săn chắc thon gọn. Ngũ quan hài hòa, định hình rõ ràng. Tóc buộc đuôi gà, vài sợi tóc mai rơi rớt như nhân lên vẻ bụi bặm bất cần đời. Mọi sự thu hút trên gương mặt vẫn tập trung về đôi mắt to tròn, lông mi cong vút, ánh mắt xám trong suốt đến tuyệt đối.
Cậu chọt chọt vào eo Lệ Thiên.
- Tôi không còn nhỏ nữa đâu. Đừng hơi tí là bẹo má như thế.
- Ừ quên. - Ma quân nở nụ cười bí hiểm. - Cậu mười tám rồi!
Nghe như anh ta còn có ẩn ý khác. Vĩnh An dè chừng liếc nhìn, nhích xa ra chút mới an toàn.
Gần hai năm chưa ngủ, việc cậu muốn làm nhất là thẳng cẳng tới sáng. Tuy nhiên, đám tin nhắn bay loạn xạ trong nhà như bầy ong vỡ tổ từ chối thông cảm cho chủ nhân. Cậu uể oải nhìn chúng nó rồi lết xác ra ngoài gỡ bỏ cấm chế. Bất thình lình bị luồng âm thanh oang oang như vỡ trận nện thẳng vào tai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...