☆Editor: Thủy Nhược Lam
Từ lúc thuyền đụng phải núi băng đến lúc chìm nghỉm là bao lâu, tôi đã không muốn nghĩ tới ì nó vẫn đi theo quỹ tích lịch sử tàn khốc, trong cùng một thời gian đụng vào tử thần. Cũng không thèm so việc tôi dùng hết sức lực, cuối cùng vẫn nhận được kết quả thuyền không giảm tốc.
Nếu hết thảy đều không có gì thay đổi, như vậy còn có hai giờ. Tôi quay đầu, nhìn thấy Jodie vội vội vàng vàng nhấc váy chạy tới, cô ấy hình như bị tôi dọa đến, không rõ chân tướng nhìn tôi, muốn biết tôi muốn làm gì.
Tôi không biết mình sao lại có thể bình tĩnh đứng ở đây nữa, có thể là chuyện đã quá muộn để cứu vãn, ngược lại dũng khí cầu sinh làm tôi không làm ra chuyện gì quá mức.
Không có chút do dự tay đè lên bả vai Jodie, động tác này rất đột ngột mà dùng sức.
Jodie hiển nhiên bị ánh mắt tôi dọa sợ, cô ấy lo sợ nơm nớp nói: "Ngài cần một ít rượu không? Tiểu thư."
"Nghe, lập tức trở về phòng, mặc vào quần áo ấm áp nhất của cô, sau đó lập tức chạy đến sàn tàu khoang cứu nạn chờ." Chỉ cần là nữ nhân, chạy được lên trên sàn tàu cứu nạn sẽ có cơ hội sinh tồn rất lớn. Vô luận cô ấy là nữ phó hay là phu nhân khoang nhất đẳng.
"Ngài nói cái gì?" Jodie bất chấp cố chủ phân phó, mặt khiếp sợ "Ngài điên rồi".
"Đây là mệnh lệnh, cô phải đi thông áo cho tất cả mọi người ở trong phòng, bao gồm những người cô quen biết, toàn bộ đều lên trên sàn tàu khoang cứu nạn, chỉ cần tôi không cho các cô trở về, các cô không được trở về." Tôi nhịn không được quát khẽ với cô ấy, nếu không phải do cổ họng, tôi nói chuyện có khả năng còn thô bạo hơn.
"Đây là mệnh lệnh không hợp lí." Jodie bị dáng vẻ lãnh khốc của tôi dọa sợ mặt trắng bệch, nhưng cô ấy vẫn kiên trì không nghe theo lời tôi nói.
Bởi vì ta chính là một cái lai lịch không rõ nữ nhân, mà không là Rose, nàng có quyền lợi không nghe ta lời nói.
Bây giờ gió trên sàn tàu lạnh đến đáng sợ, để một người đứng ở đó chẳng khác nào một cực hình.
Không kiên nhẫn cùng cô ấy giảng đạo lý, hơn nữa loại chuyện này cũng không có chút lí do nào để giảng giải dài dòng. Tôi nắm chặt bả vai cô ấy, cơ bắp trên mặt sửa lại, trực tiếp bắt chước biểu cảm của Cal khi tức giận, mặt anh khi tức giận có thể so với quái thú còn đáng sợ hơn.
"Toàn bộ cút đến sàn tàu cho tôi, mọi người, chọc giận tôi không có chút lợi nào cho mọi người cả." Tôi bắt chước quá độ, thiếu chút mặt rút gân, rất khó tưởng tượng Cal làm sao có thể làm được biểu cảm này lâu như vậy.
Jodie hiển nhiên thật không ngờ tôi thô lỗ như vậy, cô ấy lui về phía sau vài bước, do dự nhìn tôi liếc mắt một cái, mới cấp tốc xoay người hướng trong phòng chạy.
Tôi đi theo bước chân cô ấy, đi vào phòng khách, thời gian đã qua đi vài phút, con thuyền vĩ đại này sẽ theo quán tính chạy về phía trước, nó an tĩnh lại. Ngọn đèn trên đỉnh tàu không còn rung nữa, bình hoa trên bàn cũng không di chuyển vị trí.
