Chân Ái Vĩnh Hằng

☆Editor: Thủy Nhược Lam

Tôi và Cal ôm nhau nằm trên giường thật lâu, anh trầm mặc dựa vào gáy tôi, hô hấp ấm áp chậm rãi an tĩnh lại. Tôi nghĩ đè nén dục vọng đối với một người đàn ông rất khó khăn, anh nhẫn nại thật lâu mới cắn răng đè nén lại, không có xé rách quần áo của tôi nữa, thật sự Bá Vương ngạnh thượng cung.

Hôn môi và ấm áp chính là cách tốt nhất để chúng tôi hiểu nhau, lệ khí và đa nghi trên mặt anh chậm rãi rút đi, ngón tay nhớ nhung vuốt ve qua cánh tay và phần eo của tôi, ánh mắt híp một nửa bên trong không chút ánh sáng, sau đó tôi nghe thấy anh nói: “Rời thuyền chúng ta liền đính hôn.”

Tôi không nghĩ nó là một ý kiến hay, trong thời gian chưa chuẩn bị tốt, lời hứa hẹn giống như trói buộc và giam cầm.

Bờ môi của anh chạm lên vai tôi, tay cuối cùng nắm lấy tay tôi, chúng tôi thân mật gắn bó.

“Anh sẽ an bài hết thảy, chuyện của Rose sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta. Ruth lúc này cũng chỉ có thể nghe anh, bà ta sẽ rất vui vẻ khi giải trừ hôn ước.” Cal thanh âm mang theo khuynh hướng cảm xúc ngọt dính, nó làm lời anh nói không phải là lời nói của một thanh niên mười mấy tuổi mắc chứng vọng tưởng. Mà là thật sự, giống như một người thương nhân thành đạt đang lập một bản kế hoạch hoàn hảo để lấy nụ cười của tình nhân.”Emily, lời nói của em luôn luôn trăm ngàn sơ hở, ít nhất anh biết em vì cái tên mặt trắng kia mới lên thuyền mạo hiểm. Nhưng em không có nói với anh, cảm tình của em với hắn. Anh biết em đang gạt anh, trong rất nhiều chuyện, nhưng anh luôn luôn không vạch trần. Thân phận của em, trước kia em trải qua những gì, em vì sao luôn muốn thuyền giảm tốc, vũ đạo của em, lời nói và lễ nghi của em.”

Lúc anh nói những lời này, đáy mắt một mảnh hậm hực lạnh nhạt.”Anh không được tham dự vào quá khứ của em, cũng không tra được thân phận hiện tại của em, em như mê cung làm anh khó giải.”

Cho nên anh mới sẽ vì một chút hiểu lầm mà biến thành một thùng thuốc nổ là do lời nói của tôi trăm ngàn sơ hở sao, rõ ràng đã biết nhưng vẫn thôi miên rằng mình không biết, thật không còn lời để nói với anh. Suy nghĩ của tôi bay xa, lời nói của Cal muốn tôi đừng chỉ phô bày bên ngoài, anh hi vọng tôi có thể thành thật, hết khả năng thành thật với anh.

Tình cảm được thành lập trên lời nói dối luôn luôn lung lay dễ đổ. Tôi trầm mặc suy nghĩ những gì mình đã trải qua, máy bay rủi ro, xóm nghèo nước Anh, còn có cái chăn lông cứu mạng kia. Chuyện xuyên không và cái ân tình đều khó có thể nói rõ, thậm chí nói thật cũng bị coi thành lời nói dối.


Tôi cảm nhận được độ ấm của anh, từ từ nghĩ tới gương mặt của nữ nhân đã cứu tôi, sắc mặt kề cận cái chết so với băng tuyết đầy trời còn lạnh hơn.

“Em đến từ một nơi rất xa rất xa, lưu lạc ở đầu đường nước Anh, thời tiết mùa đông ở nơi này rất lạnh, em thiếu chút nữa thì bị đông chết.”

Cal ôm ấp chợt dùng sức, hận không thể dùng lực ấn tôi nhập vào cốt tủy anh. Hiển nhiên chuyện tôi thiếu chút nữa bị đông chết đã dọa anh sợ hãi.

Tôi vỗ ngược lại tay anh, sau đó tiếp tục nói: “Có một nữ nhân đã cứu em, trước khi chết cô ấy hi vọng Jack có thể sống thật tốt. Cho nên em lên RMS Titanic, bởi vì em biết con thuyền này chắc chắn sẽ bị chìm. Mà trong khoảng thời gian trước khi đến cảng Southampton, em chưa từng gặp được Jack Dawson. Em không yêu hắn, bọn em quen nhau dựa trên tình cảm bạn bè hữu nghị.”

