☆Editor: Thủy Nhược Lam
Cal EQ rất thấp, ha ha.
"Cal nhất thời hồ đồ, tôi rất hiểu hắn, hắn chán ghét người hạ đẳng, ở trong mắt hắn các ngươi chẳng khác nào con chuột." Ruth cao ngạo cười lạnh với tôi, "Tôi rất hiểu lòng người phụ nữ, cô chỉ muốn đòi tiền, tôi có thể cho cô."
"Cái gì?" Kịch tình sao lại càng ngày càng không thích hợp vậy, bánh xe lửa trật đường ray đi đến phương trời xa xôi nào rồi.
"Tôi có thể cho cô một khoản tiền, cho cô cả đời không phải lo lắng, đương nhiên trong tình huống cô không tiêu xài phung phí. Chỉ có lúc này thôi, về sau đừng nghĩ trở lại uy hiếp tôi." Mẹ Rose dùng ánh mắt như nhìn thấy dữ thú hồng hoang nhìn tôi, giống như tôi là sát nhân giết người không chớp mắt, lấy ép người đơn giản như ăn cơm uống nước."Sau đó cô phải rời đi, đi khỏi nơi này, tôi biết cô là người thông minh. Hắn không có khả năng cưới cô, bất luận kẻ nào đều không cho phép hắn cưới cô, cô hẳn là biết không có khả năng."
Còn chưa cầu hôn mà? Ngay cả cưới hay không cũng là cả một vấn đề. Tôi thật muốn để vị đại thẩm này tỉnh táo một chút, bà uy hiếp sai người, xin nhờ bà đi uy hiếp ông con rể không có tình thương kia được không, tôi không có quyền nói mà. Hơn nữa loại kịch tình này, quả thực ngay cả phim truyền hình cũng không thèm chiếu lâu rồi, loại kịch bản lấy tiền để đuổi người có phải rất máu chó không, thật sự không thích hợp dùng trong này đâu.
"Nếu cô không đi..." Đại thẩm lý giải sai vẻ mặt trầm mặc hỗn độn trong gió của tôi, bà ta hốc mắt đỏ bừng, phẫn hận nói, "Tôi sẽ cho các ngươi thân bại danh liệt, cô và Cal, ai cũng đừng nghĩ thoát khỏi chê cười. Tôi sẽ cho người tung tin này ra ngoài, hơn nữa còn đem chuyện cô là cô nhi không cha không mẹ, còn ăn cắp đều nói ra ngoài. Tôi sẽ không để các người sống tốt."
Bà ta rất nghiêm cẩn, hơn nữa được ăn cả ngã về không, không chú ý đến bất luận kẻ nào đều muốn trả thù. Nhà Hockley là lợi thế cuối cùng của bà ta ở thế giới thượng lưu, cho nên bà ta sẽ dùng hết tất cả các phương pháp để giữ lấy nó, mà tôi hiển nhiên trở ngại đường đi của bà ta, thậm chí là đầu sỏ đá bà ta xuống vực sâu, bà ta có lí do giết chết tôi.
Tôi thật sự là quả trứng thối. Bất đắc dĩ ngửa cổ thở dài, sau đó giãn cơ bắp trên mặt, muốn để bản thân nhập diễn. Không đến nửa giây, ánh mắt tôi thay đổi, vừa ngoan lại mị, giống y như hồ li tinh, cái dáng vẻ này có lẽ là hi vọng mà mẹ Rose muốn nhìn thấy nhất đi.
Tôi cười không đứng đắn, trào phúng nhìn lão bà trước mặt. Từng bước một, hai tay ôm ngực, váy uốn éo uốn éo lay động theo dáng đi của tôi, đây là điệu múa biểu diễn trên đài, tôi không biết là mình cũng phải có lúc dùng đến động tác này trong hiện thực.
"Cô muốn làm gì?" Ruth bị sự thay đổi của tôi dọa lui về sau mấy bước, hình như đang lo lắng tôi sẽ làm ra chuyện gì đáng sợ.