Cảm giác này rất yên tĩnh, yên tĩnh làm cho người ta có thể cảm nhận được không khí ở nghĩa địa.
Jodie bị tôi xua đi vẻ mặt kinh hoảng, cô ấy hoàn toàn không biết tôi đang phát điên cái gì. Tôi nhìn cô ấy chạy ra khỏi phòng, vé tàu của cô ấy là ở khoang hạng ba, nhưng vì tiện phục vụ các cô ấy đều ở khoang hạng hai.
Tôi dùng hết toàn lực để kéo tư duy của mình linh hoạt lại, trong thời tiết giá lạnh ở Đại Tây Dương, cần cái gì mới có thể để mình chống đỡ lâu hơn một chút. Thật sự hối hận đời trước không xem nhiều tiết mục cầu sinh, rõ ràng duy nhất nhiệt độ ở Đại Tây Dương lúc này bằng với nhiệt độ nước đá, người thường, đặc biệt nữ nhân ngay cả năm phút đồng hồ cũng không chịu nổi.
Cho dù lực cầu sinh mạnh đến đâu cũng không chịu được mạch máu đông cứng, tôi không hy vọng lặp lại thống khổ ngày đầu tiên tôi tới đây. Chạy vào phòng Rose, tôi lục lọi một số bộ quần áo có thể chống lạnh, hơn nữa có thể hoạt động tự nhiên. Tôi cũng không muốn mặt váy dài, mỗi lần chạy như điên đều phải xé váy.
Quần áo của cô ấy hơn mười rương, tôi cuối cùng hung hăng đá tủ quần áo, tất cả đều là váy váy váy. Niên đại này nữ nhân không mặc váy thì chết sao?
Tôi hơi lo âu rũ tung mái tóc dài, Rose căn bản quên mang theo trang phục cưỡi ngựa về nước Mĩ. Tôi tuần tra phòng này, nhìn thấy ghế dựa bên giường có một bức tranh vẽ hoa thủy tiên. Cô ấy mua rất nhiều tranh nhưng đều bị Cal đập hỏng lúc tức giận, đây là mấy tấm còn tồn tại lại.
Mà những bức tranh này đều triệt để bị mai táng dưới đáy Đại Tây Dương, tôi cảm thấy rất tiếc hận với loại kết quả này.
Chạy ra khỏi phòng Rose, tôi trực tiếp về phòng Cal. Không có đồ nữ trang tiện lợi, tôi đành phải mặc nam trang. Vô cùng dễ dàng tìm được quần áo mà mình cần, anh có rất nhiều áo khoác tây trang, áo bành tô, quần ngắn và áo sơmi trắng, còn có áo bành tô mới tinh. Tôi bắt đầu cởi váy ra, nhanh chóng mặc quần áo của anh vào.
Kỳ thực tôi cảm thấy cho dù mình ở yên trong khoang nhất đẳng, chờ nhân viên phục vụ đến là có thể tránh được hết thảy. Nhưng tôi vô cùng rõ ràng, lúc này Jack còn đang ở trong phòng giam mà Rose cũng không có dựa theo kịch tình chạy trở về khoang nhất đẳng, thậm chí ngay cả Cal chưa biết gì thì nước đã trào cả vào thuyền rồi.
Tôi sợ mình yên lặng không làm gì, sẽ chết ngay ở trong phòng, như vậy bọn họ đều rất có khả năng không có cách nào lên thuyền cứu nạn.
Quần áo Cal rất lớn, dáng người của tôi tương đối nhỏ, mặc áo sơmi của anh càng cảm thấy trống rỗng. Mặc áo trong, còn có áo khoác tây trang, tôi cuối cùng lấy thêm một cái áo bành tô, khoác lên trên người.
Cuối cùng cầm lấy mũ dạ của Cal, tóc dài búi lại giấu trong mũ. Nhìn mình trong gương có thêm vài phần cảm giác ở bụi đi lang thang, quần sắn lên hai gấu mới không bị dẫm vào.