Tôi muốn triệt để xóa đi bóng ma trong lòng Cal, để tín nhiệm của anh một lần nữa mọc ra trên mảnh đất hoang vu. Luôn luôn hiểu lầm rồi nổi giận như sấm, sớm hay muộn cũng có ngày tình cảm của chúng tôi biến thành mảng nhỏ.

“Cô gái cứu em kia nói cho em biết âm mưu về con thuyền này, hơn nữa muốn em tới ngăn cản?” Cal lực liên tưởng luôn đứng hạng nhất, anh thoạt nhìn không chút cảm kích ân cứu mạng của cô ấy, ngược lại lập tức suy đoán xem nó có phải là âm mưu nhằm vào tôi không.

Cho nên nói trong đầu gian thương chỉ chứa toàn nước mực thôi sao? Gặp ai cũng đều đen tối.

Tôi rất khó giải thích tin tức về việc Titanic sẽ chìm, bởi vì với Cal mà nói, tin tức tôi biết đến không phải lời tiên tri, mà là kế hoạch đáng sợ của công ty White Star Line về đống phế thải kia. Chẳng lẽ tôi còn có thể nói với anh, tôi kì thực là nằm mơ thấy sao?

Lấy hành vi phạm tội đã thành tiền án của tôi, lòng nghi ngờ nặng như anh sao có thể tin tưởng.


“Cô ấy không nói gì với em về tin tức RMS Titanic, em nghĩ có khả năng cũng không biết tin tức RMS Titanic xuất phát, cô ấy chỉ là… một nữ nhân yêu Jack.” Tôi kỳ thực luôn luôn muốn hỏi Jack, hắn có nhận ra người phụ nữ mang theo bức tranh kia không. Nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt xanh trong suốt kia, tôi lập tức nhớ lại ngày hôm đó, tuyết trắng đầy trời, gương mặt lạnh lẽo khi chết của nữ nhân kia hiện lên trong không khí lạnh lẽo kia. Điều này làm cho tôi đột nhiên không biết nên mở miệng như thế nào, có thể đem tình cảm của cô ấy và tin tức tử vong kia buộc lại đưa cho Jack.

Tôi nghĩ sau khi rời thuyền, xác định mọi người đều bình an vô sự, tôi mới có thể bình bình thản thản nói về Mary Robert. Bởi vì tôi đã hoàn thành lời cô ấy dặn, tôi đã đem hi vọng mà cô ấy gửi gắm kéo lại từ tay thần chết.

Sau đó tôi sẽ nói cho Jack, sự tồn tại của cô ấy.

“Em biết RMS Titanic sẽ chìm, không phải là Olympic, nó không có quan hệ gì với âm mưu nào cả.” Tôi biết mình khó có thể thuyết phục Cal, bởi vì trong đầu anh toàn âm mưu, hơn nữa người quá lí trí. Linh hồn xuyên không, trăm năm lịch sử loại chuyện này chẳng khác nào chuyện cười mua vui cả.”Em không phải gián điệp thương mại, Cal.”

Cal không nói gì, anh chỉ vuốt tóc tôi, biểu cảm hơi trầm trọng đình trệ.

“Em nghĩ bắt đầu từ bây giờ, em sẽ tận lực nói lời nói thật với anh.” Tôi không hy vọng bởi vì tin tưởng không đủ mà xảy ra hiểu lầm, đây là phương thức ngu xuẩn nhất dễ dàng dẫn tới tình cảm đổ vỡ.

“Vậy đáp ứng anh cầu hôn.” Cal càng thêm tới gần tôi, chúng tôi đã không có chút khe hở tồn tại, chóp mũi anh cọ qua gương mặt tôi, hô hấp khi nói chuyện quanh quẩn bên tai tôi.

“Chúng ta quen biết mới vài ngày.” Quá nhanh chóng để buộc chặt nhau lại, cũng không đủ độ lửa, khó sinh tia lửa.

“Chúng ta đang yêu nhau.” Cal lúc nói tới tình yêu, anh rốt cục nhịn không được nở nụ cười, anh có thể là nhịn thật lâu, cảm giác vui sướng lúc này làm ánh mắt âm u của anh sáng ngời lên.”Hơn nữa với anh mà nói mấy ngày nay trôi qua giống như đã qua một đời, anh rất khó tin tưởng trừ em ra, ai có thể khống chế thời gian của anh.”


Sau khi anh nói xong câu này, ngồi dậy từ trên giường, sau đó anh tìm cái gì đó, trực tiếp xuống giường rồi đi đến bên cạnh cái bàn, rút một bông hoa hồng từ bình hoa đặt trên mặt bàn. Trong phòng này ngày nào cũng đổi hoa tươi một lần, đóa hoa tươi mới so với tình yêu còn diễm lệ hơn.