"Tôi nói đại thẩm, bà tốt nhất đừng làm cái gì, con người của tôi không dễ chọc, bà nhất định không biết trước kia tôi đã sống ở nơi nào." Tôi tùy tay cầm lấy hộp thuốc lá trên mặt bàn, đây là hộp thuốc lá của Cal, cũng không biết anh không mang theo mà để ở đây làm gì. Động tác lưu sướng mở hộp thuốc lá ra, tôi lấy ra một điếu thuốc kẹp ở bàn tay trái, nhẫn trên ngón áp út sáng long lanh, giống ý như nhà giàu mới nổi.
Tiếp đó tay tôi kẹp điếu thuốc lá, tay khác thì đặt dưới ngực, hai chân tách ra đứng, duy trì dáng vẻ tươi cười của phụ nữ không đàng hoàng, ha ha cười rộ lên. Cười tới mức làm người khác sợ hãi, đợi đến khi không khi không khác biệt lắm, tôi liền lung lay sinh động, "Tôi mới không cần thanh danh hay không thanh danh gì đó, cho dù bà đem chuyện này gieo rắc ra ngoài thì thế nào, bà vẫn như trước chả có gì."
"Cô muốn làm gì?" Ruth bị tôi chấn động, có lẽ cả đời bà ta chưa từng gặp cô gái nào da mặt dày như vậy,.
"Đem chuyện của tôi và Cal nói ra ngoài đối với bà chả có chỗ tốt nào, bà nói đúng, hắn căn bản không có khả năng cưới tôi, tôi là nữ nhân làm anh ta hao tốn tiền bạc. Bà không cần lo lắng chuyện hôn ước, tôi rời thuyền sẽ đi, nếu bây giờ bá xé rách da mặt với chúng tôi, đến lúc đó bà sẽ không có đường cứu vãn đâu." Tôi thật sự là dụng tâm lương khổ, nếu hiện tại để cho Ruth công khai mọi chuyện, như vậy đối với tên ngốc Cal kia không có chỗ tốt nào. Xã hội thượng lưu là một chuyện, xuống thuyền cha anh sẽ cầm gậy đánh gãy chân anh mất, hơn nữa gia đình anh nháo gà bay chó sủa cũng là lỗi.
Tôi cũng không muốn lừa anh thảm như vậy, nói như thế nào thì anh cũng chưa làm ra chuyện gì vạn ác, hơn nữa... Anh thật ôn nhu. Tuy rằng đầu óc anh hình như không được tốt lắm.
"Cô rời thuyền sẽ đi?" Ruth bị lời nói của tôi dọa nhảy dựng, bà ta không dám tin lặp lại, "Cô sẽ rời hắn đi."
Cô sẽ rời đi hắn. Những lời này làm tôi thất thần trong nháy mắt, vì che giấu chút mất tự nhiên này, tôi đưa điếu thuốc lên miệng, không kiên nhẫn nói: "Vô nghĩa, hai chúng tôi cũng không kết giao bạn bè, tôi rời thuyền sẽ đi, bà không phải muốn dùng tiền đuổi tôi đi sao? Càng nhiều càng tốt, cho bao nhiêu."
"Quả thực rất thô tục." Ruth mau bị tôi dọa choáng váng, bà ta hô hấp khó khăn ôm ngực.
Giữ mình mặc váy như vậy mà không đau thắt lưng, có chút xíu kích thích như thế mà đòi té xỉu, tôi thật sự rất muốn dựng ngón tay giữa với cái thế giới không có nội ý này.
"Cô thật sự rất xấu xa, Cal nhất định sẽ thấy rõ ràng bộ mặt thật của cô, nói với cô là vũ nhục với tôi, tôi chán ghét cô." Ruth hiên ngang lẫm liệt ngửa đầu, khinh bỉ nhìn tôi liếc mắt một cái, sau đó xoay người liền đi ra ngoài.
Tôi nhàn nhàn sau lưng bà ta hỏi: "Đại thẩm, bà sẽ không tung tin xấu khắp nơi chứ."
Ruth thân thể cứng đờ, sau đó bà ta lạnh lùng nói: "Cal chỉ là bị ngươi bịp, hắn nhất định sẽ hối hận."