Sau đó tôi đi đến bên tủ sắt, nơi này có trang bị áo cứu sinh. Mặc kệ có hữu dụng hay không, tôi trước cứ mặc một bộ đã, lại đem áo khoác mặc vào, thắt một nút thật chặt, cảm giác buồn cười càng thêm mãnh liệt.
Chạy ra khỏi phòng, tôi mở quầy rượu của Cal, nhìn thấy một đống lớn rượu bày la liệt bên trong, tôi lại nguyền rủa cuộc sống trước kia của Cal. Đáng tiếc rượu này không có chỗ tốt gì đối với thời tiết rét lạnh, trừ bỏ có thể để thần kinh hưng phấn và tăng tốc độ tỏa nhiệt lượng cơ thể, nó không có chỗ nào đúng.
Mà hiện tại tôi cần nó, bởi vì tôi phát hiện tứ chi mình cứng ngắc, ngay cả đầu ngón tay cũng cảm thấy chết lặng như đóng băng. Tôi bình tĩnh cảm nhận sự sợ hãi sâu trong nội tâm, khi con người gặp phải nguy cơ, bản năng cầu sinh mang đến sự khẩn trương.
Sự khẩn trương này, ngay cả khi ngươi biết được mình có được một vạn phần khả năng được cứu nhưng vẫn không thể giảm bớt.
Thời gian của tôi rất gấp gáp, tìm được Cal bọn họ, tôi và Rose còn tốt một chút, nhưng Jack cùng Cal muốn thuận lợi lên thuyền lại không thể đơn giản như vậy. Mà sau khi được cứu lên bờ, bị nhận khiển trách như thế nào cũng không quan trọng bằng sinh mạng lúc này.
Vô cùng có tiết chế uống một ngụm Brandy, mượn rượu mạnh để bình ổn cảm xúc bản thân, sau đó một lần nữa nhét bình rượu trở về, xoay người liền bước ra bên ngoài. Mở cửa phòng ra, hành lang rất náo nhiệt, lúc này vốn là thời điểm nên ở trong phòng nghỉ ngơi, nhưng thuyền chấn động cùng đình trệ đều làm một số hành khách mẫm cảm cảm thấy không thích hợp.
Nhân viên duy trì trật tự tẫn trách an ủi hành khách, "Không có việc gì, tôi cam đoan không có vấn đề, phu nhân."
Tôi vội vã đi qua bên người hắn, chuyển qua hai khúc quanh thì nhìn thấy Andrew tay cầm theo bản vẽ, vẻ mặt u buồn đi tới trước mặt tôi. Ông ấy hình như cũng đi ra khỏi phòng, so với hành khách, ông ấy càng chú trọng tới việc con thuyền xảy ra vấn đề trục trặc.
"Andrew tiên sinh." Tôi nhíu mày, trực tiếp gọi ông ấy lại.
"Hả... Emily?" Ông ấy đi quá nhanh, thiếu chút nữa thì lướt qua tôi, đương nhiên xuất phát từ lễ phép ông ấy vẫn miễn cưỡng dừng bước chân mình lại."Trang phục của cô..."
Andrew mắt sắc nhìn thấy dưới lớp áo bành tô là phao cứu sinh, ông ấy hiển nhiên bị loại trang phục xấu xí của tôi dọa sợ.
"Thuyền thế nào?" Tôi đương nhiên biết mình mặc quần áo của Cal sẽ chẳng ra được cái dạng gì tốt, đáng tiếc tôi không có thời gian đứng đây cùng thiết kế đại nhân tán gẫu về đống quần áo này.
"Tôi phải đi xuống xem, bây giờ còn chưa rõ ràng xảy ra chuyện gì. Bất quá khả năng chúng ta không đến nỗi phải mặc áo cứu sinh." Andrew giống như cũng cảm nhận được chấn động, còn chưa chân chính đi thị sát, nhưng ông ấy cũng không lạc quan mấy như trong lời nói.