Cal cầm đóa hoa trong tay, anh không được tự nhiên mà chỉnh lại caravat, tròng mắt giảo hoạt chuyển một vòng, khóe miệng gợi lên, nụ cười ôn nhu nở rộ.

Tôi ngồi dậy, không hiểu anh đang làm gì.

Cal chỉnh lí xong quần áo hỗn loạn, trừ bỏ tóc tản ra không có biện pháp chải lại, anh còn giật nhẹ cổ tay áo, chỉnh thẳng nếp nhăn trên áo. Anh thẳng thắn lưng, thân thể đường cong lưu sướng thẳng tắp, hình tượng thâm tình trịnh trọng giống như một vị quốc vương đi tham gia nghi thức quan trọng.

Sau đó anh cứ như vậy nghiêm cẩn đi tới trước mặt tôi, ngay cả bước chân cũng vô cùng ưu nhã ổn trọng. Thầy dạy lễ nghi của anh nhất định rất chuyên nghiệp, ít nhất xét về dáng đi mà nói, không chút khuyết điểm.

Anh cứ như vậy đi đến bên giường, nói với tôi: “Anh quên cho em một nghi thức đính hôn chính thức, vốn muốn rời thuyền rồi mới thực hiện nghi thức này, bởi vì ở trên thuyền anh không hề có chuẩn bị. Nhưng em nói xuống thuyền sẽ cự tuyệt anh, nó thật sự là một tin tức không hay.” Vẻ mặt của anh vẫn quái dị nhưng ăn nói lại ngọt xớt, có thể là do anh chưa từng chân chính cầu hôn một người phụ nữ nào cả, cho nên động tác cầm hoa hồng và lời nói hơi ngây ngô.

Cal vuốt thẳng tây trang, tiếp đó biểu cảm nghiêm cẩn chân phải đan dưới gối quỳ xuống, đưa hoa hồng trong tay qua, “Xin em tiếp nhận lời cầu hôn của anh, Emily.”

Tôi thiếu chút nữa bị diễn xuất của anh dọa ngã ra sau, chuyện này hoàn toàn là chuyện anh không thể làm ra.

“Anh sẽ không để em sống trong xóm nghèo, sẽ không để em sống trong giá rét, đói khát, sẽ không để bất cứ một kẻ nào bắt nạt em. Anh có tin tưởng mình có thể tiếp nhận bất cứ khó khăn nào, chỉ cần em ở bên cạnh anh.”

Anh bình tĩnh như thế, lại cảm tình kịch liệt nhìn chằm chằm tôi. Đối với anh mà nói, tình yêu nồng nhiệt này vĩnh viễn không có một ngày bị dập tắt, sự tự tin này làm anh mạnh mẽ kiên cường hơn.


“Cho dù em là gián điệp thương mại, em chọc phải rắc rối rất lớn, em muốn vật phẩm sang quý, anh đều có thể đưa tới trước mặt em.”

Cal một bộ nghiêm trang nói, giống như mấy câu vừa rồi chẳng phải lời ngon tiếng ngọt, mà là chuyện thật không thể sửa đổi.

Phương thức cầu hôn thật hào khí. Tuy rằng trong tay anh chỉ là bông hoa hồng chẳng đáng giá mấy đồng.

“Giao em cho anh, Emily.”

Cal khóe miệng mỉm cười biến mất, anh ngẩng đầu nhìn tôi, đồng tử màu hổ phách trong suốt vô cùng.

Tim đập bắt đầu đập gia tốc, cảm giác tâm động này giống như thực vật được tưới nước đầy đủ, cành lá đỉnh đóa hoa nháy mắt nở rộ. Tôi nghĩ muốn lắc đầu, lại không thể nhúc nhích. Muốn nói với anh giữa chúng ta còn một đống lớn vấn đề chưa giải quyết, nhưng lại đột nhiên phát hiện, kỳ thực tất cả những sầu lo kia không đáng giá.

Tôi đột nhiên muốn tin tưởng anh, tin tưởng đoạn tình cảm nồng nhiệt như lửa này có thể tiếp tục vĩnh viễn.

Chậm rãi, tôi vươn tay, tiếp nhận đóa hoa trong tay anh. Chợt Cal tay cầm đóa hoa, nắm chặt lấy tay tôi, sau đó lưu lại một nụ hôn ấm áp trên mu bàn tay tôi.

Nụ hôn rất sâu, thật lâu. Thật giống như đang nói với tôi, chúng tôi có thể sống cùng nhau tới lúc chết.

Ps: Chương sau là đến đoạn cao trào rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui