Thuyền viên dẫn tôi tới khoang thuyền viên, chúng tôi đi thật lâu cuối cùng cũng tới nhà giam dưới đáy thuyền. Tôi đoán con đường chúng tôi đi là từ đuôi thuyền lên khu vực đầu thuyền bên kia, đầu thuyền và đuôi thuyền đều có khoang thuyền thật lớn, nói chung là đuôi thuyền có khá nhiều hành khách nữ ở, đầu thuyền thì có tương đối nhiều hành khách nam, vé tàu của tôi là của một người đàn ông, tỉ lệ rất nhỏ khi ở đuôi thuyền.
Ánh mắt lợi hại của người đàn ông trung niên kia nhìn tôi, ánh mắt đó nhìn tôi làm tôi khó chịu. Thật giống như tôi là con chuột chạy đến khoang hạng nhất, thanh âm của ông ta khàn khàn, lúc nói lại rất nhanh, thanh âm bén nhọn của ông ta nói với tôi: “Tôi nghĩ cô biết rất rõ tình cảnh bây giờ của mình, cố chủ của tôi hi vọng cô giao ra thứ cô lấy đi,tôi không hi vọng sẽ giao vị tiểu thư như cô cho cảnh sát”
Tôi mờ mịt nhìn ông ta, loại logic vu khống cho người khác của ông ta thật sự.., tôi lại bắt đầu lo lắng cho cố chủ của ông ta, loại chỉ số thông minh này thật sự có thể làm việc chứ?
“Joy, nghe nói các ngươi tìm được kẻ trộm kia.” Một thanh âm nam tính tràn đầy ý cười từ bên ngoài truyền vào, tiếp theo một người đàn ông trẻ tuổi đi từ cửa khoang thuyền đi vào anh ta mặc áo khoác bành tô màu đen, áo sơ mi màu trắng, đeo nơ. Mái tóc màu đen được chải chuốt tỉ mỉ, trên người như có như không cảm giác thượng lưu, xa hoa lãng phí. Hay tay quen thuộc cho vào túi quần, nụ cười rất sáng láng, nụ cười đó thật giống như màu chiếc áo sơ mi mà anh ta mặc.
Anh ta đứng ở trước cửa, không đi lại chỗ chúng tôi, ngón tay đặt lên sống mũi, trong mắt tràn đầy ý tứ ghét bỏ nhìn tôi.
Tôi nhìn anh ta một cái, trong đầu chợt xẹt qua hình ảnh người đàn ông kiêu ngạo bên bến cảng, oqr bến cảng sương khói lượn lờ, lúc đó tôi vòng qua anh ta và chiếc đồng hồ bị vướng vào tóc tôi.
Sau đó tôi cúi đầu nhìn hai chân đầy vết thương nhỏ, làm bộ như không quen biết anh ta. Mũi chân theo thói quen chống xuống sàn tàu rồi di chuyển, đầu ngón chân cảm thụ được sàn tàu, tôi không có lúc nào là không tìm kiếm cảm giác vũ đạo.
Cảm giác vũ đạo là do chính mình đi tìm, rồi dùng thân thể biểu diễn nó, tuy thay đổi thân thể nhưng từ sâu trong linh hồn tôi vẫn còn cái cảm giác với từng tiết tấu vũ đạo. Cho nên tôi thường xuyên phải luyện tập cơ thể để nó thích ứng với linh cảm vũ đạo của tôi, để linh hồn và thân thể hòa thành một. Kiếp trước tôi đã luyện múa hơn hai mươi năm, còn ở thân thể này tôi mới luyện được ba tháng.
Ngay cả khi thân thể này vẫn còn chút mềm mại của giới nữ, nhưng cũng tuyệt đối không thể chỉ trong ba tháng mà luyện tập được như trước kia. Tôi thầm nghĩ sẽ tiếp tục con đường vũ đạo ở kiếp trước. Đợi đến khi cuộc sống khá hơn một chút, có thể ăn no, rồi chỉ cần nằm một chỗ như sâu gạo, lúc đó tôi sẽ lên danh sách để thân thể này quen với vũ đạo kiếp trước.