Tôi biết đáp án, cũng đã biết mấy chuyện linh tinh này bà ta sẽ không nói ra ngoài, cho dù có lời đồn đãi nhưng không có chứng cứ anh cũng không thương gân động cốt. Yên lặng lấy điếu thuốc trong miệng ra, tôi nhịn không được phi một cái, thật sự là chịu không nổi mùi thuốc lá. Vì để diễn thật tốt kết cục, tôi tiếp tục phe phẩy cái mông đi tới cạnh cửa, vẫy tay với đại thẩm, "Có rảnh đến chơi, nhớ đem tiền cho tôi."
Vì tên ngốc Cal kia, tôi thật sự là dốc hết tâm huyết, diễn xuất thật nhuần nhuyễn vũ đạo chỉ diễn trên sân khấu kia, nếu có người xem nhất định sẽ vỗ tay cho tôi.
Ruth bước chân lập tức nhanh hơn, giống y như chạy trối chết.
Tôi thấy bà ta biến mất mới thu lại nụ cười trên mặt, cuối cùng cũng đuổi được bà ta đi, hi vọng bà ta đừng nói khắp nơi, dù sao thân phận của bà ta cũng khác với tôi, nói lời nói dối cũng sẽ có người nghe thành thật. Thở dài nhẹ nhõm một hơi, tôi đứng thẳng thân thể đi thẳng vào phòng, kết quả khóe mắt dư quang chợt lóe, mới phát giác cửa bên trái có người đứng.
Không có phòng bị nghiêng đầu, liền nhìn thấy Cal đứng ở cạnh cửa, thân thể dựa vào tường, mặt không biểu cảm nhìn tôi.
Tôi,...
Tôi đột nhiên rất muốn hỏi, anh nghe thấy được bao nhiêu? Hoặc là, đây chỉ là hiểu lầm, anh nghe em giải thích!
Rất khoa trương lại giả tạo, làm cho người ta không đành lòng đập vào mắt.
Nói thật quần áo trên người anh và màu trắng hành lang phụ trợ cho nhau, tây trang màu tối, một cái đồng hồ đính trên khuy áo, caravat tơ tằm giá trị xa xỉ. Trái lại tôi, trong tay kẹp điếu thuốc, vừa rồi nhập diễn dáng vẻ lưu manh khí chất còn chưa rút hết, hai người thoạt nhìn khác nhau một trời một vực.
Cal ánh mắt âm trầm, biểu cảm hung ác nham hiểm trên mặt thay thế cho biểu cảm thông thường, ngay cả cơ bắp trên mặt cũng run rẩy khác thường. Anh đi từng bước tới gần tôi, tôi bị vẻ mặt anh dọa lui ra phía sau, nhịn không được ném điếu thuốc trong tay đi, ý đồ tiêu diệt chứng cớ.
"Anh vừa rồi ở bên ngoài, vốn muốn vào." Anh tự giễu cười, anh nói chuyện rất kì quái, "Sau khi thuyền dừng em sẽ đi?"
Tôi thử suy xét, nếu tôi nói phải, anh sẽ thế nào.
"Hơn nữa em chỉ coi trọng tiền của anh." Cal tự giễu tươi cười vặn vẹo không nổi, anh cắn môi, trong mắt nồng đậm chua xót.
Đó là hiểu lầm... Được rồi, để cho anh hiểu lầm thôi, tốt nhất anh bây giờ nên nhìn rõ "Bộ mặt thật" của tôi, hảo tụ hảo tán. Cho nên vẻ mặt tôi không cần, "Anh nói thế nào thì là thế ấy."
Cal biểu cảm vặn vẹo càng thêm vặn vẹo, anh có thể không nghĩ tới tôi sẽ nói vậy, tức giận làm hô hấp của anh dồn dập, tôi lui về sau vài bước, lo lắng anh sẽ nhào tới bóp chết tôi. Tiếp đó anh thật sự nhào tới, ánh mắt dị thường hung ác, làm tôi nhớ tới loài chim ưng vồ mồi. Không đợi tôi nhanh chân bỏ chạy, anh đã nắm chặt tay tôi, tha tôi vào trong phòng. Lực đạo của anh rất lớn, lớn đến,ức tôi chỉ có thể lảo đảo theo sau.
