Cô y tá ở bênh cạnh nghe thấy âm thanh, vội chạy qua, nhìn thấy dáng vẻ bực tức của bà nội, cẩn thận đến bên Cố Thu, nói nhỏ: “Hay là cô ra ngoài trước đi, những lời nói như vậy sẽ làm phiền người bệnh, vốn dĩ người bệnh vẫn còn chưa tỉnh mà.”
Cố Thu ngây người ra nhìn bà nội, nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của bà, hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn cô ý ta lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.
Thời Thiếu Tu nằm trên giường bệnh, lông mi run nhẹ.
Ánh mắt mơ màng đi trên phố, từ xa nhìn vào toàn nhà tập đoàn Thời Phong đang vươn cao tới tận mây, cô ôm chặt lấy áo mình.
Lại là một buổi chiều nắng đẹp, Cố Thu lại vào phòng bệnh, nhẹ hít thở, đến bên cạnh, từ trong lòng mình, móc ra di chúc, bỏ dưới gôi của Thời Thiếu Tu: “Em đến đưa anh cái này, hôm xảy ra tai nạn em sợ vật như vậy bị mất, nên thay anh bảo quản, hôm nay trả anh, Thiếu Tu, từ nay về sau em không đến nữa, cảm ơn anh đã cứu em, nhưng em nghĩ rằng, em rời xa anh, mới là tốt cho anh.”
Ánh mắt cô đỏ hoe, lưu luyến đưa tay sờ vào má của Thời Thiếu Tu, nhưng lúc sắp đụng vào mặt anh, lại đột nhiên ngừng lại rồi thu tay về.
Cô nhăn trán, nắm lấy áo trước ngực mình, quay người đi, nhưng lại không nhìn thấy, người đàn ông ở sau giường kia, từ từ mở mắt.
Thời Thiếu Tu khẽ nhăn mày, ánh mắt có chút thất thần, anh vội ho lên, ngực nhói đau.
Ngoài cửa, một cô ý tá đẩy cửa vào, vừa may nhìn thấy Thời Thiếu Tu có chút mơ hồ tỉnh dậy, kinh ngạc kêu lên, quay người ra ngoài: “Bệnh nhân tỉnh rồi!”
Không lâu sau, bác sĩ cũng xông vào, bắt đầu khám cho Thời Thiếu Tu.
Rất lâu sau, bác sĩ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhòm: “Tỉnh là tốt rồi, sau này chỉ cần cố gắng tỉnh dưỡng là được, không còn vấn đề gì.”
Bác sĩ đến bên cạnh Thời Thiếu Tu, cười nói: “Thời gian này cậu nhất định phải cố gắng nghỉ ngơi đợi khi sức khỏe hoàn toàn bình phục mới có thể ra viện.”
Thời Thiếu Tu mắt nhìn vào trần thạch cao, không nói lười nào, bác sĩ thấy vậy, chỉ thở dài, rồi quay người đi.
Cô ý tá nhỏ kiểm tra lại bình treo, rồi cũng rời khỏi, cả phòng bệnh chỉ còn mỗi hơi thở của mình Thời Thiếu Tu.
Anh nhăn mày, nhắm mắt lại, hình như trong đầu vọng lại một giọng nói, nghe như là của Cố Thu.
“Em để ở đâu…sau này sẽ không đến nữa…” Anh nhớ không rõ, anh khẽ nhăn trán, lòng khó chịu.
Đột nhiên, đầu óc anh bừng tỉnh, nhớ khi xảy ra tai nạn, anh nhớ mơ hồ, thấy Cố Thu lấy tờ di chúc trong lòng mình ra, rồi bỏ vào tí cô.
Trong lòng trầm tư một hồi, Thời Thiếu Tu bỗng ngồi dậy, nhưng vết thương lúc phẫu thuật bị đụng vào, một tiếng hằng, rồi đổ mồ hôi lạnh.
Anh thở một hơi, đứng dạy lật tủ gối, thì phát hiện không có bản di chúc đó, sắc mặt khẽ thay đổi, anh hít thở cũng trở nên gấp ráp.
Đột nhiên, nhớ ra điều gì đó, anh sợ tay dưới gối, lúc này mới từ từ thở một hơi nhẹ nhõm.
Di chúc không mất, chính là ở đây, anh mở di chúc ra đọc, phát hiện trong đó không bị gì hết, cuối cùng nhẹ nhõm toàn thân, nằm trên giường nhắm mắt lại, để di chúc lại dưới gối.
Phòng bệnh lại lần nữa bị ai đó đẩy ra, Thẩm Giai Vân khóc nhào tới, ôm lấy Thời Thiếu Tu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...