Bất tri bất giác, tôi phát hiện không thuyền thật yên tĩnh, tôi ngẩng đầu lên mặt không chút biểu cảm, những sợi tóc dài dính lên mặt tôi, cho dù không có gương tôi cũng có thể cảm nhận được tình cảnh của mình bây giờ, vô cùng chật vật.
Người đàn ông kia đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, tôi ngồi bên cạnh cái bàn được đặt cố đinh, bên trên mặt bàn có rất nhiều đồ vật linh tinh, bên trên mũ thủy thủ có tên công ty White Star Line, bên cạnh có mấy quyển vở ghi và mấy cái đèn pin. Anh ta dựa khuỷu tay lên bàn, cả thân thể tựa vào bàn với dáng vẻ rất tao nhã, cũng không biết loại động tác này anh ta đã luyện mất bao nhiêu thời gian mới có thể hành động lưu loát đến vậy.
Trên khóe miệng còn lưu lại nụ cười dối trá trong vũ hội, trong mắt một mảng hờ hững, nhưng hắn lại nhìn tôi từ trên xuống dưới giống như muốn tìm thứ duy nhất cao quý trên người tôi – tấm vé tàu khoang hạng nhất.
“Tư thế mà cô đứng chổng ngược rất tốt, trước kia có từng sống ở trong đoàn xiếc?” Anh ta nghiêng đầu rồi lên tiếng hỏi tôi, đương nhiên vấn đề chính là vấn đề, anh ta căn bản không cần đáp án. Tiếp theo anh ta vươn ngón tay vuốt lấy sợi tóc đàn dán lên mặt tôi, rồi không chút tình cảm xoa sợi tóc trong tay, sau đó quay lại không chút lễ phép nói với người đứng sau: “Đúng vậy, tôi xác định cô ta cầm đi cái đồng hồ của tôi.”
Trong lúc hắn đang nói tôi nhanh chóng hất bàn tay đang cầm tóc tôi của anh ta, động tác đột ngột dọa anh ta nhảy dựng, anh ta quay đầu lại ánh mắt phun lửa nhìn tôi, dường như anh ta muốn biểu đạt sự phẫn nộ với hành động của tôi.
Tôi dường như không có việc gì đưa hai tay vuốt lại mái tóc xõa trước mặt của mình ra sau tai, sau đó tiếp tục nhìn chân mình.
Loại trầm mặc này giống như biểu lộ thái độ phản kháng trong im lặng, ít nhất người khác là nghĩ như vậy, cái người gọi là nhân sĩ thượng tầng kia mặc chiếc áo bành tô mới không lập tức nổi trận lôi đình, anh ta thu lại ánh mắt tức giận, sau đó đứng thẳng dậy mỉm cười nói: “Thật rõ ràng cô đang cần trợ giúp về kinh tế, tôi rất sẵn lòng trợ giúp những người đang gặp khó khăn…” Anh ta tạm dừng vài giây, hai tay theo thói quen giang ngang, thật giống như một vị chính khách đang diễn thuyết trước mặt quần chúng, hành động đó giường như muốn nói: mọi người hãy tập trung vào tôi nào.”… Nữ sĩ, nhìn cô bây giờ thật sự cần đến nó đấy. Tôi cũng không phải loại người không thông tình đạt lí, nếu là chiếc đồng hồ khác thì tôi cũng không nói làm gì. Nhưng chiếc đồng hồ kia là quà sinh nhật mẹ tôi tặng, tôi yêu bà, cho nên tôi hi vọng cô có thể trả lại chiếc đồng hồ đó cho tôi.” Câu nói cuối cùng kia thuận theo tự nhiên anh ta quay lại nhìn tôi, nụ cười cứng rắn bị ép ra,khéo mắt anh ta căn bản chưa từng cong lên.