"Ngài có thể chỉ cho tôi phòng giam đi như thế nào không?" Nếu Cal muốn đi thả người, như vậy anh sẽ đi đến phòng giam nơi tôi từng bị bắt vào. Nhưng lúc trước vì muốn thoát ra khỏi nơi đó, lúc tôi chạy không có nhớ kĩ vị trí.
"Thật có lỗi, bây giờ tôi không có thời gian, đường đi xuống đó có thể hơi phức tạp, tôi không biết chính ngươi có thể hay không tìm được.mình có tìm được nó hay không." Andrew vươn tay, tính nhẫn nại nói với tôi, "Như vậy đi, cô đi xuống chỗ cầu thang, để nhân viên trực thang máy nói với cô, sau đó cô có thể tìm nhân viên phục vụ, cô bảo hắn mang mình đi theo đường của nhân viên, kỳ thực nơi đó hành khách sẽ không thường đến. Cô có thể nói với họ là tôi cho cô tới."
Tôi nghiêm cẩn nghe ông ấy nói, sau đó nói: "Cám ơn ngài, Andrew tiên sinh."
"Không cần cảm tạ, vậy tôi đi trước." Andrew nói xong vội vàng đi về phía trước, nhưng chưa đi được hai bước, ông ấy lại dừng lại, do dự một chút ông ấy quay đầu nhìn tôi với ánh mắt bi thương."Kiểu chấn động này chỉ có thể do va chạm vào cái gì đó, cái này không phải âm mưu đúng không?"
Ánh mắt đó thành khẩn mà cố chấp, Andrew nhiệt tình yêu thương thiết kế những con tàu chở khách, thứ cảm tình đó làm ông ấy không thể chịu được bất cứ kế hoạch mưu sát những đứa con của mình.
Tôi im lặng nhìn ông ấy, gần như có thể cảm nhận được bất an và thương xót từ ông ấy
"Không, không có âm mưu gì cả, Andrew tiên sinh, đây chỉ là một lần ngoài ý muốn thôi." Tôi đương nhiên biết sau khi thuyền chìm, chỉ cần có người lên bờ tố giác tôi muốn thuyền giảm tốc, mà trước tiên nói ra chuyện thực, tiền đồ của tôi sẽ càng thêm khó khăn. Cho dù người biết chuyện này rất ít, cũng không bài trừ khả năng tiết lộ ra ngoài.
Thậm chí ngay cả Cal cũng bị lời tiên đoán của tôi dọa, bởi vì tôi ở trước mặt anh nói ra một số chuyện thật.
Tôi lại cường điệu, "Tôi chỉ là người bệnh có tố chất thần kinh yếu ớt, đây đều là nói dối."
Andrew thả lỏng xuống, ông ấy ôn hòa mỉm cười, "Cô là một cô gái tốt, Emily."
Đáng tiếc cho dù như vậy tôi cũng không có cách nào khác có thể ngăn lại bước chân tử thần đến gần con thuyền, tôi lùi về sau hai bước, tôi thật sự không cười nổi khi nhìn Andrew, không hé răng mà quay người chạy đến chỗ thang máy.
Nếu Cal và Jack bọn họ đều bị vây ở bên dưới, vậy xong đời. Tôi hi vọng...
Trực tiếp vọt tới trước thang máy, ngăn lại bước chân một vị khách đang bước tới, chạy vào trong một khoang thang máy. Tôi nói với nhân viên phục vụ: "Thỉnh mang tôi đi xuống, tầng thấp nhất."
Nhân viên tạp vụ lập tức đóng cửa lại, thang máy bắt đầu đi xuống.
Tôi ngẩng đầu nhìn phía trên thang máy, hàng rào màu đen và hàng đèn chiếu sáng rực rỡ, tất cả đều biểu hiện cho sự tuyệt đẹp của con thuyền này. RMS Titanic hoa mỹ nhất đang ngày càng cách tôi càng xa, sáng tối luân phiên xuất hiện trên gương mặt tôi.
Tôi hi vọng... Không, không là hi vọng. Mà là nhất định, chúng tôi đều sẽ sống sót.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...