Không khí bên phòng xuống tới cực điểm, đôi mắt Thời Phong Thụy lạnh lùng nói: “Tuy tôi thừa nhận, tập đoàn Thời Phong là do một tay cha cậu gầy dựng, nhưng cậu thân làm người thừa kế, lại không thể giúp ông ta giữ vững cơ nghiệp, giờ đây cơ nghiệp ấy đã vào tay tôi, rất ổn định, như vậy không tốt sao?
Thời Thiếu Tu tay cầm ly nước, một tay khác dập tắt điếu thuốc, tiện tay vứt vào sọc rác, cười nhạo báng: “Thì ra, là anh luôn nhòm ngó cơ nghiệp của cha tôi.”
Anh từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Thời Phong Thụy, ánh mắt đầy thù hận: “Cho nên, cái chết của cha tôi, có phải tôi nên nghi ngờ anh?”
Ánh mắt Thời Phong Thụy đột nhiên thay đổi, anh đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy cổ áo của Thời Thiếu Tu, nhấc anh ta lên, anh cắn chặt răng, tiến gần sát bên Thời Thiếu Tu, nói từng chữ một: “Thời Thiếu Tu, cậu đừng ép tôi!”
Vết thương của Thời Thiếu Tu vẫn chưa khỏi hẳn, bị lắc mạnh như thế, anh khẽ nhăn trán lại, nhưng không đẩy hắn ta ra, ngưỡng đầu lên nhìn Thời Phong Thụy, cười nói: “Cuối cùng cũng đã lộ nguyên hình rồi hả? Anh hai?”
Thời Phong Thụy hai mắt càng đỏ hơn, tiến gần Thời Thiếu Tu, nhỏ tiếng nói: “Tao nói cho mày biết, mày không thể đoạt lại tập đoàn Thời Phong đâu, vì không ai nghe mày cả đâu,vì mày là tên tội phạm kinh tế!”
“Đúng đó.” Thời Thiếu Tu trừng mắt nhìn hắn: “Tại sao tôi lại trở thành tội phạm kinh tế? Còn lừa công ty của chính mình? Anh hai nên biết rõ chứ?”
Đột nhiên, Thời Phong Thụy một tay đẩy mạnh Thời Thiếu Tu té xuống đất, cúi xuống hù dọa anh: “Thời Thiếu Tu, mày muốn chết đúng không!”
Thời Thiếu Tu cả người đều bị ngã nhào xuống đất, vết thương nửa người trên của anh bị đụng phải, khiến anh đau đến mức chảy cả mồ hôi lạnh, đến nói cũng nói không nên lời.
Thời Phong Thụy nhìn anh thấy anh không nói chuyện, nhẹ hằng một tiếng, đẩy anh ra, đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống Thời Thiếu Tu: “Cậu có bản lĩnh thì thử xem, coi có thể đoạt lại công ty của cậu không?”
Hắn cười, chỉnh lại quần áo, rồi quay người đi ra.
Vết thương sau phẫu thuật của Thời Thiếu Tu bị hở ra, trước mắt anh toàn là cảnh vật đang chuyển động lắc lư, quay mặt nhìn Thời Phong Thụy, thấy anh ta từ từ đi khỏi phòng bệnh, nuốt cục tức, rồi nhìn thấy y tá dần dần tiến gần mình, cuối cùng nhắm đôi mắt lại.
Cố Thu ngồi cạnh giường mẹ, im lặng ngồi nhìn máy điện tim đồ đang biến động, nhẹ nhàng sờ lelen tóc mẹ, rồi đắp chăn cho bà, sau đó quay người ngồi lên một giường khác, mở máy tính ra, cắm USB vào, rồi đeo tai nghe vào.
Đột nhiên, cô phát hiện trong file nghe ấy, lại có một clip, cô mở to hai mắt, mở clip đó ra, clip này, là do Cố Trường Thanh bỏ điện thoại trước ngực để quay.
“Hợp đồng này, không phải là hợp đồng thuê, anh thuê nhà kho của chúng tôi, sao có thể dùng hợp đồng khác thay thế được!” Cố Trường Thanh đã tức đến điên người: “Nếu các anh sử dụng nhà kho với mục đích đen tối, thì lúc đó người phụ trách vẫn là tôi!”
Bên đó, Thời Phong Thụy nhẹ cười: “Nhưng, ông không suy nghĩ đến an nguy của con gái ông sao? Thân làm chồng cô ấy, nhưng tôi thật sự không mong cô ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phần hợp đồng này, còn gấp ba lần tiền thuê, chả lẽ không phải nhất cữ lưỡng tiễn sao?”
Cố Thu vội kéo tai nghe ra, hai mắt mở to nhìn clip, hô hấp loạn xạ, sau một thời gian trầm tư, đột nhiên rút USB ra, xông ra khỏi phòng bệnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...