"Đợi chút, Cal." Tôi muốn anh bỏ tay tôi ra, không biết anh muốn làm gì.
Kết quả anh kéo tôi tới trước tủ sắt, ngay cả che cũng không trước mặt tôi mở mật mã, mở tủ sắt ra, anh lấy ra vài sấp đô la, khuôn mặt dữ tợn nhét tiền vào trong tay tôi.
Tôi bị hành động của anh dọa nhảy dựng, rào rào toàn bộ tiền bị ném rơi xuống mặt đất, đống tiền rơi xuống chân tôi, toàn bộ tán loạn. Cal còn không vừa lòng, tiếp tục nhét một hộp châu báu vào tay tôi, tiếp đó là chi phiếu. Tôi đột nhiên cảm thấy anh thật sự rất nhiều tiền, đống tiền rơi xuống cao tới mắt cá chân tôi.
"Anh có rất nhiều tiền." Anh tức giận rống lên với tôi, cầm lấy một cộp tiền mặt.
Tôi biết anh có rất nhiều tiền, lần đầu tiên cảm thấy tiền dọa người như vậy, hộp châu báu rơi xuống mặt đất, hải dương tinh thảm hề hề từ bên trong lăn ra.
"Em đừng rời khỏi, bởi vì như vậy em sẽ không có một xu nào, chỉ cần em lưu lại bao nhiêu tiền đều có." Anh tiếp tục đưa tiền cho tôi, tay còn đi đào tủ sắt. (Lam: thấy nam chính thật đáng thương.)
Tôi... Anh không thể phản ứng bình thường một chút sao?
Sau đó tôi thấy anh lấy ra một cái váy rách, màu trắng gạo, bên trên còn dính vết bẩn. Cal sửng sốt, tay nhịn không được sờ váy, tôi cảm thấy váy này nhìn hơi quen mắt, giống như đã gặp ở chỗ nào rồi. Anh sờ váy xong mới ý thức được mình đang làm gì, trong mắt tránh qua vài tia mất tự nhiên, động tác nhanh chóng nhét váy trở vào.
Ham mê nhét váy vào tủ sắt, kẻ có tiền ham thích thật khó lý giải.
Cal trên mặt kích động cuối cùng cũng hồi phục, nhưng thoạt nhìn còn có biểu cảm ủy khuất, anh im lặng đứng bên tủ sắt, một bàn tay đặt ở trên cửa, nhìn đống tiền. Tôi nhìn đô la trong tay, lo lắng có nên nhét vào cho anh hay không.
Cả ngày mang theo một thùng tiền đầy đi khắp nơi, hứng thú của anh cũng thật độc đáo.
"Em lừa bà ta đi." Cal đột nhiên hiểu rõ cười xuy một tiếng, "Bà ta uy hiếp em nói ra chuyện của chúng ta, cho nên em lừa bà ta có phải hay không. Lúc em nói dối động tác sẽ không giống bình thường, động tác tứ chi khoa trương, giống như cái diễn viên múa vụng về. Phải không?"
Anh giương mắt nhìn tôi, hận tôi không thể lập tức gật đầu.
Nhìn ánh mắt khát vọng của anh, nhìn nhìn lại đống tiền đầy đất, tôi đột nhiên phát hiện đầu của mình không gật được.
"Tốt lắm." Cal nhìn thấy tôi do dự, một chút đã ôm tôi vào lòng, anh tựa trên bờ vai tôi, "Chúng ta sẽ ở cùng nhau, vĩnh viễn."
Tôi cứ như vậy duy trì một tay cầm tiền mặt, một tay cầm chi phiếu bị anh ôm chặt vào lòng. Một cái kèn vỡ ở trong tủ rơi ra, rơi xuống đống tiền, tôi đột nhiên cảm thấy kèn Harmonica này cũng quen mặt, vô cùng quen mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...