Anh ta phi thường hi vọng ai đó cổ vũ cho buổi diễn thuyết cảm động này, tôi tiếp tục cúi đầu, suy xét xem ngày mai lúc rời thuyền thì đi đâu. Nếu không thì đi theo Jack lưu lạc một thời gian, kinh nghiệm sống của hắn so với tôi phong phú hơn, hơn nữa với tính cách của Jack thì làm bạn với hắn sẽ rất tốt. Quan trọng nhất là, có thể sống chung với thần tượng thì đó thật sự là kinh nghiệm rất đáng quý.
“Lovejoy, cho cô ấy hai mươi đôla.” Anh ta chỉ vào ta, sạch sẽ lưu loát mệnh lệnh.
Lão Poodle nhanh chóng đi lên, giày da cố ý dẫm thật nặng lên sàn tàu làm bước chân thật nặng nề, giống như là dẫm vào trong lòng người nghe, nó như đang cảnh cáo tôi. Lấy trong túi ra hai mươi đôla rồi vứt lên mặt bàn trước mặt tôi, sau đó ánh mắt ông ta lạnh lùng nhìn tôi, làm neeos nhăn nơi khóe mắt càng nhiều hơn.
Đưa chiếc đồng hồ ra đây, con chuột từ khoang hạng ba —— từ trong ánh mắt của ông ta tôi có thể nhìn ra được ý tứ đó.
Tôi nhẹ nhàng mà ngáp một cái, đưa tầm mắt ra bồn rửa mặt cách đó không xa, bên trên có trang bị làm nóng nước, thoạt nhìn rất có tiện nghi của khoang hạng nhất. Jack đã tìm được, cho nên không cần tiếp tục thức đêm tìm người, tôi cảm giác nên ngủ sớm một chút để ứng phó với cuộc sống ngày mai.
Ngày mai sẽ luôn tốt hơn so với hôm nay, nhớ tới mười đôla trong túi, tôi càng thêm tin tưởng vào ngày mai.
“Tôi còn có việc, mọi người tiếp tục đi.” Anh ta đứng dậy phủi bụi trên áo bành tô, giống như muốn phủi hết dơ bẩn ở chỗ này đi. Sau đó anh ta chỉnh lại cổ áo rồi thản nhiên nói với người trong phòng: “Tôi hi vọng vào bữa sáng ngày mai cái đồng hồ được đặt trên bàn ăn, tôi tin tưởng đây là chuyện không đáng để suy nghĩ.”
Từ đầu tới đuôi thái độ của anh tôi và lão Poodle thuộc hạ của anh ta giống nhau như đúc, ngay cả ánh mắt cũng lười nhìn tới tôi, Cái loại khí chất thượng lưu nhưng hủ bại này thật sự làm người khác muốn cho anh ta ăn một đập.
Lão Poodle mặt lạnh tanh, trung thành đi theo anh ta ra khỏi phòng giam.
Mà những thuyền viên ở lại bắt đầu lớn tiếng chất vấn tôi, tôi rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần, cái lão Poodle theo hầu chẳng phải là Caledon Hockley sao?
Tha thứ cho tôi, bởi vì lúc xem phim tôi gần như không quan tâm gì đến hai người đó, nhớ rõ nhất là lúc Cal cầm súng đuổi theo Rose và Jack. Lần đầu tiên xem phim tôi hận không thể cầm chiếc ghế lao vào trong màn hình cho tên nam phụ cặn bã đó một đập đến đầu rơi máu chảy.
Anh ta là nhân vật phối hợp diễn làm tôi chán ghét nhất, cho nên những lần xem phim tiếp theo tôi đều bỏ qua phân cảnh anh ta diễn. Trong đó có cả lão mẹ của Rose và lão bản của công ty White Star Line.
Thuyền viên hiển nhiên không tin tôi không lấy đồng hồ của Cal, nhân sĩ thượng lưu sẽ không nói dối về chuyện này, trong khi tôi chật vật tới mức cần tiền để duy trì cuộc sống, bọn họ nhìn tôi đến chiếc giày cũng không mua nổi, nên họ tin tưởng tôi đã lấy đi chiếc đồng hồ đó.
Thật sự là trình độ trinh thám vô cùng logic, tôi thật sự tưởng niệm trình độ tư pháp của một trăm năm sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...